Chương 103: Người khôn ngoan không nhiều lời
“Uầy, cái này mới đáng xem này.”
“Không hổ danh là hội Sói Điên, thật là hoành tráng.”
“Đúng, đúng vậy, cả nhà tên Hoàng Thiên này chết thảm rồi, người của Sói Điên ra tay thì thật sự rất đáng sợ.”
Người vây xem xì xào bàn tán, đứng từ xa nhìn cảnh náo nhiệt vì sợ gặp tai bay vạ gió.
Hơn hai mươi mấy người của hội Sói Điên trong tay đều cầm đủ loại vũ khí, nhưng hầu hết đều cầm dao.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao và gầy cầm đầu với một con dao sắc bén đi tới.
Người đàn ông này cởi trần và có những hình xăm đáng sợ trên cơ thể, thoạt nhìn thì giống như một người phụ nữ nhưng đôi mắt lại lóe lên một tia hung ác, nhìn là biết loại người tàn nhẫn rồi.
“Hạ Phi, đến chậm quá đấy.”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông yêu quái này, Tạ Long như được tiếp thêm sức mạnh, cậu ta không quỳ nữa, nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh Hạ Phi.
Hồ Uyển Loan cũng không quỳ nữa, cô ta đứng dậy bỏ chạy về phía Tạ Long và Hạ Phi.
“Anh Long, sao lại bị đánh thảm như thế này?”
Tiêu Hạ Phi kinh ngạc nhìn Tạ Long, trong lòng kinh động không thôi.
Ai đã ăn gan hùm mật báo mà lại dám đánh Tạ Long và Hồ Uyển Loan thành bộ dạng như thế này chứ?
Tạ Long tức đến mức phát điên, từ nhỏ tới lớn không ai dám động vào cậu ta, bởi vì cha của cậu ta, Tạ Viễn Hưng chính là ông chủ của hội Sói Điên.
Không thể tưởng tượng được hôm nay lại bị người ta đánh thành đầu heo như thế này.
“Hạ Phi, đánh tên Hoàng Thiên này thành đồ tàn phế đi, bắt vợ của anh ta lại cho tôi.”
Tạ Long hung hăng chỉ vào Hoàng Thiên, rồi lại chỉ vào Lâm Ngọc An đang đứng bên cạnh Hoàng Thiên.
Tới tình hình này rồi mà Tạ Long vẫn còn nghĩ đến Lâm Ngọc An.
“Ha ha, giao cho em đi anh Long, chút chuyện cỏn con thôi mà.”
Tiêu Hạ Phi cười một tràng u ám rồi cầm con dao trong tay đi về phía Hoàng Thiên.
Lúc này Trương Lan Phượng đã sợ tới mức tái mét rồi, điều bà ta lo lắng nhất sắp tới, hội Sói Điên nhiều người như vậy, hôm nay coi như xong đời rồi.
Có muốn đưa Ngọc An đi trốn thì cũng không kịp nữa rồi. Bị đám Sói Điên vây quanh tứ phía như vậy thì trốn kiểu gì đây?
“Được lắm tên họ Hoàng kia, đám đánh anh Long của bọn tao thành như vậy.
Biết tao là ai không? Hôm nay Hạ Phi này sẽ đánh mày thành tám mảnh.”
Tiêu Hạ Phi mang theo vài tên đàn em, đứng trước mặt Hoàng Thiên rồi cười lạnh.
Tuy Hoàng Thiên chưa từng nghe nói về Tiêu Hạ Phi, nhưng anh nghĩ chắc có lẽ anh ta cũng là một nhân vật có tiếng nói trong hội Sói Điên, nếu không thì cũng sẽ không dẫn đầu nhiều người tới nhanh như thế được.
“Tôi không muốn nhiều lời với anh, lập tức đưa người của anh cút ra khỏi đây đi.”
Hoàng Thiên sầm mặt xuống rồi hét lên với Tiêu Hạ Phi.
Lời vừa thốt ra, ngoại trừ quản gia Trần và Phương Doanh ra thì tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Tên Hoàng Thiên này không phải quá ngang tàn rồi sao? Nhiều người tới như thế này rồi mà anh còn dám điên cuồng như thế sao?
“Đúng thật là ngang tàn, lại còn dám bảo Tiêu Hạ Phi cút đi cơ.”
“Ừ, đúng vậy, chẳng lẽ tên Hoàng Thiên này thật sự không sợ chết sao?”
