Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 174: Chap-174




Chương 174: Mày dám không?​

Một bạt tai này đúng là do Hoàng Thiên đánh, lão già Phạm Văn Hồng này thật sự là chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, bị Hoàng Thiên “ngược đãi” đến mức thảm như vậy rồi mà bây giờ vẫn còn không chịu ghi nhớ, lại còn dám ở đây hô to gọi nhỏ với Hoàng Thiên.

Sau khi chịu một bạt tai này, Phạm Văn Hồng lập tức câm miệng, ông ta bị một cái tát vang dội này của Hoàng Thiên đánh đến mơ màng.

Đệt mẹ! Tình huống gì thế này? Thằng nhãi con Hoàng Thiên này vẫn còn dám động thủ?

Phạm Văn Hồng như một kẻ ngốc đứng ngẩn ngơ ra ở đó, cảm giác quay cuồng trong mơ hồ.

Bởi vì sáu sát thủ Phạm Văn Hùng điều tới đều đã có mặt ở hiện trường rồi, toàn bộ đều là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa toàn bộ đều đang cầm súng kìa!

Dưới loại tình huống thế này mà Hoàng Thiên vẫn dám đánh ông ta, ông ta thật sự nghĩ hoài không hiểu.

“Hoàng Thiên, mày con mẹ nó muốn tìm đường chết phải không?” Sau mấy giây sửng sốt, Phạm Văn Hồng trợn tròn mắt lên, vô cùng hung dữ hét lên với Hoàng Thiên.

Bốp bốp!

Hoàng Thiên không khách khí chút nào, hung hăng đánh lên khuôn mặt tròn trịa của Phạm Văn Hồng hai bạt tai nữa.

Phố!

c Phạm Văn Hồng thảm rồi, trực tiếp bị Hoàng Thiên đánh đến mức đầu óc quay cuồng, té lăn quay trên mặt đất.

Phần đông khách khứa ở đây đều ngơ ngác nhìn mọi việc, bọn họ lại càng không dám tin người nhà họ Phạm ở Bắc Giang có thực lực như thế vậy mà lại bị đánh trước mặt mọi người, còn bị đánh đến sắp hôn mê ngã nhào ra đất!

“Hoàng Thiên này là người thế nào vậy?

Trước đây hình như chưa từng nghe nói đến nhân vật thế này.”

“Đúng vậy, tôi cũng chưa nghe nói đến, sao đến Phạm Văn Hồng mà anh ta cũng dám đánh?”

“Tôi thấy Hoàng Thiên này thảm rồi, người trẻ tuổi tính khí cũng quá nóng nảy, con trai Phạm Văn Hùng của Phạm Văn Hồng cũng không phải kẻ ngồi không đâu!”

Khách khứa vây xem bắt đầu thảo luận, nhưng tất cả đều không dám lớn tiếng, đứng một bên ghé đầu chụm tai nói với nhau.

“Cha, cha thế nào rồi?” Phạm Văn Doãn nhanh chóng chạy qua đỡ Phạm Văn Hồng dậy, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, hận không thể lập tức xé nát Hoàng Thiên ra.

“Đánh chết tôi rồi… Phạm Văn Hồng hô hấp dồn dập, đỏ mặt tía tai, ông ta cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, hận đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho xong.

Phạm Văn Hùng đứng một bên nhìn thấy rất rõ ràng, tên này trợn tròn mắt nhìn chăm chằm Hoàng Thiên, trong lòng không ngừng tính toán xe phải làm thế nào đây.

Điều từ Bắc Giang sáu tên sát thủ chuyên nghiệp đắc lực tới, Phạm Văn Hùng chuẩn bị hung hăng trả thù Hoàng Thiên một trận, anh †a vốn dĩ tính đánh cho Hoàng Thiên tàn phế.

Còn về việc giết chết Hoàng Thiên, Phạm Văn Hùng vẫn chưa có lá gan đó, bởi vì đây dù sao cũng là thành phố Bắc Ninh mà không phải là Bắc Giang, anh ta ở đây hoàn toàn không thể một tay che trời được.

Nếu thật sự ầm ï ra tới mạng người thì anh ta cũng không có kết cục tốt, làm không tốt còn phải ngồi tù thậm chí xử tử nữa.

Nhưng mà giờ khắc này Phạm Văn Hồng đã động sát tâm với Hoàng Thiên!

Con mẹ mày Hoàng Thiên, mày chết đến nơi rồi còn dám đánh bố tao? Thật sự không biết sống chết là gì!

Trong lòng Phạm Văn Hùng thầm mắng Hoàng Thiên, anh ta đột nhiên vung tay lên, ý bảo sáu tên sát thủ chuyên nghiệp cùng tiến lên bắt Hoàng Thiên lại.

Toàn bộ sáu tên sát thủ này đều nguyện sống chết trung thành với Phạm Văn Hùng, thấy Phạm Văn Hùng phất tay ra hiệu toàn bộ bọn họ đều đồng loạt xông về phía Hoàng Thiên, có một tên sát thủ đã giơ súng lên nhăm ngay Hoàng Thiên.

