Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 72: Sinh tử một đường (nhị)




Không được nhúc nhích.” Tay Đường Viễn vung lên, mã tấu Chó điên lóe ra ánh sáng rét lạnh đặt lên cổ người đàn ông.

Bố của Sơn Bản có thể trạng cực kì cường tráng, ẩn trong cơ thể là dòng máu dũng sĩ tàn nhẫn đấu tranh của nước R. Giờ phút này, vì Đường Viễn đang đứng ở sau lưng nên ông không thấy rõ bộ dáng của đối phương, cũng không cảm thụ được sát ý, chỉ cho rằng đây chẳng qua là kẻ trộm vặt, liền muốn xoay người phản kháng.

“Tôi nói rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Trên mặt Đường Viễn không có biểu tình gì, hắn lạnh lùng đưa mã tấu nhích sang một chút, trên cổ người đàn ông phía trước lập tức xuất hiện một đạo vết thương, không sâu, nhưng máu đỏ tươi chảy ra lại có chút chói mắt.

Kỳ thật, sau khi quan sát cẩn thận nãy giờ, Đường Viễn đã xác định người đàn ông này không phải là nhân viên quân đội của nước R. Sát ý nháy mắt liền giảm bớt, hắn hạ giọng: “Đi, đến phòng ngủ!”

Người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được khí tức của tử vong. Ông không phải kẻ ngốc, giờ phút này hoặc nhiều hoặc ít cũng nhìn thấu nguyên nhân, hơn phân nửa là do cậu thanh niên mình đã cứu tối qua.

Thời điểm xoay người, ông liếc qua gương nhìn kẻ đứng phía sau, mồ hôi lạnh trực tiếp theo gáy rơi xuống dưới.

Chúa ơi! Người này rốt cuộc là ai a? Bộ quần áo này… là của bộ đội đặc chủng mà mình từng nhìn thấy trong ti vi phải không? Còn có thứ trên vai nữa… cái kia là…  là súng sao? Còn ánh mắt kia… lạy chúa, cứ như mắt lang vậy….

Cố Viêm đã phát hiện ra có người xuất hiện từ thời điểm xe Đường Viễn mới tiến vào trong núi. Anh tưởng là quân đội của Dã Đại đang khám xét quanh đây, liền cắn răng kéo chân phải bị thương, gian nan trốn vào tủ quần áo.

Những vết thương chằng chịt trên người Cố Viêm bị động chạm, di chuyển, bó ép lại một chỗ liền đua nhau biểu tình khiến cho anh đau đến muốn hét ra tiếng. Đùi phải quấn đầy băng vải lại có thêm vết máu mới chảy ra, sắc mặt anh càng ngày càng tái nhợt.

“Tiên sinh, tôi thật không có lừa ngài! Nửa đêm hôm qua, tôi đang nằm ngủ thì nghe thấy có tiếng gì như tiếng sét đánh nên rời giường đi dọn một số đồ vật. Sau đó, tôi nhìn thấy một người ngã trước cửa —— ai? Cậu ta đâu mất rồi?” Người đàn ông trợn mắt há hốc mồm nhìn căn phòng không một bóng người, tay run run nắm chặt cửa, “Mới vừa nãy cậu ta còn ở đây…”

“Đi ra ngoài.” Thanh âm của Đường Viễn rất thấp, mang theo một sự run rẩy khó phát hiện. Hắn thu hồi mã tấu, không đợi người đàn ông trước mắt kịp phản ứng, vội đẩy người ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Đường Viễn đưa lưng về phía tủ quần áo, yên lặng thật lâu không có phản ứng gì.

Một khắc kia, khi thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa tiến vào trong tai, cả người Cố Viêm đều chấn động, thần kinh luôn buộc chặt bỗng nhiên buông lỏng.

Anh chỉ cảm thấy trong ngực nóng lên, giống như nơi này vừa xuất hiện một vầng thái dương rực rỡ mang theo vô hạn ấm áp cùng vui vẻ. Cố Viêm không nhịn được mà muốn cười một tiếng.

Tủ quần áo chợt vang lên vài tiếng động tất tất tác tác. Cố Viêm rốt cục buông tha giãy dụa, hữu khí vô lực mà cười nói: “Lão bà, lại đây đỡ anh một chút, đi không nổi nữa rồi!”

Đường Viễn hít sâu một hơi, cằm hơi hơi giơ lên. Hắn sờ túi lấy ra một cái kính râm, che đi đôi mắt hoe đỏ. Thời điểm xoay người, hắn đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt như bình thường.