“Một hồi nữa chắc chắn cũng sẽ bị giết thôi, haiz, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
Những người xung quanh đều bàng hoàng và đổ mồ hôi cho Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An đứng bên cạnh Hoàng Thiên, trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Hoàng Thiên, không phải anh biết mấy người Lã Việt sao? Mau nói họ đến cứu đi, nếu không chúng ta sẽ chết thảm đấy.”
Lâm Ngọc An thấp giọng nhắc nhở Hoàng Thiên.
“Ồ, còn biết Lã Việt sao? Ha ha, vô dụng thôi, anh hỏi thử xem Lã Việt có dám đối đầu với hội Sói Điên không?”
Lỗ tai của Tiêu Hạ Phi rất nhạy, anh ta nghe rất rõ những gì Lâm Ngọc An nói, vì thế không nhịn được mà bật cười vài tiếng.
Lâm Ngọc An nghe vậy lại càng tuyệt vọng hơn.
Lã Việt cũng không được sao? Ngay cả Lã Việt mà hội Sói Điên cũng không sợ sao? Lần này thật sự chết thảm rồi.
“Họ Hoàng kia, đừng nói tôi bắt nạt anh, bây giờ Hạ Phi tôi cho anh một con đường sống.”
Khi thấy Hoàng Thiên không nói lời nào, Tiêu Hạ Phi lại càng kiêu căng ngạo mạn hơn.
Hoàng Thiên nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, nói với Tiêu Hạ Phi: “Anh nói xem.
“Anh tự mình chặt một tay, sau đó quỳ gối trước mặt anh Long của chúng tôi, thành thần cầu xin, có lẽ anh Long sẽ động lòng mà tha cho cái mạng chó của anh.”
Tiêu Hạ Phi cong môi nói.
“Ha ha, nếu tôi không làm điều này thì sao?”
“Không làm điều này? Vậy thì anh chết chắc rồi.”
Tiêu Hạ Phi trừng mắt lấy dao rạch một đường vào ngực mình.
Ngay tức khắc, ngực của Tiêu Hạ Phi đã bị anh ta vẽ một đường, máu từ đó chảy xuống. Thế nhưng anh ta không hề nói tiếng nào, không hề chớp mắt, không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
“Tuyệt vời.”
“Đúng là một kẻ tàn nhẫn.”
“Trời ơi, Tiêu Hạ Phi lại tự rạch dao lên người mình, hù chết tôi rồi.”
Trong đám người vây xem truyền đến những tiếng kinh ngạc, họ đều biết rằng Tiêu Hạ Phi thích tự ngược như vậy. Anh ta tự vẽ lên người mình để đe dọa đối thủ, cũng là để chứng tỏ thủ đoạn tanh máu của hội Sói Điên.
Hoàng Thiên cảm thấy thích thú với hành vi ngu ngốc của Tiêu Hạ Phi, điều này có gì tuyệt vời chứ? Rõ ràng là một kẻ ngu ngốc mà thôi.
“Mẹ kiếp, tên họ Hoàng kia, tao hỏi mày có sợ không?”
Tiêu Hạ Phi thấy Hoàng Thiên không hề có chút sợ hãi, thẹn quá hóa giận, anh ta chữa dao về phía Hoàng Thiên chửi bới.
Lời nói vừa dứt, Phương Doanh nãy giờ vẫn đứng phía sau Hoàng Thiên bỗng lao ra như một cơn gió.
Chỉ trong nháy mắt, Phương Doanh đã tay không nắm lấy lưỡi dao, chiêu thức rất tỉnh xảo, trong phút chốc đã cướp được con dao từ tay Tiêu Hạ Phi.
“Aaa mày…”
Tiêu Hạ Phi cực kỳ sợ hãi, anh ta không thể tin được trên đời này lại có người ra tay nhanh như vậy.
“Mày thích vẽ đúng không? Ông đây sẽ giúp mày vẽ.”
Phương Doanh trầm giọng hét lên, con dao trong tay múa như gió, chỉ trong hai ba giây đã quẹt hơn hai mươi nhát dao vào bụng Tiêu Hạ Phi.
“Ôi, aaa.”
Tiêu Hạ Phi đau đớn hét lên, lùi lại vài bước rồi ngồi bệt xuống đất.
Khi cúi đầu nhìn xuống, bụng của anh ta đã như cái mạng nhện rồi.
Trời ạ, anh ta có luyện tập không, sao lại có thể phóng dao nhanh như thế được chứ?
Tiêu Hạ Phi ngơ ngác nhìn Phương Doanh rồi bỗng nhiên hoài nghi cuộc đời này.
