Khả Vi mượn được laptop của Cẩn Mai. Cẩn Mai sau khi biết cô vừa mới vào trường đã xin việc, mà còn là vị trí thư kí thực tập thì sáng mắt, sau đó ngồi bên cạnh nhìn cách cô làm CV và tìm công ty. Khả Vi cũng không keo kiệt, vừa làm vừa nói cho Cẩn Mai một đống thứ để thu hút ánh mắt của nhà tuyển dụng. Nói một hồi thì Mỹ Liên cũng chạy qua nghe. Mấy người khác trong kí túc xá chưa thân với Khả Vi thì ngồi ở chỗ của họ dỏng tai lên nghe.
Sau ngày hôm đó, Khả Vi bắt đầu đi học. Đã rất lâu rồi Khả Vi không đi học, cho nên cô cảm thấy mới lạ không khác gì sinh viên năm nhất thực thụ.
Khả Vi sáng đi học, buổi chiều thì đi làm việc bán thời gian. Hết tuần đầu tiên, một trong số ba công ty mà Khả Vi nộp hồ sơ gọi tới, mời cô tới phỏng vấn. Mà cùng lúc đó, nhà họ Bạch cũng gọi tới.
Người gọi tới không ai khác chính là bác gái của Bạch Khả Vi, mẹ của Bạch Vũ Như.
[- Con ranh kia mày giỏi lắm. Mày tưởng mày lên được tới đại học là mày ngon à? Tao nuôi mày ăn học bao nhiêu lâu nay, hiện tại mày có thể ra ngoài đi làm kiếm tiền, bảo mày giúp đỡ em mày một tý thì sao? Tiền trọ, tiền học của nó cũng không phải là con số nhỏ. Mày có học bổng, mày thì sướng rồi.]
- …- Khả Vi nhíu mày. Cái logic quái gì vậy?
[- Con kia, mày điếc à?]
- Không có tiền. Tiền lúc trước bà nuôi tôi là của bố mẹ tôi gửi, bà bỏ ra phần nào? Bà cho con bà thuê trọ một mình ở ngoài, tiền trọ cao là đúng, còn bắt tôi trả? Không trả.
[- Mày muốn làm phản rồi đúng không? Mày về nhà cho tao! Nếu không tao sẽ tới cái trường đó lôi cổ mày về, cho mày đẹp mặt!]
- Tới đi. Xem xem khi đó thì ai đẹp mặt.- Khả Vi cười.- Bà muốn làm nhục mặt con bà thì cứ việc. Ở nơi này có biết bao nhiêu học sinh, bà tới gào thét khóc lóc, bà nghĩ con bà còn dám ngẩng đầu lên đi học ở đây không?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói chua ngoa của mụ đàn bà kia lại vang lên.
[- Mày không cần phải doạ tao. Mày nghĩ là mày trốn được mãi chắc? Tiền mày nhất định phải đưa, nếu không thì đừng mong sống yên.]
Nói xong, mụ liền cúp máy.
Khả Vi cười cười, đem bản ghi âm cuộc trò chuyện vừa rồi lưu vào cùng một chỗ với bản ghi âm hôm trước.
Ngày hôm sau là thứ ba, Khả Vi nghỉ học một buổi, mang theo hồ sơ đi phỏng vấn. Công ty gọi Khả Vi tới là một công ty khá lớn, văn phòng được đặt ở tầng 10 tới tầng 20 của một toà nhà nằm ở vị trí trung tâm thành phố.
Người phỏng vấn cô là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, tên là Hoà Yến. Mặc dù khi nhìn thấy vẻ ngoài của Khả Vi, cô có vẻ không coi trọng lắm. Dù sao cũng là sinh viên năm nhất.
Tới lúc vào phỏng vấn, điều đầu tiên mà Hoà Yến hỏi cô là:
- Trong hồ sơ, em ghi là mình biết bốn thứ tiếng, nhưng lại không có bằng cấp gửi kèm theo để chứng minh?
Khả Vi ở trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên.