“Cậu ——” Đường Viễn mở tủ quần áo, thanh âm nghẹn lại, im bặt, ánh mắt dừng lại trên người Cố Viêm, đồng tử kịch liệt co rút.

Cố Viêm cười cười, men theo thanh âm, anh lao lực mà vươn tay ra ôm Đường Viễn, giọng khàn khàn, ôn nhu nói: “Em đã đến rồi!”

Tiếng hít thở của Đường Viễn càng ngày càng nặng, bả vai hơi hơi phát run. Lửa giận rít gào trong từng mạch máu, cơ hồ muốn tước rụng lý trí của hắn. Gương mặt Đường Viễn trở nên âm trầm, nửa ngày không nói được câu nào.

“Sao vậy em?” Cố Viêm ôm thắt lưng Đường Viễn, ngón tay không thể tránh mà chạm đến súng laser lành lạnh. Anh cảm giác được lửa giận và sát khí của Đường Viễn đang bốc lên ngùn ngụt, trong lòng lại thấy thoải mái khó hiểu, còn muốn trêu chọc lão bà một chút.

Cố Viêm vui vẻ nhướng mày hỏi: “Lão bà! Nếu trên mặt anh có vài cái sẹo thì em còn yêu anh nữa không? Đàn ông không ăn nhau ở khuôn mặt nha, phải là —— ngô…”

Đường Viễn đột nhiên cúi thấp đầu, một tay ấn gáy Cố Viêm, tay còn lại thật cẩn thận mà đặt lên thắt lưng, chủ động hôn môi kịch liệt. Cố Viêm chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa, rất nhanh đảo khách thành chủ mà kéo Đường Viễn vào trong ngực, làm sâu thêm nụ hôn này.

“Ư…” Cố Viêm đang ghé sát vào vành tai Đường Viễn chợt cảm thấy vết thương trên người mình bị chạm vào đau đến không nhịn được liền rên lên một tiếng. Đôi môi mím lại, anh tiếp tục công việc đốt lửa lên người lão bà, giọng nói cũng khàn khàn: “Nếu sớm biết khi anh bị thương thì em sẽ chủ động như vầy, thật tình… có lẽ anh phải bị thương thêm vài lần nữa mới được… Đừng nhìn, không phải vết thương trí mạng đâu, anh biết mà… Em cũng đừng gây khó dễ cho gia đình nhà người ta, còn phải tạ ơn người ta nữa… Anh rất thích cậu nhóc kia, về sau chúng ta cũng sinh vài đứa nhé…”

“Tiểu Cảnh và tiểu Đông đều đến đây, mấy mảnh đạn cậu gắp ra hết rồi?” Thanh âm của Đường Viễn lộ ra một cỗ ẩn nhẫn gợi cảm. Căn bản là hắn không hề để ý đến bàn tay đang khiêu khích trên người mình của Cố Viêm, cũng không ngăn lại hành vi gặm cắn trên cổ của ai đó, chỉ cắm đầu lo kiểm tra thương thế cho bệnh nhân từ trên xuống dưới rồi lại cẩn thận lướt từ dưới lên trên.

Kỳ thật, chỉ nhìn tình huống vết thương trên người của Cố Viêm, Đường Viễn có thể đưa ra phán đoán cơ bản nhất, “Là T-X quang thiểm phá đạn…”

T-X quang thiểm phá đạn, trang bị pháo binh mới nhất, một loại bom có khả năng gây sát thương trên diện rộng, nếu gặp phải thứ này, dù có vận khí tốt là không bị nổ thành mảnh vụn thì mắt hơn phân nửa cũng muốn mù.

“Đùi phải bị thương tương đối nghiêm trọng, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái? Tên Dã Đại kia làm phải không?” Đường Viễn ngẩng đầu, thuận tay bỏ kính râm xuống, ngón tay nhẹ nhàng phất qua mấy vết thương trên mặt Cố Viêm. Ngón cái dừng lại trên khóe mắt Cố Viêm một chút, hắn không khống chế được thanh âm phát run, nghẹn lại: “Tiểu Viêm, có thể thấy không?”

“Có thể…” Con ngươi của Cố Viêm có chút tan rã, nhưng anh vẫn ngắm chuẩn ánh mắt của Đường Viễn, môi ma sát ngón tay của hắn, hôn nhẹ, cười nói: “Anh dùng kính của súng laser cản lại một phần năng lượng, thị lực cũng không hoàn toàn bị hao tổn, điều trị một thời gian ngắn ở Lầu bốn hẳn là khôi phục được bảy, tám thành. Đừng lo lắng! Mắt em đỏ cả rồi!”

