Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 115: Chap-115




Chương 115: Mất trí nhớ nhanh vậy sao?​

“A, anh làm gì vậy? Đừng đến đây, đừng đánh tôi mà, a…”

Cô gái trong hẻm kêu to không dứt, cuối cùng sau một trận đấm đá thì bỗng im lặng hẳn ra.

Lúc này, Hoàng Thiên đã nghe thấy rất rõ ràng, cô gái gào thét kia chính là Trần Giang!

Tại sao Trần Giang lại bị đánh ở đây chứ?

Hoàng Thiên rất bất ngờ, anh nhìn sang Lâm Ngọc An một chút thì biết cô cũng đã nghe thấy tiếng hô của Trần Giang, vội vàng chạy đến đầu hẻm để kiểm tra.

Vốn dĩ Hoàng Thiên không muốn lo chuyện bao đồng này, cho dù Trần Giang bị người ta đánh chết thì cũng không liên quan gì đến anh cả.

Nhưng anh lo lắng cho Lâm Ngọc An nên đành phải cất bước theo sau.

Cảnh Thiên Long thấy có chuyện xảy ra nên cũng không trở về tiệm nữa, đi theo Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An đến đầu hẻm.

Đến đầu con hẻm thì ba người lập tức nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Hoàng Thiên vừa nhìn đã vô cùng kinh hãi, anh chỉ thấy tóc của Trần Giang biến thành ổ gà, mặt mũi bị người khác đánh sưng vù lên, quần áo cũng bị xé nát vô cùng thê thảm.

Trương Lan Hương cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên mặt đều có vết bầm tím tím xanh xanh, khóe miệng cũng bị đánh đến sưng lên.

Còn người đàn ông Phan Minh Quân kia thì thảm thiết nhất, áo sơ mi nhãn hiệu nổi tiếng đã bị xé nát, trên người toàn bộ đều là vết thương. Phần đầu của ông ta đã bị đánh lớn gấp đôi quả dưa hấu, răng cửa đều bị đánh rớt.

Bốn người đàn ông đeo kính râm đang cầm dao trong tay, vây quanh đám người Trần Giang.

Trong đó có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi trợn mắt lên, dạy dỗ Phan Minh Quân và Trần Giang.

Chát chát!

Hai bàn tay của người đàn ông không ngừng tát lên gương mặt của Trần Giang và Phan Minh Quân, tức giận nói: “Con mẹ nó, ông đây không cho các người đi mà còn dám cứng cổ bỏ đi sao? Có biết tôi là ai không? Tôi chính là Tạ Long, cậu chủ của hội Sói Điên đấy.”

“Biết biết, cậu chủ Long, xin hỏi tại sao lại đánh chúng tôi vậy?”

Cả người Trần Giang đều hoảng sợ, run rầy hỏi Tạ Long.

“Tại sao lại đánh các người hả? Hừ hừ, ông đây muốn đánh các người thì còn cần lý do sao?”

Tạ Long quát lên.

“Đúng vậy đúng vậy, không cần lý do.

Cậu chủ Long cũng đã đánh xong rồi, chúng tôi đi được chưa?”

Trần Giang vội nói rồi chuẩn bị chuồn đi mất.

Nào ngờ Tạ Long lại bắt lấy cánh tay của cô ta lại: “Người khác đều có thể đi nhưng cô thì không thể, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, ở lại đây phục vụ tôi đỉ.”

“Cậu chủ Long đừng như vậy mà…”

Trần Giang hoảng sợ đến mức suýt nữa đã tè ra quần, không hề còn dáng vẻ hùng hổ như ở trước mặt Hoàng Thiên nữa.

Trước mặt Tạ Long, cô ta cứ giống như một chú cừu nhỏ vậy.

Phan Minh Quân thấy Tạ Long trêu đùa Trần Giang thì không dám nói tiếng nào, vô cùng hoảng sợ.

Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh này cũng rất thỏa mãn, Trần Giang ơi là Trần Giang, sự lợi hại khi ở trước mặt tôi của cô đi đâu mất rồi?

“Đừng như vậy hả? Ha ha, phụ nữ mà tôi nhìn trúng thì không ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay tôi đâu.”

Tạ Long cười ha ha một tràng vô cùng thô bỉ, sau đó lại táy máy tay chân với Trần Giang.

Trần Giang thầm kinh hoảng, đột nhiên cô ta lại nhìn thấy Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đứng ở đầu hẻm.

“Cậu chủ Long, cậu quay đầu lại nhìn xem! Cô gái kia xinh đẹp hơn tôi đấy, vóc người cũng chuẩn hơn tôi nữa, cậu bảo cô †a phục vụ cậu đi.”

