Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 145: Còn ai muốn cùng tôi kết thù?
Triệu Văn Triết gần như một hơi nói hết, không chỉ mặt không đỏ, ngược lại tràn đầy thần sắc tự tin, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhận ra Triệu Văn Triết tuy giả bộ dồn ép nhưng cũng có thực lực tương xứng.
Vì thế, không ít người ghé tai nhau bàn luận. "Vị thiếu gia nhà họ Triệu này có bộ dáng cũng thật ngông cuồng, lại dám nói người có địa vị nhất ở Đề Ngạn là loài bò sát, tùy tiện có thể giảm nát. Nếu thật sự như vậy, thể lực sau lưng anh ta phải đáng sợ đến mức nào đây?" "Tôi đoán anh ta thực có bản lãnh này đấy, bằng không thì giám đốc Phương đã không coi anh ta như cọng rơm cứu mạng. "Vấn đề là, anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám nói những lời càn rỡ thế?"
Ngay cả người đứng đầu Hàn gia ở Giang Thành là Hàn Văn Đức cũng tò mò đến gần Ngụy Thông, nhẹ giọng hỏi: "Lão Ngụy, ông có biết xuất thân của vị thiếu gia này không?"
Ngụy Thông nhíu mày nói: " Nếu như đã quen biết giám đốc
Phương, lại biết Đỗ Nguyệt Hoa, vậy thì không thể nghi ngờ anh ta đúng là người Đề Ngạn. "Điều này là chắc chắn rồi." Hàn Văn Đức tỏ vẻ đồng ý.
Ngụy Thông nói tiếp: "Họ Triệu, người Đề Ngạn, dám nói Đỗ Nguyệt Hoa như loài bỏ sát, nếu tôi đoán không nhầm thì, anh ta là người có nhiều tiến nhất ở Đề Ngạn, có thực lực nhất, nhưng lại là người lý lịch thấp nhất, ít được biết đến nhất trong Triệu gia
Tê!
Hàn Văn Đức hít một hơi, kinh ngạc nói: "Lão Ngụy, ông là nói, anh ta là hậu duệ của Triệu Cửu
Linh?" "Chắc là vậy." Ngụy Thông gật đầu, cười đầy ẩn ý: “Nếu đúng thế thật thì sẽ có trò hay để xem đấy, đây là giai tộc mà người bình thường không thể trêu chọc vào đâu!"
Dưới ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người, Diệp Thiên cười khảy lớn tiếng thốt ra vài chữ: "Mày thi tính là cái gì, lại dám để cho tao phải quỳ xuống?" Dứt lời, vẻ mặt của anh lạnh hắn đi. "Tao là cái gì?" Triệu Văn Triết chống nạnh, dở cười dở khóc nói: "Nói ra không sợ hù dọa chết mày, quên đi, Thi Nhã, nói với anh ta, tôi không nghĩ lấy thanh danh của gia tộc đi dọa một con kien." "Được, Triết thiếu" Phương Thi Nhã nhất thời nín khóc, lại mỉm cười ngạo nghề nói: "Tuy trong nhà Triết thiếu không kinh doanh, nhưng tất cả các ngân hàng trong nước đều có cổ phần của công ty gia tộc Triết thiếu, tài sản nhiều đến Triết thiếu cũng không biết chính xác có bao nhiêu, hàng năm tiền hoa hồng liền vượt qua hai mươi tỷ đi." "Những điều này chắc chỉ có thể dọa mày sợ, thực sự khiến mày tuyệt vọng phải là, sư phụ của Đỗ Nguyệt Hoa khi còn sống là thủ hạ, hay đúng hơn, giống như một con chó dưới trướng cụ ông của Triết thiếu. Đỗ Nguyệt Hoa đến tư cách làm chó của Triết thiếu cũng không có!" "Thật nực cười mày lại muốn Đỗ Nguyệt Hoa đi xử lý Thiên Chính Quốc Tế, chỉ cần một cuộc điện thoại của Triết thiếu, đảm bảo Đỗ Nguyệt Hoa ngay lập tức quay người muốn giết chết mày!"
Dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ "Chẳng trách Triệu thiếu gia này không đem Đỗ Nguyệt Hoa đặt vào trong mắt, hóa ra anh ta là con cháu của Triệu gia." "Quả nhiên là bối cảnh đáng kinh ngạc. Đối với những người đã ngoài năm mươi tuổi ở đây, có ai không biết cụ Triệu của Triệu gia ở Đề Ngạn" "Không nghĩ tới một nhân vật lợi hại như thế lại đến giúp đỡ giám đốc Phương. Xem ra lần này vợ chồng giám đốc Tần gặp xui xẻo rồi!"
Ngụy Thông và Hàn Văn Đức đứng cách đó rất xa, hứng thú nhìn "Lão Ngụy, ông không có đoán sai nha, Triệu thiếu gia kia đúng là hậu duệ của Triệu Cửu Linh " Hàn Văn Đức kích động nói: "Điều này nghĩa là, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm gặp chuyện lớn rồi." "Đúng, tôi vốn muốn để Phương Thi Nhã trêu chọc Tân Liên
Tâm, làm cho Diệp Thiên căm tức đối phó với Phương Thi Nhã, cô Trầm sau khi biết nhất định sẽ không tha cho Diệp Thiên. Chỉ không ngờ là anh ta không đánh, mà lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi với Phương Thi Nhã. Càng không nghĩ đến chuyện Phương Thi Nhã có quan hệ với Triều đại thiếu kia, nhưng mà Triệu đại thiếu xuất hiện cũng đúng lúc lắm. Diệp Thiên gặp phải rắc rối lớn, xử lý không tốt thì Tần Liên Tâm cũng gặp họa!" Ngụy Thông đắc ý nói. "Lão Ngụy, bọn họ đều nói ông là một con cáo già. Quả nhiên không sai một chút nào!" "Ha ha!"
Hai người thoải mái cười to.
Mà lúc này, Tần Liên Tâm biết được thân phận của Triệu Văn Triết thì sắc mặt từ bình thường nháy mắt đã khó coi, thân thể run lên.
Mặc dù Phương Thi Nhã không đem danh tính cụ ông của Triệu Văn Triết nói ra, nhưng từ trong lời của cô ta, Tần Liên Tâm ngay lập tức đã biết cụ ông của Triệu Văn Triết là ai
Đó thực sự là một nhân vật lớn đáng sợ.
Người trẻ tuổi có khi không rõ, nhưng thế hệ trước ở các thành phố xung quanh Đề Ngạn thì không ai không biết danh tiếng cụ ông của Triệu Văn Triết.
Chính là người từng tung hoành vùng tam giác, vang danh khắp cả nước, Triệu Cửu Linh! Cô còn nhớ trước kia khi ông nội kể cho cô nghe chuyện xưa về giới võ lâm, mỗi khi nói đến Triệu Cửu Linh thì ông nội đều rất say mê, nhiệt huyết sôi trào, trong mắt cùng trên khuôn mặt đều là khao khát dâng trào.
Đề Ngạn là thành phố phồn hoa lớn nhất ở phương Đông, hơn ba mươi năm trước khi mới lập ra không bao lâu, rất nhiều thể lực ngoại bang lẻn vào, khiến thế giới ngầm của Đề Ngạn hỗn loạn, gà chó không yên.
Khi đó, Đề Ngạn Vương là một trong số những đồ đệ của Triệu Cửu Linh, chính ông đã thỉnh Triệu Cửu Linh, dùng thời gian ba ngày, đuổi tận giết tuyệt tất cả các thế lực bên ngoài, thống nhất thế giới ngầm ở Đề Ngạn, từ đó về sau vang danh khắp cả nước.
Kể từ đó, luôn có một số thế lực muốn bảo thủ, nhưng đều bị Triệu Cửu Linh sở hữu một thân võ công tu luyện đánh bại, thể lực bên ngoài ấy thật sự kinh sợ, sau đó Triệu Cửu Linh quy ẩn giang hồ, cũng không có thể lực nào dám lẻn vào gây rối ở De Ngan.