“Anh!” Âm thanh của Cố Thiếu Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở, cậu vọt vào phòng, hoang mang rối loạn mà chạy tới, nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại gọi: “Anh, anh ơi,…” Chưa nói xong, nước mắt đã chảy như suối.

“Thằng nhóc thối này, lão tử còn chưa chết đâu! Câm miệng lại ngay!” Cố Viêm dở khóc dở cười, dùng sức rống xong, sắc mặt càng trắng bệch, thở hổn hển. Sau khi được Đường Viễn và Cố Thiếu Cảnh đỡ lên giường, Cố Viêm hỏi: “Chị em đâu?”

“Chị…” Cố Thiếu Cảnh gấp đến độ cả người bốc hỏa, theo bản năng mà quay đầu lại gọi Cố Lãnh Đông, chợt nghĩ ra có gì đó không đúng, chị đang đứng ở cửa mà, sao anh cả lại hỏi vậy?

Cố Thiếu Cảnh nhìn vào mắt anh trai, trong lòng lộp bộp, còn chưa kịp nói câu gì, Đường Viễn đã nhanh chóng lật xem mắt Cố Viêm, tiếp lời: “Là T-X quang thiểm phá đạn, thị lực của tiểu Viêm bị công kích nhưng may mắn là đồng tử không hoàn toàn bế lui. Bây giờ cậu và tiểu Đông đưa Cố Viêm về căn cứ, đùi phải bị nứt gãy khá lớn, phần eo bị bầm tím, mảnh đạn chưa được lấy ra sạch hết. Gọi luôn quân y Lầu bốn làm tốt công tác chuẩn bị phẫu thuật đi.”

“T-X quang thiểm phá đạn…” Cố Thiếu Cảnh lặp lại, đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, nổi điên quát: “Đ** con m* nó! Lão rùa rụt cổ! Em muốn giết chết gã! Nhất định phải giết chết gã!”

“Câm miệng! Còn ngại không ai phát hiện chúng ta sao?” Đường Viễn đạp Cố Thiếu Cảnh một cước, giờ phút này có vẻ phi thường trấn định. Ngược lại, Cố Viêm nhíu nhíu mày, vươn tay kéo Đường Viễn, gằn từng chữ một: “Tiểu Viễn, em theo anh trở về.”

“Anh về sau một ngày.” Đường Viễn cúi người, nằm úp sấp bên tai Cố Viêm, hôn thân vành tai anh, khẽ cười nói: “Đông còn chưa nói với cậu sao? Anh là một người rất bao che khuyết điểm.”

“Không được!” Cố Viêm gắt gao nắm chặt tay Đường Viễn, ra lệnh: “Em muốn độc sấm long đàm? Không có cửa đâu! Theo anh trở về ngay, chờ anh tốt lên lại nói.”

Đường Viễn liếc Cố Viêm một cái, trầm mặc một lát, nói: “Anh cam đoan với cậu, nếu quân địch phòng vệ quá nghiêm mật thì anh sẽ trở về. Nhóm Đông còn chưa có tin tức gì cả, cậu là bị thương nặng như vậy… Tiểu Viêm, anh không thể cứ để vậy mà trở về.”

“Tôi đi cùng cậu.” Thanh âm Cố Lãnh Đông ong ong, cô tức giận đến cả người cũng phát run, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Cố Viêm, ánh mắt ướt hơn phân nửa.

“Không được, hai đứa phải hộ tống tiểu Viêm về nước. Quân đội của nước R canh gác ở tất cả các cửa khẩu và sân bay, để một mình tiểu Cảnh đưa về anh không yên tâm.”

“Đi thôi!” Đường Viễn đỡ Cố Viêm lên, đơn giản đem đại bộ phận sức nặng của anh dựa trên người hắn. Khi lướt qua Cố Lãnh Đông, Cố Viêm len lén đánh một cái thủ thế với em gái.

Cố Lãnh Đông cứng người lại, không nói gì, mím môi đi theo ra ngoài.