“Thằng nhãi mày còn dám phản kháng nữa tao sẽ bắn cho mày một phát đấy!” Tên sát thủ đó dùng súng chỉ Hoàng Thiên, hung hăng quát lên.

Phanh!

Hoàng Thiên đấm một quyền vào mặt tên sát thủ, động tác nhanh gọn, không mảy may bị dọa chút nào.

“Ui dai”

Tên sát thủ này bị Hoàng Thiên đánh đến nỗi nước mắt cũng đều chảy ra, máu mũi chảy ròng.

Tên này cũng bị Hoàng Thiên đánh tới mức hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ loại tình huống gì thế này? Ông đây đang dùng súng chỉ vào đầu Hoàng Thiên, sao Hoàng Thiên còn dám động thủ? Thật sự không sợ chết sao?

“Thằng nhãi được lắm, mày con mẹ nó đây là đi tìm đường chết!” Sát thủ quơ quơ súng trong tay, chỉ vào Hoàng Thiên mà măng.

Nhưng mà anh ta không dám bóp cò thật, không có mệnh lệnh của Phạm Văn tại trường hợp thế này chứ?

“Lấy việc nổ súng để hù dọa người? Mày dám bóp cò thật không?” Hoàng Thiên chỉ vào mũi tên sát thủ, lạnh giọng quát lên hỏi.

“Tao…” tên sát thủ gượng gạo đến không biết phải làm sao, anh ta cũng biết hôm nay đã đụng phải loại người không dễ dây vào, dùng súng cũng không dọa được tên này.

“Còn năm người chúng mày, cầm súng thì ngon rồi sao?” Hoàng Thiên lại chỉ chỉ năm tên sát thủ còn lại, trầm giọng quát lên.

Năm tên sát thủ này càng cảm thấy thể diện của mình dùng để quét rác được rồi, làm sát thủ nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải một kẻ điên như Hoàng Thiên này.

“Thằng kia, mày thật sự không sợ chết?”

Lại có một tên sát thủ chĩa súng vào đầu Hoàng Thiên, lớn giọng gào lên.

Bốp!

Hoàng Thiên vung tay cho anh ta một bạt tai, đánh cho tên sát thủ đó quay một vòng tại chỗ luôn!

“Không dám nổ súng thì đừng có mà đứng trước mặt tao la hét!” Hoàng Thiên quát lên, sau đó lại đi về phía mấy tên sát thủ còn lại, “thưởng” cho bọn họ mỗi người một bạt tai.

“Mày dám không?”

“Mày dám không?”

Mỗi lần quất một tên sát thủ Hoàng Thiên đều quát lên một tiếng hỏi. Làm cho sáu tên sát thủ đều giống như kẻ ngốc, đứng ở đó nghẹn muốn chết, làm sát thủ mà lại làm đến nông nỗi này chắc cũng chưa có ai đâu.

Sáu người đó thật sự hận không thể nổ súng ngay lập tức, bắn cho Hoàng Thiên chết toi luôn.

Nhưng mà bọn họ chưa nhận được mệnh lệnh của Phạm Văn Hùng, ai cũng không dám nổ súng cả.

Vì vậy sáu tến sát thủ đều chuyển ánh mắt về hướng Phạm Văn Hùng, chỉ chờ Phạm Văn Hùng hạ lệnh một tiếng thôi.

Phạm Văn Hùng cũng thật sự là đâm lao thì phải theo lao, phí nhiều công sức như vậy mà lại không thể dọa được Hoàng Thiên, lẽ nào hôm nay phải có người mất mạng thì mới tìm lại được mặt mũi sao?

“Làm sao đây anh Hùng? Tên này thật sự không dễ đối phó đâu.” Ngô Diệu Hoa len lén hỏi Phạm Văn Hùng, cô ta thật sự phục Hoàng Thiên rồi, cảm thấy tóc của Hoàng Thiên đúng thật là khó nắm.

Phạm Văn Hùng cũng vô cùng khó xử, nếu không ra lệnh nổ súng thì sẽ bị mọi người cười chết, nhưng nếu nổ súng thì ở thành phố Bắc Ninh cũng không dễ thu dọn.

“Thế nào, không dám hạ lệnh nổ súng sao? Vậy thì còn đặc biệt gọi sát thủ tới làm gì hả?” Sắc mặt Hoàng Thiên vô cùng âm trầm, anh đi đến trước mặt Phạm Văn Hùng chất vấn, ngay sau đó liền vung cho anh ta vài bạt tai. Đánh cho Phạm Văn Hùng cũng nóng nảy luôn, lấy thân phận của anh ta đương nhiên bị tát thế này anh ta nào chịu được?

Vừa muốn đánh trả lại Hoàng Thiên thì mũi anh ta đã bị Hoàng Thiên đấm cho một quyền.

“Ngaol”

Phạm Văn Hùng “ngao” lên một tiếng thảm thiết, nhất thời mũi chảy máu ròng ròng.

