Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 204: Chap-204




Chương 204: Không được làm nhục tôi​

Ai cũng đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lúc này đối diện với người đẹp như Tường Vy thế này, nếu là một người đàn ông bình thường đều sẽ không thể kiềm chế được.

Hoàng Thiên cũng cảm thấy tim mình càng đập nhanh nhưng khoảng thời gian gần đây đến nay, tinh thần luôn căng thẳng, thật sự không dám lơ là.

Hành động của Tường Vy rất nhỏ, nhưng vẫn có thể khơi dậy sự cảnh giác của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cảm nhận được, hơi thở của Tường Vy càng trở nên gấp gáp, hơn nữa một tay cô sờ đến thắt lưng của mình, rõ ràng là đang muốn mò thứ gì đó của ông đây.

Chẳng lẽ cô ấy cố ý dùng sắc đẹp để mê hoặc mình? Nghĩ rằng nhân cơ hội mình không phòng bị muốn giết người?

Trong đầu Hoàng Thiên xuất hiện suy nghĩ này, trong lòng đã nổi một cảm giác ớn lạnh!

Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng thất vọng, vốn tưởng răng Tường Vy thật sự là một chị rất tốt, những bây giờ xem ra, mình vẫn còn suy nghĩ quá thiện lành.

Ngoài mặt Hoàng Thiên không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã có phòng bị.

“Đi chết đi!”

Đột nhiên trong lúc đó, từ phía sau thắt lưng Tường Vy rút ra một con dao nhỏ, hung hăng đâm vào tim của Hoàng Thiên.

Mắt nhìn thấy con dao định đâm vào lồng ngực, tốc độ của Hoàng Thiên cũng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã bắt được cổ tay của Tường Vy.

“AI” Tường Vy bị Hoàng Thiên siết chặt cổ tay đến kêu lên đau đớn, cổ tay đã đỏ lên.

Lực tay Hoàng Thiên rất lớn, gắt gao năm chặt lấy cổ tay Tường Vy, dù cho một chút Hoàng Thiên cũng không buông lỏng.

“Tôi đã nhìn lầm cô rồi.” Hoàng Thiên khế thở dài nói, thất vọng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tường Vy.

Không thể không thừa nhận, cô gái này lớn lên trông rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất khí chất, so với những người con gái bình thường khác, cô còn có thêm vài phần khí khái anh hùng.

Nhưng cô gái với nhan sắc tuyệt vời như thế này lại rất nham hiểm và tàn độc, khiến người khác phải rùng mình.

Tâm tình Hoàng Thiên cực kỳ phức tạp, anh không biết nên xử lý Tường Vy như thế nào, trong lòng anh cũng rối bời.

Tường Vy tuyệt vọng nhằm mắt lại, cô vừa mới có được cơ hội tốt nhất, nhưng cô lại không thể nằm bắt, không thể ám sát thành công.

“Cậu ra tay đi, tôi thua rồi.”

Tường nhắm chặt mắt, đã không còn chống cự, cô biết mình vốn dĩ không phải là đối thủ của Hoàng Thiên, tính kế đánh úp như vậy mà giờ cũng không thể dành được phần thẳng.

Hoàng Thiên cũng thở dài, đoạt lấy con dao từ tay Tường Vy, vứt ra khỏi xe.

“Tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ những gì cô vừa chủ động làm cho rôi, đều là giả dối sao? Tại sao lại mê hoặc tôi?” Hoàng Thiên nhìn cô, lạnh lùng hỏi.

Tường Vy không trả lời, đã ngầm thừa nhận.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách Hoàng Thiên tôi lòng dạ độc ác.”

Hoàng Thiên nói, bàn tay thô ráp đã bóp chặt cổ cô, chỉ cần dùng sức một chút, cổ họng Tường Vy sẽ bẻ gãy.

Cả người Tường Vy nhẹ run lên, cô cũng sợ chết, thật sự còn sống chưa đủ mà.

“Mau ra tay đi, đừng làm nhục tôi nữa!”

Tường Vy đột nhiên mở mắt ra, không cam tâm trừng mắt với Hoàng Thiên.

“Cô đi đi.” Hoàng Thiên thả Tường Vy đi, ý bảo cô có thể đi.

“Cái gì?”

Tường Vy thật sự còn đang nghỉ ngờ có phải mình đã nghe nhầm hay không, cái mạng nhỏ này của cô đã rơi vào tay của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên muốn giết cô quá dễ dàng.

