Chương 22: Bờ vực nguy hiểm
Tại cổng Công ty tài chính vi mô Gia Hợp.
Lã Việt và Hoàng Thiên đã tới đây rồi, bởi vì xe của Lã Việt chạy quá nhanh nên tất cả những đàn em của ông ta đều ở phía sau.
Hoàng Thiên lo lắng, mở cửa bước xuống xe.
Xe sang Bentley đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, nhưng những người này đã phải sửng sốt khi thấy Hoàng Thiên bước ra khỏi xe, những người giàu có bây giờ lại ăn mặc xuề xòa như vậy sao?
Hoàng Thiên sải bước đến trước công ty Gia Hợp, Lã Việt đi theo sau.
Bốn người đàn ông đeo kính râm và vest đứng ở cửa. Bốn người này nhận được lệnh của Trịnh Tiến, không ai được phép vào cửa.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy Hoàng Thiên chuẩn bị xông tới đây, người đàn ông râu ria đứng đầu kêu lên.“Tránh sang một bên!”
Hoàng Thiên hét lên với tên râu ria.
Râu mép trừng lớn đôi mắt: “M* kiếp, mày đến đây để gây sự à? Đây là chỗ mày có thể vào sao?”
Chưa kịp dứt lời, Ria mép đã thấy Lã Việt đi theo Hoàng Thiên, những lời sau đột ngột nuốt xuống.
Trời đất, tại sao ông Tư Long lại đến?
Ria mép không khỏi rất hoảng sợ, muốn biết người ở thành phố Bắc Ninh, ai mà không biết đến ông Tư Long?
“Tư…ông Tư Long, tại sao ông lại tới đây?”
Ria mép lập tức kèm theo vẻ mặt tươi cười, run rẩy nhìn Lã Việt.
Lã Việt không thèm nhìn tới nhân vật tép riu như ria mép, lạnh lùng nói: “Ai không muốn chết thì cút đi.”
Ria mép lau mồ hôi lạnh, ba người mặc vest kia cũng rất hoảng hốt, tên Lã Việt quá lớn, chỉ cần đứng trước mặt Lã Việt cũng có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
“Xin lỗi ông Tư Long, ông chủ của chúng tôi đã ra lệnh, không ai được phép vào.”
Bốp!
Trước khi ria mép lên tiếng đã bị hai cái tát vào mặt!
Với cái tát này, Ria mép đã bị rụng mất bốn chiếc răng!
Râm!
Ria mép chưa kịp phản ứng thì Lã Việt đã lao ra, đá Ria mép bay đi.
“Các người cũng muốn chết phải không?”
Một luồng sát khí dày đặc thoát ra khỏi mắt Lã Việt và quét về phía ba người mặc vest còn lại.
Chân ba người mặc vest sợ hãi, bắt nạt người thường cũng không sao, cho bọn họ trăm dũng khí cũng không dám đối đầu với Lã Việt.
Ba người thậm chí không dám thở mạnh, chạy vào công ty báo cáo với Trịnh Tiến.
“Anh Hoàng, mời vào.”
Lã Việt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói lời nào, sắc mặt lúc này u ám, nhanh chóng bước vào công ty tài chính vi mô Gia Hợp.
Anh chỉ muốn gặp Lâm Ngọc An ngay lập tức. Mỗi giây chậm trễ, Lâm Ngọc An sẽ rất nguy hiểm!
Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc của Trịnh Tiến.
Lâm Ngọc An bị Trịnh Tiến đè lên bàn, một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể chống cự lại Trịnh Tiến?
Thật sự là khiến người ta thương xót.
“Ông chủ Trịnh, lúc này ông dừng tay vẫn còn kịp, để tôi và em gái của tôi đi, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Ngọc An bất lực thuyết phục Trịnh Tiến, cô thực sự hy vọng có thể thuyết phục con thú này.
Giờ phút này, Trịnh Tiến đã hoàn toàn mất lý trí, đâu còn có thể nghe lời của cô?
“Hahaha, cục cưng, cô đang đùa tôi sao?