Tạ Long ở bên cạnh đã hoàn toàn phẫn nộ khi nhìn thấy điều này, nhiều đàn em như vậy, chẳng lẽ không giết được một tên Hoàng Thiên sao?
“Còn ngây ra đó làm gì? Cùng tiến lên đi, ai giết được Hoàng Thiên tôi sẽ thưởng một trăm bảy mươi triệu.”
Tạ Long hét lên với đám đàn em hơn hai mươi người.
Cậu chủ của Sói Điên đã nói như vậy nên hơn hai mươi người lập tức vọt tới.
Lúc này Lâm Ngọc An sợ tới mức tái mặt, làm sao đối mặt với chuyện này đây?
Tuy rằng có vẻ như Hoàng Thiên đã lợi hại hơn trước rất nhiều, nhưng mà hiện tại quân địch thất sự quá đông.
Trương Lan Phượng sợ tới mức ngồi xổm trong góc, ôm đầu chờ chết.
Trong lòng bà ta không ngừng mắng chửi Hoàng Thiên, bà ta cho rằng thứ rác rưởi này đã rước lấy phiền phức cho bà ta, đúng là đồ yêu tinh hại người.
Đám đông vây xem cũng không dám nhìn, các cô gái nhát gan đều che mắt không dám nhìn trực diện.
Hoàng Thiên đứng ở nơi đó vững như núi Thái Sơn, có Phương Doanh ở đây thì đám người này có là con muỗi gì đâu chứ?
Nhìn thấy Phương Doanh lấy ra một khẩu súng lục Desert Eagle trên tay và bắn một phát vào đùi của một thành viên của hội Sói Điên trước mặt.
Bùm!
Sau một phát súng, thành viên của hội Sói Điên đã hét lên một tiếng và ngã xuống đất sau khi bị bắn vào chân trái.
Lạy chúa!
Hơn hai mươi mấy thành viên của hội Sói Điên đứng bất động tại chỗ, đấu dao với súng sao? Vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
“Còn ai dám động đậy, tao sẽ bắn vỡ sọ.”
Phương Doanh hét lên một tiếng lạnh lùng và chĩa súng về phía hai mươi người kia.
Không còn ai dám động đậy nữa, tính mạng là quan trọng nhất, ức hiếp người lương thiện thì không sao, nhưng gặp kẻ tàn nhẫn như Phương Doanh thì ai nấy đều hoang mang.
Lâm Ngọc An hoàn toàn sững sờ, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Hoàng Thiên, cô không dám tưởng tượng người mà chồng mình đưa tới là ai? Sao lại có súng chứ?
Trương Lan Phượng cũng như hóa đá, kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, bà ta không hiểu tại sao một nhân vật lợi hại như vậy lại đi theo một tên rác rưởi vô dụng như Hoàng Thiên? Người đàn ông gầy gò ngu ngốc đó lại dám bắn súng giữa ban ngày.
Thật sự là quá ngang tàn khốc liệt.
Tạ Long và Hồ Uyển Loan cũng không dám hó hé, chỉ biết hoảng sợ nhìn Phương Doanh, họ sợ Phương Doanh sẽ cho họ một phát súng.
Nhìn thấy những thành viên của hội Sói Điên vô dụng như vậy, Hoàng Thiên không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Chỉ với một khẩu súng lục đã khiến họ sợ hãi như thế này, nếu họ nhìn thấy hơn một trăm người dưới quyền của Phương Doanh cùng với hơn một trăm khẩu súng trường tự động, chẳng phải họ sẽ sợ chết khiếp sao?
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát âm ầm lao tới, sau đó bốn cảnh sát trang bị súng từ trong xe nhảy xuống.
Đây là một chiếc xe cảnh sát đang tuần tra gần đó, sau khi nghe thấy tiếng súng ở đây, họ đã vội vàng chạy tới.
“Tất cả buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu!”
“Người cầm súng kia, tôi yêu cầu anh bỏ súng xuống ngay lập tức!”
Bốn cảnh sát chĩa súng về phía Phương Doanh và ra lệnh cho Phương Doanh bỏ súng xuống.
“Kêu gọi hỗ trợ, kêu gọi hỗ trợ. Đường Hoa Xuân có một nhóm người ẩu đả, còn có súng nữa.”
Thấy tình hình nghiêm trọng, một viên cảnh sát đã gọi bộ đàm để xin tiếp viện.
Lâm Ngọc An nhìn thấy cảnh sát đến hiện trường, trong lòng cô lập tức dậy sóng.
Thật sự lớn chuyện rồi, Hoàng Thiên nhất định sẽ phải hầu tòa mất thôi.