“Tôi đã muốn giết cậu, cậu còn thả tôi đi?” Tường Vy kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy là thật.

“Cô cứu vợ của tôi, rồi lại ám sát tôi, chúng ta coi như không ai nợ ai.” Hoàng Thiên bình tĩnh nói, không thèm nhìn Tường Vy.

Tường Vy cắn chặt môi, viền mắt đã đỏ hoe.

“Cậu chủ, xin lỗi, cảm ơn cậu đã tha mạng cho tôi.” Một lúc sau cô mới nói ra câu này, sau đó chuẩn bị xuống xe chạy thoát thân.”

“Nói cho tôi biết Tiêu Đông Mai đang ở đâu.” Đột nhiên Hoàng Thiên lạnh lùng nói.

Tường Vy vẫn đứng đó, xoay đầu lại nhẹ nhàng nói cới Hoàng Thiên: “Cậu chủ, nếu như cậu còn có thể tin tôi một lần nữa, tôi có thể đưa cậu đi gặp bà chủ.”

“Ha ha, vậy được rồi, tôi tin cô thêm một lần nữa.” Hoàng Thiên thản nhiên cười nói.

Trong lòng Tường Vy đã âm thầm nể phục Hoàng Thiên, dũng khí và bụng dạ này người thường không thể có được.

Hơn nữa rõ ràng ân oán của cậu chủ, bà chủ không nên đẩy cậu ấy vào chỗ chết, chuyện này thật sự có chút quá đáng.

Tường Vy thầm nghĩ như vậy, cô lên xe, cũng không lập tức lái xe đi.

“Sao còn chưa đi?” Hoàng Thiên hỏi Tường Vy.

“Cậu chủ, lần này những gì tôi nói cậu đều là sự thật, ở bên canh bà chủ có cao thủ, cậu đến một mình có thể sẽ khó mà quay trở về.’ Tường Vy nhìn Hoàng Thiên, rất nghiêm túc nói.

“Được rồi.”

Hoàng Thiên cũng không muốn đánh một trận bất phân thắng bại, anh gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho Vũ Thanh.

Có Vũ Thanh ra mặt, chỉ cần gặp được Tiêu Đông Mai, bà ta muốn chạy cũng không được.

Hoàng Thiên lằng lặng ngồi trong xe, trong lòng có tâm sự, còn Tường Vy thì lại yên lặng ngồi bên cạnh Hoàng Thiên ở trong xe, bây giờ cô có chút xấu hổ, một câu cũng không dám nói.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, vài chiếc xe đã phóng như bay đến.

Chiếc xe gần nhất là do Vũ Thanh lái, lập tức chạy thẳng đến trước xe Hoàng Thiên.

Ngay sau đó, hơn mấy chục đội viên đặc chiến mang theo vũ trang hạng nặng, toàn bộ đều bước xuống xe, đứng ngay ngắn phía sau Vũ Thanh.

Sau khi Vũ Thanh nhìn thấy Tường Vy ngồi ở trong xe, anh khế nhíu mày, bởi vì anh chưa từng gặp qua Tường Vy, càng không biết giữa Tường Vy và Hoàng Thiên có quan hệ gì.

Hoàng Thiên nhìn thấy Vũ Thanh mang theo nhiều đàn em như vậy, anh cũng yên tâm hơn.

“Các cậu đứng cách xa tôi một chút, nếu không Tiêu Đông Mai mà nhìn thấy chắc bị dọa sợ mà bỏ chạy mất.” Hoàng Thiên nói với Vũ Thanh.

“Vâng!” Vũ Thanh nhanh chóng trả lời, sau đó lên xe.

Khiến Tường Vy trông thấy phải há mồm trợn mắt, cô thật sự không ngờ tới, đàn em của Hoàng Thiên còn có nguyên một đội quân được trang bị nhiều như thế này!

“Thảo nào cậu đã tính trước hết mọi việc, thì ra thực lực của cậu lớn mạnh như vậy…”

Tường Vy kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, nhỏ tiếng nói.

“Lái xe đi.” Hoàng Thiên dựa lưng vào ghế, bình thản nói ra một câu.

Bây giờ Tường Vy đối với Hoàng Thiên thật sự rất kinh nể, cô cũng mơ hồ cảm thấy, tối nay bà chủ Tiêu Đông Mai có thể phải gặp xui xẻo rồi.

Hơn mười mấy phút sau, Tường Vy dừng xe trước một khu rừng.