Súng đã lên nòng mà cô bắt tôi không được bắn sao?”
Trịnh Tiến cười, ấn vai Lâm Ngọc An, hôn vào mặt Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An né tránh cái miệng hôi hám của Trịnh Tiến, trong lòng vô cùng hối hận.
Cô hận bản thân đã suy nghĩ quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần đến đây một mình sẽ có thể giải cứu em gái mình.
Tin tưởng những lời nói của Trịnh Tiến một cách ngây thơ, tự mình tiến vào nanh vuốt của ông ta.
Nghĩ đến thân thể trinh tiết của mình, không phải là cho người chồng chính thức Hoàng Thiên, mà lại sắp bị lão già ghê tởm này cướp đi, hai mắt Lâm Ngọc An lóe lên hai hàng lệ.
Cô chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng để chống lại, nhưng vẫn không thể chống cự.
“Cục cưng, đừng kháng cự nữa, thưởng thức đi, ha ha!”
Trịnh Tiến nhìn chằm chằm vào đường viền cổ của Lâm Ngọc An, và bàn tay to của ông ta định vươn ra.
“Chủ tịch Trịnh, chủ tịch Trịnh, không xong rồi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest xông vào, đó là thuộc hạ canh cửa của Trịnh Tiến.
Trịnh Tiến giật mình, đang lúc thưởng thức Lâm Ngọc An, thời khắc mấu chốt lại bị làm phiền, ông ta cảm thấy rất không vui.
“M* kiếp, mày gọi cái gì mà gọi, cút ngay!”
Trịnh Tiến quay đầu tức giận chửi bới.
“Chủ tịch Trịnh, Long…Long…”
“Long cái gì?”
“Lã Việt xông vào rồi!”
sạn Trịnh Tiến mất bình tĩnh ngay lập tức và chết lặng.
“Tôi phải làm sao đây? Chủ tịch Trịnh, Lã Việt mang theo một tên nhà quê, tôi cũng không biết hắn ta là ai.”
Người đàn ông mặc vest lo lắng nói.
Trịnh Tiến lau mồ hôi lạnh, rồi buông Lâm Ngọc An ra.
“Lã Việt mang theo bao nhiêu người?”
Trịnh Tiến hỏi người đàn ông mặc vest.
“Ông ta mang theo một tên nhà quê, có lẽ là nông dân, chắc là không phải thuộc hạ của Lã Việt” Người đàn ông mặc vest đáp.
Trịnh Tiến trợn mắt, ông ta nghỉ ngờ Lã Việt đến với mục đích không tốt.
Thường thường ông ta Lã Việt coi như nước sông không phạm nước giếng, Lã Việt sao lại đột nhiên đi vào? Là vì Lâm Ngọc An sao?
“Đưa cô gái này sang phòng bên cạnh!”
Trịnh Tiến chỉ vào Lâm Ngọc An và ra lệnh cho người đàn ông mặc bộ đồ vest.
Người đàn ông mặc vest đồng ý và đưa Lâm Ngọc An vẫn đang sốc sang phòng bên cạnh.
Trịnh Tiến trấn tĩnh tâm trí, triệu tập hơn mười đàn em xuống lầu.
Vừa xuống lầu đã thấy Lã Việt và Hoàng Thiên.
Lúc này, Lã Việt đang túm tóc một tên mập, đè đầu gã béo thật thấp, đôi giày da cứng của ông đạp vào mặt gã béo.
“Nói đi, Trịnh Tiến ở đâu?”
“Ông Tư Long, tôi thật sự không dám nói.”
Gã béo suýt bị tra tấn đến chết, khóc lóc van xin Lã Việt nhưng bất lực.
Lã Việt liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng Thiên, phát hiện lúc này ánh mắt Hoàng Thiên đỏ bừng, trên người tràn đầy sát khít Thấy vậy, Lã Việt không khỏi kinh ngạc.
Trịnh Tiến, Trịnh Tiến, ông giỏi lắm, còn chọc giận cậu chủ Hoàng như thế này. Đúng là chán sống!
“Ủa, ông Tư Long, hôm nay ông rảnh rỗi hả?”