Trần Giang lấy tay chỉ vào Lâm Ngọc An rồi quát lớn.

Lâm Ngọc An thấy Trần Giang la như vậy thì thật sự đã bị chọc tức. Vốn dĩ cô muốn đến đây giúp đỡ một chút, như thế nào đi nữa thì Trần Giang cũng là chị họ của cô, Trương Lan Hương cũng là dì của cô, dù sao cũng không thể đề hai người họ bị đánh được.

Nhưng bây giờ Lâm Ngọc An thật sự rất tức giận, cho dù Trần Giang bị đánh chết thì cô cũng không muốn xen vào nữa.

Tạ Long quay đầu lại nhìn thì thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

Không ngoài suy đoán của cậu ta, bởi vì Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An lái xe đến quán thịt nướng nên Tạ Long đã lái chiếc Mercedes kia và dẫn theo đám thành viên của hội Sói Điên theo tới.

Bởi vì khu vực của quán thịt nướng là của Cảnh Thiên Long nên Tạ Long không dám đi vào gây chuyện, dù sao thì người giàu có ở đây cũng rất nhiều, cậu ta không dám tùy tiện trêu chọc ai cả.

Cho nên cậu ta đã kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài quán thịt nướng, không đợi được Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên nhưng lại nhìn thấy ba người Trần Giang.

Cậu ta cũng biết rõ đám người Trần Giang và Hoàng Thiên có quen biết nên lúc này mới bắt cả đám vào hẻm nhỏ, xử lý một chút.

“Hoàng Thiên, đến đây đi, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết anh đâu.”

Tạ Long phách lối chi chỉ vào Hoàng Thiên, ý muốn bảo anh qua đây.

Hoàng Thiên thật không ngờ Tạ Long lại mất trí nhớ nhanh như vậy, hôm qua cậu ta vừa mới bị ngược đãi giống như cháu trai mà hôm nay đã quên hết rồi ư?

Cảnh Thiên Long vẫn luôn đi theo phía sau quan sát nên biết mọi chuyện không ổn, cậu ta cũng có nghe danh Tạ Long của hội Sói Điên.

Thấy đàn em của Tạ Long nhiều như vậy, cả đám người còn mang theo dao nên Cảnh Thiên Long sợ Hoàng Thiên thua thiệt, vì vậy len lén gọi điện cho Lã Việt.

Đương nhiên Hoàng Thiên không hề biết Cảnh Thiên Long đã làm như vậy, bây giờ anh chỉ muốn xử lý Tạ Long một chút mà thôi.

“Cậu chủ Long, xem ra trí nhớ của cậu không tốt lắm nhỉ, quên rằng hôm qua đã bị anh đánh sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, mở miệng hỏi Tạ Long.

Hai mắt Tạ Long sáng lên như chó sói, từ trước đến nay cậu ta chưa từng bị thua thiệt như vậy.

Mặc dù biết bối cảnh phía sau Hoàng Thiên rất cứng nhưng cậu ta vẫn không nuốt trôi cục tức này được, nhất quyết muốn đánh nhau với Hoàng Thiên mới hả giận.

“Con mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ phế mày!”

Tạ Long quát lên một tiếng với Hoàng Thiên.

Trần Giang đã sớm chứng kiến tính tình hung bạo của Tạ Long, nhìn thấy hai người họ có mâu thuẫn thì ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.

“Cậu chủ Long, cậu chủ Long, cậu có thù oán với Hoàng Thiên thì nhanh chóng ra tay xử lý cậu ta đi. Chúng tôi về nhà trước nhé!”

Trần Giang vừa nói xong thì chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hoàng Thiên thật sự không còn lời nào để nói về Trần Giang nữa, con quỷ nhỏ này đúng là đáng ghét mà.

Tạ Long quơ tay tát lên mặt Trần Giang một cái rồi mắng: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ? Các người mà dám chạy thì tôi lập tức đánh chết hết cả bọn đấy, quay ra sau ôm đầu ngồi vào góc tường đi.”

Trần Giang hoảng sợ không dám nhiều lời nữa, cô ta cùng với Trương Lan Hương và Phan Minh Quân ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm vào góc tường.

Giờ phút này, Tạ Long cứ như tiêm máu gà vậy. Cậu ta cảm thấy cơ hội báo thù đã đến rồi, bởi vì Phương Doanh không còn ở đây nữa nên Hoàng Thiên cũng không khó đối phó cho lắm.