Đây là một rừng cây Bạch Dương, tối nay ánh trắng thực sự rất u ám, từng trận gió lạnh kéo đến, càng thể hiện rõ rừng cây trước mặt không chỉ quỷ dị mà còn tràn đầy sát khí.

Hoàng Thiên quay đầu nhìn lại, ngay cả anh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Vũ Thanh, vậy thì chắc chắn Tiêu Đông Mai cũng tuyết đối sẽ không phát hiện ra đám người Vũ Thanh cũng theo đến đây.

Nghĩ đến việc anh sắp có thể nhìn thấy Tiêu Đông Mai rồi, Hoàng Thiên không nhịn được cắn chặt răng.

Tất cả những ân oán từ trước đến nay, tối hôm nay sẽ kết thúc luôn một lần thôi nào!

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên từ trong xe bước xuống, nhìn về phía khu rừng trước mặt.

“Cậu chủ, bà chủ ở trong khu rừng rậm này, cậu, cậu chắc chăn muốn vào chứ?”

Tường Vy lắp bắp nói, cô đã thấy qua những cảnh tượng hãi hùng, nhưng giờ đây cô cực kỳ căng thẳng.

Bởi vì tối hôm nay, giữa Hoàng Thiên và Tiêu Đông Mai, rất có khả năng sẽ có một người hoàn toàn bị giết chết.

Bất kể là người nào chết, thế nào cũng sẽ gây nên sóng to gió lớn, ông chủ họ Hoàng ở Hà Nội, làm sao có thể không truy cứu tất cả chuyện này?

Đến lúc đó Tường Vy cô cho dù có chạy trốn đến chân trời góc bể nào, sợ rằng cũng sẽ bị nhà họ Hoàng bắt được, kết cục sẽ cực kỳ thê thảm.

Tường Vy biết rõ nguyên tắc này, cho nên cô cực kỳ lo lắng.

“Cô đi trước dẫn đường đi.” Hoàng Thiên nói với Tường Vy.

Tường Vy cũng chỉ có thể đi thẳng vào †rong màn đêm, không đưa được Hoàng Thiên đến trước mặt Tiêu Đông Mai, Tiêu Đông Mai cũng sẽ không tha cho cô.

“Đi với tôi.” Tường Vy nói xong, dân đầu đi vào bên trong cánh rừng.

Hoàng Thiên đi theo phía sau co, lúc này đã bắt đầu cực kỳ cảnh giác.

Trong cánh rừng từng trận gió nổi lên vù vù, càng lạnh lẽo hơn, khiến ai cũng phải nổi da gà.

Sau khi tiến về phía trước khoảng mười mấy mét, Tường Vy đứng yên tại chỗ.

Cô thổi còi lên, như thể phát tín hiệu.

Rất nhanh, trong khu rừng đã có động tĩnh.

Năm thanh niên cường tráng đột nhiên xuất hiện, trong đó có hai người còn khiêng một băng-ca, nằm trên đó là một người đàn ông trung niên bị gấy chân tay, đó chính là Văn Long.

Văn Long nằm trên cáng, lão già này vẫn đau đến toát mồ hôi lạnh, khi nhìn thấy Hoàng Thiên đứng trước mặt, ông ta lập tức trợn tròn mắt.

“Hoàng Thiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi, hừ hừ!” Văn Long nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Hoàng Thiên hừ lên một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự thù hận.

“Ha ha, Văn Long, ông đã phế thành như vậy rồi, chủ của ông cũng không đưa ông đi bệnh viện sao?” Hoàng Thiên cười lạnh, chế giễu một câu.

Khiến Văn Long suýt nữa lại hộc máu, ông ta trừng mắt nhìn Hoàng Thiên nói: “Tên họ Hoàng kia, tao xem mày có thể vui vẻ được bao lâu! Tối nay tại nơi đây chính là nơi án táng mày, kết cục sẽ còn thảm hơn tao gấp trăm ngàn lần!”

“Ha ha, e rằng sẽ khiến ông thất vọng rồi.” Hoàng Thiên cười cười, không để ý đến Văn Long mà quan sát đánh giá năm người đàn ông đang nâng Văn Long ra đây.

Bên trong năm người này, có một làn da cực kỳ rắn chắc, những người này ánh mắt như muốn phóng ra điện, nhìn như một gia đình tu luyện.

“Cậu chủ Hoàng Thiên, lá gan cũng lớn thật, dám một mình xông vào nơi nguy hiểm đáng sợ như thế này?” Người đàn ông có làn ngăm đen nghiến nghiến răng hàm, coi thường Hoàng Thiên mà cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.