Trịnh Tiến nặn ra một nụ cười, mang hơn chục thuộc hạ đi đến.
“Ông ta chính là Trịnh Tiến?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Lã Việt.
“Đúng, cậu chủ Hoàng, chính là ông ta.”
Lã Việt trầm giọng trả lời.
Hoàng Thiên liếc nhìn Trịnh Tiến, lúc này anh đã cực kỳ tức giận!
Tên khốn kiếp này dám có ý đồ với Lâm Ngọc An, đã động đến giới hạn cuối cùng của Hoàng Thiên!
Lúc này, Hoàng Thiên định đến chỗ Trịnh Tiến nhưng Lã Việt ngăn anh lại.
“Anh Hoàng, tôi đã nói với anh rất lâu rồi, Trịnh Tiến người này rất nguy hiểm. Anh đừng mạo hiểm với ông ta, để tôi tới.”
Sau khi nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên, Lã Việt chắp tay sau lưng, đi tới chỗ Trịnh Tiến.
“Ông chủ Trịnh, tôi không muốn ra tay với ông, vì vậy lập tức để cô Lâm Ngọc An đi.”
Lã Việt bình tĩnh nói.
“Ha ha, chuyện này tôi không hiểu. Lâm Ngọc An liên quan gì đến ông, mà khiến ông phải đích thân đến đây?”
Trịnh Tiến chế nhạo hỏi Lã Việt.
Lã Việt nghiến răng nghiến lợi nhìn thái độ của Trịnh Tiến lúc này, rõ ràng là không muốn thả người!
Lâm Ngọc An phải thả ra. Đây là con bài mặc cả lợi hại nhất để kết giao với nhà họ Hoàng ở Hà Nội, tất nhiên Lã Việt không thể từ bỏ.
“Cho nên, ông thừa nhận Lâm Ngọc An đang ở chỗ ông sao?”
Lã Việt lạnh lùng hỏi.
“Đúng, không chỉ có Ngọc An ở đây. Em gái của Ngọc An cũng ở đây.”
Trịnh Tiến cười một cách vô liêm sỉ và trực tiếp thừa nhận.
Sở dĩ ông ta dám làm chuyện này trước mặt Lã Việt, cũng là bởi vì lúc này ông ta đang ở trên sân của chính mình, Lã Việt cũng chỉ có một mình.
Hoàng Thiên nắm chặt tay, Trịnh Tiến là tên khốn kiếp, Ngọc An có tội tình gì chứ?
“Trịnh Tiến, ông muốn chết sao!”
Lã Việt hoàn toàn tức giận, không ngờ Trịnh Tiến lại không dám đối mặt với ông.
“Phi! Lã Việt, tôi biết ông ở thành phố Bắc Ninh rất tốt, nhưng ông phải xem hôm nay có ra ngoài được không đã?”
Trịnh Tiến nhìn chằm chằm bằng hai con mắt dữ tợn, và vẫy tay với người của mình.
Đột nhiên, hơn chục tên đàn em, nhanh chóng bao vây Lã Việt cùng Hoàng Thiên!
Lã Việt liếc nhìn Hoàng Thiên cảm thấy có chút hối hận, tốc độ lái xe của mình quá nhanh khiến thuộc hạ của ông ta không theo kịp.
Hắn cũng không ngờ Trịnh Tiến dám táo bạo và liều lĩnh như vậy, xem ra hôm nay nếu không làm được, thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Đang lúc căng thẳng lúc này, ngoài cửa có một người bước vào.
Người này ăn mặc bảnh bao; nhưng vẻ mặt rất tự mãn, dáng vẻ tự mãn đó không phải ai khác mà chính là Trịnh Hiếu Phong.
“Chú ơi, con điếm Lâm Ngọc An đó đã đến chưa?”
Trịnh Hiếu Phong lắc đầu, đi đến trước mặt Trịnh Tiến, lúc này nhìn thấy Hoàng Thiên đang vây quanh: “Ồ, phế vật cũng ở đây? Ha ha ha, hay lắm, thế mà cũng tìm được tới đây!”