Cậu ta nhận lấy một con dao của tên đàn em rồi chỉ vào Hoàng Thiên nói: “Hoàng Thiên, mày đến đây cho tao, quỳ xuống dập đầu thật vang một trăm cái thì tao có thể tha cho mạng chó của mày.”

“Còn nữa, bảo vợ mày hầu hạ tao một tháng, tao thấy vợ mày cũng mặn mà lắm đấy, ha ha ha…”

Tạ Long không hề kiêng ky lướt mắt nhìn Lâm Ngọc An, hận không thể lập tức bắt cô lại.

Sắc mặt Hoàng Thiên tối sầm xuống, Lâm Ngọc An chính là ranh giới cuối cùng của anh, bây giờ Tạ Long đã chạm đến điểm giới hạn của anh rồi.

Có lẽ sự giáo huấn hôm qua của anh vẫn chưa sâu sắc lắm, vì thế mới khiến Tạ Long không thể nhớ lâu được.

Trong lòng Hoàng Thiên thầm cười nhạt, anh nhấc chân đi về phía Tạ Long.

“Chồng ơi, đừng đi mà.”

Lâm Ngọc An muốn ngăn cản Hoàng Thiên lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cô gấp đến mức không biết phải làm sao nên cũng đành đi theo phía sau.

Cảnh Thiên Long thấy Hoàng Thiên sắp gặp nguy hiểm thì cậu ta khẽ suy nghĩ một chút rồi lấy dũng khí đi theo.

Cậu ta biết rõ nếu muốn kết giao với Hoàng Thiên thì dưới tình huống này không được đề anh thấy mình là một kẻ hèn nhát được.

Tạ Long nhìn thấy Hoàng Thiên bước tới thì tưởng rằng anh đã sợ đến mức muốn nhanh chân dập đầu, dâng người đẹp lên cho cậu ta.

Đợi một lát nữa khi xử lý Hoàng Thiên xong thì cậu ta sẽ đưa vợ anh đi rồi vui vẻ với nhau một lát.

Càng nghĩ, trong lòng Tạ Long càng thêm đắc ý. Trong mắt cậu ta hiện lên một tia sáng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, chỉ chờ anh đến gần đề cậu ta chém xuống mấy nhát dao.

“Cậu chủ Long, hôm nay xin cậu hãy nể mặt Cảnh Thiên Long tôi, đừng ra tay với Hoàng Thiên được không?”

Cảnh Thiên Long lớn tiếng nói với Tạ Long.

Tạ Long đã nghe danh Cảnh Thiên Long chính là một người giàu có ở thành phố này, vì thế trong lòng cậu ta vẫn rất kiêng ky, không dám ra oai với Cảnh Thiên Long.

Chuyện này cũng thật buồn cười, nếu như Tạ Long biết Hoàng Thiên cũng là cậu chủ ở Hà Nội, hơn nữa còn có gia thế hơn Cảnh Thiên Long gấp nghìn lần thì sợ rằng có mượn bao nhiêu lá gan đi nữa, cậu ta cũng không dám đối nghịch với Hoàng Thiên.

“Cậu chủ Long, không phải tôi không nể mặt cậu nhưng mà hôm qua Hoàng Thiên đánh tôi thảm quá. Nếu như tôi không dạy dỗ lại anh ta cho đàng hoàng thì sau này làm sao lăn lộn ở thành phố Bắc Ninh nữa chứ?”

Tạ Long lạnh lùng nói.

Cảnh Thiên Long thấy Tạ Long không chịu tôn trọng mình thì vô cùng lo lắng, cậu ta chỉ đành phải kéo dài thời gian để đợi Lã Việt đến đây.

“Hoàng Thiên, lập tức quỳ xuống trước mặt ông đây rồi dập đầu một trăm cái thật vang đi, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Tạ Long đắc ý cầm con dao trong tay quơ quơ, cười lạnh nói với Hoàng Thiên.

Giờ phút này, ánh mắt Hoàng Thiên đã tràn ngập sắc bén, bắt giặc phải bắt vua trước. Bây giờ dưới tình thế lấy ít địch nhiều thì anh chỉ có thể nhằm vào Tạ Long mà ra tay thôi.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên bất chợt chạy nhanh đến trước mặt Tạ Long.

Tạ Long chỉ lo đắc ý, hơn nữa cậu ta cũng không ngờ tốc độ của Hoàng Thiên lại nhanh như vậy.

Cậu ta chưa kịp phản ứng thì Hoàng Thiên đã giơ một bàn tay ra nắm lấy cổ tay đang cầm dao của Tạ Long.

Ngay sau đó, Hoàng Thiên quăng một quyền lên, mạnh bạo giáng xuống sống mũi cậu ta…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.