Sau khi ba người đỡ Cố Viêm lên xe, Cố Lãnh Đông liền đứng ở sau lưng Đường Viễn, bất thình lình khép tay đánh mạnh vào sau gáy hắn. Trong tích tắc, Đường Viễn như có mắt sau đầu, nháy mắt cúi người xuống, cánh tay vừa nhấc, lập tức chế trụ tay Cố Lãnh Đông. Hắn nghiêng mặt nhìn Cố Viêm, đạm mạc nói: “Tiểu Viêm, anh nói được làm được. Một lời đã nói ra, anh chưa bao giờ rút lại. Nếu hôm nay chúng ta đổi lại vị trí cho nhau thì chắc chắn cậu cũng sẽ không cam tâm dừng tay giống anh. Cậu tốt nhất trở về chờ tin tức anh đi. Chậm nhất là tối mai, anh sẽ trở lại bên cạnh cậu.”

Dừng một chút, Đường Viễn trầm giọng nói: “Tin tưởng anh!”

Bản thân Cố Viêm bị thương nặng, Cố Thiếu Cảnh và Cố Lãnh Đông lại hoàn toàn không chế trụ được Đường Viễn, cho nên, Cố Viêm không thể mang lão bà nhà mình trở về. Một đường xóc nảy, Cố Viêm nửa mê nửa tỉnh, phát sốt rồi sốt cao, miệng vẫn luôn gọi “Tiểu Viễn!”, mơ mơ màng màng mà bị đưa vào phòng phẫu thuật của Lầu bốn.

Cố Vệ Quốc vẫn đứng trên hành lang, giống như nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, âm trầm, không ai dám hé răng nói một câu nào với ông. Thẳng đến khi một cảnh vệ dọn đến một cái ghế, ông mới thẳng tắp mà ngồi xuống, bắt đầu một ly tiếp một ly mà uống nước. Tất cả mọi người đều thấy được một tướng quân lãnh tĩnh, nói một là một, hai là hai đang mất bình tĩnh, đôi môi run rẩy không một chút huyết sắc.

“Thưa tham mưu, có điện thoại từ tiền tuyến!” Thanh âm của viên cảnh vệ rất nhẹ, anh đem di động đưa tới.

Cố Vệ Quốc nhắm mắt hít sâu một hơi, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng và trấn định lúc trước. Ông cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói: “Này?”

“Lão gia tử ——” Thanh âm lo lắng vạn phần của Lăng Vân truyền tới, ông còn chưa nói xong, Cố Vệ Quốc liền ngắt lời: “Tiểu Viêm đã trở về rồi, đang ở trong phòng phẫu thuật. Tiểu đội trợ giúp cũng đã trở về căn cứ. Tình hình chiến đấu tôi cũng biết rồi. Ba cậu hiện tại thế nào, thương vong ra sao?”

“Về rồi? Tiểu Viêm về rồi sao?” Lăng Vân kinh ngạc lặp lại, thở ra một hơi dài, tảng đá treo trong lòng đột nhiên rơi xuống, lẩm bẩm nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi… Ba người chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm tiểu Viêm từ tối qua, mãi đến hừng đông mà không thấy thằng bé đâu, tôi còn tưởng rằng… A, may mắn! À, chúng tôi vẫn ổn, vẫn ổn…”

“Nhanh chóng trở về ngay cho tôi!” Cố Vệ Quốc dặn dò vài câu, cúp điện thoại.

Một quân y phụ trách hiệp trợ phẫu thuật đeo khẩu trang từ trong phòng giải phẫu đi ra. Cố Vệ Quốc nhanh chóng đứng dậy.

Người quân y thở dài, chào Cố Vệ Quốc theo nghi thức quân đội, trịnh trọng nói: “Thưa tham mưu, lần phẫu thuật này có thời gian tương đối dài bởi vì cậu Cố Viêm bị rất nhiều mảnh vụn của T-X quang thiểm phá đạn văng vào người, chúng lại quá nhỏ. Để lấy ra toàn bộ, chúng tôi sẽ phải tiến hành phẫu thuật trong khoảng hơn hai mươi tiếng. Có lẽ, ngài nên đi nghỉ ngơi trước ạ?”

“Không cần!” Cố Vệ Quốc phất phất tay, lại thẳng tắp mà ngồi xuống, đối với phòng giải phẫu hồng thanh (hồng thanh là tiếng chuông to, hình như mình nói ở chương trước rồi ^^) nói: “Con trai của Cố Vệ Quốc ta, không phải là kẻ hèn nhát!”

Ngày này, ngoại trừ Cố Viêm và chị em Cố Thiếu Cảnh, không ai biết Đường Viễn độc sấm long đàm, Dã Đại sắp được nghênh đón một kích toàn lực của một đặc công cực mạnh đang ngập tràn lửa giận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.