Có thể nói, Triệu Cửu Linh chính là thần thoại của cùng châu thổ một thời, dù hai mươi năm, ba mươi năm trôi qua thì rất nhiều người của thế hệ trước khi nhắc đến Triệu Cửu Linh vẫn còn rung động.
Người luyện võ không thể so với người thường, càng nhiều tuổi thì tu vi càng cao, thực lực càng đáng sợ. Cô không dám tưởng tượng, hai mươi, ba mươi năm trước,
Triệu Cửu Linh đã cường đại đến mức nào. "Có lẽ đến Diệp đại sư khi nghe danh tiếng của Triệu Cửu Linh cũng phải lạnh đi một chút!" Cô thở dài trong lòng. Sợ rằng Diệp Thiên đắc tội với Triệu Văn Triết, đến Kim
Thiện Hùng thỉnh Diệp đại sư cũng không cứu được Diệp Thiên.
Thế là, cô liên kéo cánh tay Diệp Thiên, sợ hãi nói: "Diệp Thiên, hay là chúng ta đi về đi." "Đi về?" Triệu Văn Triết cười lạnh: "Tao không đồng ý, sao anh dám rời đi?" "Vậy anh muốn như thế nào?" Tần Liên Tâm hỏi. “Tao muốn anh ta quỳ xuống!" Triệu Văn Triết quát, nhưng rất nhanh hắn ta nhìn Tần Liên Tâm, đáng khinh cười: "Nhưng nhìn cô, nhan sắc đúng là cực phẩm. Đêm nay cô bồi tôi ngủ một giấc, tôi có thể..."
Nhưng hắn ta chưa kịp nói xong những
Thiên đã phóng ra một cước.
Phanh! lời định nói, Diệp
Triệu Văn Triết còn chưa kịp phản ứng, liên cảm giác cả người mình như bị con trâu lớn đụng vào, cả người bay ngược ra ngoài, đáp xuống bàn rượu, một ngụm máu phun ra.
Một ánh mắt kinh hoàng nhìn lên.
Một thoảng yên tĩnh qua đi, tất cả mọi người đều xôn xao. "Trời ạ, anh ta dám đánh cả Triệu đại thiếu? Chẳng lẽ anh ta không sợ bị Triệu gia trả thù sao?" "Điền rồi! Anh ta thực sự điên rồi! Người của Triệu gia ở Đề Ngạn cũng dám đánh, tuy rằng người của Triệu giai điệu thấp làm việc, nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức, anh ta không biết?" "Không chỉ anh ta không xong mà e là Tần gia cũng gặp chuyện, nói không chừng Trần gia rất nhanh sẽ trở thành một gia tộc Miyazaki thứ hai, chỉ qua một đêm toàn bộ đều xong đời!" "Tôi đoán Triệu gia không ra tay thì trước đó có Thẩm cũng sẽ xử lý anh ta trước với lý do gây loạn ở bữa tiệc!"
Mà giờ phút này, người cao hứng nhất là Ngụy Thông và Hàn Văn Đức. "Lão Hàn à, Tần gia xong đời rồi! Tôi cam đoan chỉ trong vòng ba ngày, Tần gia chắc chắn sẽ chết!" Ngụy Thông kích động, thiếu chút nữa bật khóc, cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. "Đúng vậy lão Ngụy, nếu Triệu Cửu Linh vẫn là Triệu Cửu Linh năm xưa thì trong vòng ba ngày, Giang Thành sẽ không còn Tề Thế và Tần gia nữa!" Hàn Văn Đức cũng kích động không thôi, cho rằng thù hận của đứa con trai Hàn Ngự sẽ được báo. "Chờ xong tiệc rượu này, hai chúng ta liền bàn chuyện thầu tóm sản nghiệp của Tần gia đi." Ngụy Thông đề nghị. "Được, phải bàn bạc kỹ càng, ông bảy tôi ba là được!" "Lão Hàn quả là trượng nghĩa!" "Ha ha!"
Hai người vô cùng cao hứng.