Làm cho tất cả mọi người đang xem cũng ngây dại, đâu là tình huống gì thế?

Hoàng Thiên người đơn thế bạc mà cũng dám “ngược” Phạm Văn Hùng như vậy sao?

Nhưng mà tất cả mọi người cũng thầm nhận định trong lòng rằng Hoàng Thiên chết chắc rồi, lấy tính khí và địa vị của Phạm Văn Hùng, xấu mặt trước mặt mọi người thế này thì anh ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết Hoàng Thiên.

Tim Lâm Ngọc An cũng treo ngược lên, cô cảm thấy Hoàng Thiên thật sự cũng hơi quá đáng, mặc dù ba cha con nhà họ Phạm đáng đánh thật nhưng người ta bây giờ đang chiếm thế thượng phong, Hoàng Thiên thế này không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?

Nhưng trong lòng trương Lan Phượng lại âm thầm vui mừng, trong lòng thầm nghĩ Hoàng Thiên lần này chết chắc rồi, không bị Phạm Văn Hùng giết chết mới là lại Chỉ cần Hoàng Thiên chết thì bà ta muốn tìm con rể thế nào cũng được, Phạm Văn Doãn trước mặt này cũng rất tốt.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, Phạm Văn Hùng thật sự bị đánh đến nóng nảy!

Lúc này Phạm Văn Hùng đã đánh mất lý trí, nào còn muốn quan tâm có mất mạng người hay không, bây giờ anh ta chỉ muốn Hoàng Thiên chết!

“Giết chết nó cho tao! Bắn chết nó cho tao!” Phạm Văn Hùng như phát điên, to giọng hét lên với thuộc hạ.

Nhất thời sáu tên sát thủ đều giơ súng lên, muốn nổ súng với Hoàng Thiên!

“Anh mau nằm xuống đi!” Lâm Ngọc An ngay thời khắc quan trọng đã không màng gì đến bản thân mình, cô xông qua bảo vệ Hoàng Thiên, đồng thời còn muốn đẩy Hoàng Thiên xuống đất.

“Ngọc An con điện rồi sao? Mau quay về đi!” Trương Lan Phượng nóng ruột hô to một tiếng, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, bà ta lo lắng Lâm Ngọc An bị đạn bắn chết.

“Bang bang bang bang bang!” Sáu tiếng súng nổ lên làm tất cả mọi người ở đây bị dọa xanh mặt.

Người có lá gan nhỏ còn không dám nhìn, đều cảm thấy Hoàng Thiên sẽ bị bắn thành cái sàng.

Nhưng mà cùng với sáu tiếng súng vang lên, sáu tên sát thủ chuyên nghiệp đó cũng phát ra tiếng kêu đau đớn thê lương!

Súng trong tay bọn họ cũng gần như đồng thời rơi trên mặt đất.

Tình huống gì thế này?

Thấy Hoàng Thiên không xây xước tấc da miếng thịt nào, Lâm Ngọc An mở to đôi mắt xinh đẹp, cô hoàn toàn mơ màng rồi.

Những người khác cũng vô cùng nghi hoặc, sau khi tiếng súng vang lên Hoàng Thiên không có chuyện gì mà sáu tên sát thủ chuyên nghiệp cầm súng lại liên tiếp kêu đau, súng cũng rơi xuống đấy, chuyện gì thế?

Nhưng mà rất nhanh tất cả mọi người để rõ ràng là chuyện gì, chỉ thấy cổ tay của sáu tên sát thủ chuyên nghiệp đều trúng đạn, súng trong tay tất nhiên cũng không giữ được, toàn bộ đều rơi xuống đất.

Phạm Văn Hùng bị vây trong trạng thái cuồng loạn lúc này cũng an tĩnh lại, ngơ ngác nhìn tất cả, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ngay lập tức Phạm Văn Hùng liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy hơn mười người trẻ tuổi mặc trang phục tác chiến đặc chủng, trong tay mỗi người đều có một khẩu súng trường tự động, nhanh lẹ nhảy từ lâu hai xuống rồi đến bên cạnh Hoàng Thiên.

Mấy người đó tạo hình thành một bức tường người, bảo vệ Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An ở phía sau, hơn nữa miệng súng đều đang chĩa vào sáu tên sát thủ chuyên nghiệp kia, bất cứ lúc nào đều có thể nổ súng.

biết Hoàng Thiên sẽ xử lý mình như thế nào.

Hoàng Thiên đặt ánh mắt lên người Phạm Văn Doãn, vừa thấy tên nhóc này thì cơn giận của Hoàng Thiên lại không biết đánh ở nơi nào!

Cái tên ngu xuẩn này canh me thèm thuồng Lâm Ngọc An khiến Hoàng Thiên không thể nào khoan dung được.

“Cậu chủ Phạm, vợ của người khác tốt lắm phải không? Nên cậu luôn muốn xuống tay giành?”

Hoàng Thiên cay nghiệt nhìn chằm chằm Phạm Văn Doãn, hỏi anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.