- Vâng. Em tự học ở nhà, do gia đình không có điều kiện. Nhưng nếu chị muốn, chị có thể kiểm tra. Em đã làm thử kha khá bài kiểm tra năng lực biên, phiên dịch và còn có thể giao tiếp thành thạo bằng cả bốn thứ tiếng đã ghi trong hồ sơ.
Hoà Yến nhìn có vẻ không tin tưởng lắm. Dù sao thì nhìn vẻ ngoài và cách ăn mặc của Khả Vi hiện tại cũng không giống như con nhà có tiền, mà học ngôn ngữ lại đắt đỏ. Nhưng hiện tại công ty đang hơi thiếu nhân sự biết ngôn ngữ. Nếu để cấp trên biết là cô để một ứng viên biết bốn thứ tiếng đi mà không kiểm tra, nhất định sẽ bị khiển trách.
Cho nên Hoà Yến rời đi một lúc, sau đó quay lại với mấy bài kiểm tra và hai người khác.
Hoà Yến đưa mấy bài kiểm tra cho Khả Vi. Bốn bài kiểm tra được viết bằng bốn thứ tiếng, đều là yêu cầu giới thiệu bản thân đơn giản. Còn hai người kia, hẳn là tới để kiểm tra tại chỗ.
Khả Vi cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, nhận lấy giấy liền bắt đầu viết. Vì cô đã ghi năng lực ngôn ngữ trong hồ sơ, cho nên một tuần này cô cũng đã ôn luyện lại. Dù không thể đạt được như trước kia, nhưng ở mức độ giao tiếp cơ bản vẫn có thể. Sau này cô sẽ dành thời gian học lại.
Khả Vi bắt đầu với bài kiểm tra tiếng Anh, sau đó là tiếng Nhật, tiếng Trung cuối cùng là tiếng Hàn. Mặc dù Khả Vi còn biết cả tiếng Pháp, thế nhưng cô không kịp ôn. Vả lại cũng đã quên gần hết rồi, cho nên không dám ghi vào hồ sơ.
Sau khi viết xong, Hoà Yến cầm một tờ, còn lại đưa cho hai người kia. Bọn họ nhìn một lúc, lại thảo luận mấy câu, sau đó họ bắt đầu hỏi Khả Vi. Người ngồi bên trái Hoà Yến là một người phụ nữ khoảng 25, 26 tuổi, biết tiếng Nhật và tiếng Hàn. Hoà Yến biết tiếng Anh và người đàn ông còn lại biết tiếng Trung.
Tới khi bọn họ kiểm tra xong, mặt Hoà Yến hiện lên vẻ hài lòng, còn có ấn tượng và ngoài ý muốn. Tới đây thôi, có thể không cần phỏng vấn tiếp mà bứng luôn Khả Vi vào vị trí chính thức luôn cũng được. Nhưng để cho đúng quy trình, Hoà Yến vẫn phỏng vấn tiếp. Sau đó hai ngày, Khả Vi nhận được điện thoại, nói rằng cô được nhận, từ tuần sau sẽ bắt đầu thực tập ở phòng thư kí của tổng giám đốc mảng kinh doanh.
Vừa nghe tin, Cẩn Mai, Mỹ Liên và mấy người trong phòng kí túc xá trầm trồ nhìn cô giống như nhìn sinh vật lạ. Dù sao thì bọn họ mới chỉ nhập học có nửa tháng, còn chưa thuộc tên môn học, chưa biết giảng đường ở đâu, Khả Vi đã được nhận vào công ty lớn làm thư kí thực tập rồi.
Khả Vi sau khi nhận được thông báo liền xuống phòng tư vấn sinh viên hỏi về việc thực tập và giấy chứng nhận thực tập. Giáo viên ở đó có vẻ vô cùng ấn tượng, nói với Khả Vi một tràng dài. Còn nói công ty kia rất tốt, cô cần phải cố gắng học hỏi.
Khả Vi quả thực là cần học hỏi. Thời gian ở kiếp trước, cô đã bỏ gần như tất cả mọi kiến thức về thế giới hiện đại ra sau đầu. Nửa đời sau của cô đều là thư giãn du ngoạn, hiện tại hậu quả chính là khả năng của cô bị giảm sút nghiêm trọng.
Cần phải học lại mới được.