Ngược lại, Tân Lạc Tuyế bị dọa kinh hãi, nếu không phải đang nằm cánh tay Diệp Thiên thì lúc này cô đã ngã ngôi trên mat dat. "Diệp Thiên... Anh đá một cước này... Đá ra tai họa đấy." Đối môi Tần Liên Tâm run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng trở nên cứng ngắc. "Vợ à, đừng sợ. Sẽ không có tai họa gì, cho dù trời có sập xuống thì cũng có anh chống thay em." Diệp Thiên ôm Tấn Liên Tâm, an ủi nói "Ô ô." Lần này Tần Liên Tâm lại không lựa chọn tin lời Diệp Thiên nữa, bất lực ở trong lòng Diệp Thiên khóc nấc lên: "Đều do em. Nếu em không đến tham dự tiệc rượu này thì sẽ không xảy ra việc gì.
Lợi hại của Triệu gia, cô tin chắc một khi đã đắc tội với họ, Diệp Thiên tuyệt đối không kham nổi. Lúc này, Lâm Khải mới khôi phục kinh ngạc, chỉ vào Diệp
Thiên, cường điệu nói: "Mày chết chắc rồi, cả người phụ nữ của mày cũng chết chắc rồi, hai người chúng mày đều chết chắc, Triệu gia tuyệt đối không bỏ qua cho hai chúng mày!"
Diệp Thiên liếc nhìn Lâm Khải: "Thực lực của nhà mày ở Đề Ngạn mạnh đến mức nào?" "Lâm gia của tao mặc dù kém Triệu gia, nhưng đặt ở Giang Thành cũng phải là gia tộc số một số hai!" Lâm Khải ngạo mạn nói.
Diệp Thiên khinh thường cười: "Vậy thì thêm một Lâm gia của mày vào, xem năng lực của ta đến đâu."
Dứt lời, Diệp Thiên cũng đá Lâm Khải một cước, kết cục không tốt hơn Triệu Văn Triết.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Phương Nhã Thi không dám tin, nói: "Mày xong rồi! Mày và vợ mày tuyệt đối chết chac "Tôi và vợ tôi có xong hay không thì cũng không phải do lời cô nói. Hay thêm cả cô nữa, thế nào?" Diệp Thiên lạnh lùng nói, sau đó, một cái tát giảng vào mặt Phương Thi Nhã
Ba!
Cái tát như trời giảng, Phương Thị Nhã ngã xuống đất, "oe" một tiếng, phun ra búng máu và một cái răng.
Mọi người kinh hoàng, sợ đến mất mật
Tất cả nghẹn họng nhìn Diệp Thiên, tựa như đang nhìn thấy
Kẻ điên! Đây chắc chắn là một kẻ điên!
Anh ta đang đặc tội một nửa bầu trời Đề Ngạn! quy.
Tần Liên Tâm đã sợ tới mức không nói được lời nào nữa. Cô ôm chặt Diệp Thiên, giống như ôm thêm một giây cũng là điều quý giá, bằng không chẳng bao lâu nữa sẽ không còn cơ hội cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh.
Mà Diệp Thiên nhìn chung quanh một hồi, âm thanh vang vọng như tiếng chuông: "Còn có ai muốn cùng tôi kết thù địch, toàn bộ tiền lại đây, tôi không ngại đá thêm mấy cái, đánh thêm mấy bạt tai, lại có thêm mấy kẻ thù!"
Cả hội trường yên tĩnh Không một ai dám tiến ra.
Mọi người đều cho rằng Diệp Thiên phá quán tử phá suất. dù sao có một kẻ thù anh ta cũng sẽ chết, có hai kẻ thù anh ta cũng chết, một trăm kẻ thù đi chăng nữa thì kết cục vẫn như nhau, nên không ai muốn tham gia cuộc vui này. (** 755# "phá quán tử phá suất", bình sứt mẻ thì không cần giữ gìn nữa)
Đúng lúc ấy, một giọng nói tức giận cất lên: "Là ai có can đảm như vậy, lại dám đánh người ở trong bữa tiệc của Thẩm An Kỳ tôi?"