Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 67: Tình anh em (nhất)




Đường Niệm vô cùng khẩn trương xách hai bình giữ nhiệt đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Bên trong là một nhóm quân y của Lầu bốn đang kiểm tra các chỉ tiêu thân thể Đường Viễn. Thời điểm Đường Niệm vừa bước vào cửa Lầu bốn, cảnh vệ đã nói cho cậu biết Đường Viễn tỉnh rồi.

Đối mặt với loại chuyện quỷ dị như anh trai trùng sinh lên người em trai mình thế này, Đường Niệm vẫn cảm thấy có chút khó tiếp nhận.

“… Thân thể tốt chất cũng không phải đặc biệt tốt, sao một buổi tối đã tỉnh được rồi nhỉ?”

“Không nhìn thấy miệng cậu bé bị sưng lên sao? Tám phần là do sếp Cố rồi…” Một người mặc áo blouse trắng dài lắc lắc đầu, vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa đẩy cửa ra. Ổng ngẩng đầu nhìn thấy Đường Niệm thì hơi hơi sửng sốt, tầm mắt quét qua hai bình giữ nhiệt, cười nhạt nói: “Cậu bé vừa mới tỉnh, cho cậu ấy ăn thức ăn lỏng thôi.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Đường Niệm hơi hơi khom người.

Lâm Quân đi cuối cùng, tháo xuống khẩu trang, tựa ở khung cửa, cẩn thận mà đánh giá Đường Niệm, cuối cùng vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Lâm Quân.”

Đường Niệm sửng sốt, hai tay đều đang cầm bình giữ nhiệt, nhất thời, mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Tôi là Đường Niệm.”

“Tiểu Niệm, em vào đi.” Thanh âm của Tuyết Lang còn chút khàn khàn nhưng vẫn mang theo một cỗ uy áp nhàn nhạt như cũ, thản nhiên nói: “Đừng động em tôi, lúc tiến vào khép cửa lại.”

Lâm Quân sờ sờ cái mũi, hướng Đường Niệm cười hai tiếng, nhanh chóng đuổi theo đoàn.

“Làm sao vậy?” Tuyết Lang muốn cười nhưng rất bất đắc dĩ vì mặt đã bị băng vải quấn kín. Hắn chỉ có thể cong cong mắt, ý bảo Đường Niệm ngồi xuống, trêu ghẹo nói: “Có phải muốn hỏi anh tiểu Viễn đi đâu rồi không?”

Đồng tử của Đường Niệm kịch liệt co rụt lại, cậu nhìn thân thể Tuyết Lang quấn đầy băng vải, đặc biệt là phần bụng bị quấn rất dày, mặt vẫn còn sấm chút vết máu, mắt đỏ lên, nghẹn ngào hỏi: “Còn đau không?”

Những vết thương này… nhìn thấy mà ghê người, Đường Niệm biết, nguyên nhân Tuyết Lang phải liều chết chiến đấu với đối phương là do cậu bị bắt làm con tin nằm trong tay gã ngoại quốc kia.

“Anh có hai em trai ưu tú đến vậy, trong lòng cao hứng đến muốn cười, chỗ nào biết đau là cái gì?” Tuyết Lang nhìn Đường Niệm, dừng một chút, hai mắt cũng có chút đỏ lên, cười nói: “Đông nói hết với em rồi phải không? Anh đã thấy tiểu Viễn rồi! Cậu nhóc rất hay cười, có chút nghịch ngợm nhưng rất thông minh, còn ôm anh làm nũng nữa…”

Đường Niệm “Ân” một tiếng, thật lâu không nói chuyện. Những hồi ức lúc bé của hai anh em lần lượt lướt qua trong đầu cậu.

“Em rất yêu em ấy! Khi mẹ vừa sinh, thân thể em ấy yếu ớt hơn em rất nhiều, nhẹ hơn hẳn một cân, phải ở trong lồng kính hơn hai tuần. Trước khi được mười tuổi, em ấy rất dễ bị sinh bệnh, lúc đi đường cũng hay bị ngã sấp xuống. Tuy em không còn nhớ thực rõ ràng nhiều chuyện lúc nhỏ, nhưng thời điểm ấy em đã biết, em phải chăm sóc và bảo vệ em ấy thật cẩn thận.”

Đường Niệm đặt hai bình giữ nhiệt lên bàn, dùng tay nhu nhu cái mũi, múc ra một bát cháo thịt. Thời điểm xoay người lại, cậu cố gắng mang vẻ mặt tươi cười, nói: “Khi còn ở trong bụng mẹ, nhất định là em đã ăn nhiều dinh dưỡng lắm nên em ấy mới yếu ớt như vậy. Em đã nghĩ, cả đời này phải chăm sóc, bảo vệ em ấy thật tốt, đồng thời cùng em ấy kết hôn, đồng thời có em bé, đồng thời già đi…”

Đường Niệm cố cười cười nhưng nước mắt rốt cuộc không thể áp chế, cả bả vai cũng run lên. Cậu bụm mặt, nức nở nói: “Anh! Từ khi biết em và tiểu Viễn còn một anh trai nữa, em đã vô cùng cao hứng. Gia đình đã tìm anh rất nhiều năm, chưa từng buông tha hi vọng. Anh, em cũng rất yêu anh, vẫn luôn mong anh có thể trở về, lo lắng anh có cuộc sống như thế nào, có bị bắt nạt hay không, đã có gia đình của mình hay chưa… Thế nhưng… thế nhưng… hiện tại em rất muốn tiểu Viễn, em muốn gặp tiểu Viễn…”

“Tiểu Niệm, lại đây!” Thanh âm của Tuyết Lang cũng có chút phát ngạnh, hắn làm sao mà không thấy khó chịu, làm sao mà không thấy đau lòng? Hắn bị ông trời quyến luyến, để hắn được trùng sinh, trả lại gia đình đã thất lạc nhiều năm cho hắn, nhưng cái giá phải trả là hắn lại chiếm cứ cơ thể của chính em trai mình.

Nếu có thể lựa chọn, Tuyết Lang tình nguyện để mình bị chết sạch sẽ chứ không cần trùng sinh trong cơ thể em trai như thế này.

“Là tại anh, anh xin lỗi hai đứa! Tiểu Niệm, đừng khóc… Nhìn em khóc, anh đau lòng lắm…”

“Không, không phải…” Đường Niệm nằm úp sấp trên người Tuyết Lang, tiếng khóc nghẹn lại, nức nở, so với khàn giọng khóc to còn thấy khổ sở và bi thương hơn, giống như bầu trời đang sụp đổ.

Tuyết Lang lao lực động đậy cánh tay, khoát lên người Đường Niệm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, đôi môi sưng đó hé ra rồi lại hợp lại, nhẹ giọng hát một khúc hát ru, “The little horses, rock-a-bye baby…”

Năm đó, Tuyết Lang được một đôi vợ chồng nhân hậu nước Mỹ thu dưỡng. Người mẹ nuôi dịu dàng ấy thường xuyên ôm hắn vào lòng và hát ca khúc này để ru hắn ngủ. Đối với Tuyết Lang mà nói, đây là bài hát đại biểu cho tình thân nhân ấm áp. Mà thời khắc này, hắn muốn an ủi âm tình Đường Niệm, tựa hồ cũng chỉ có thể biểu hiện thông qua một ca khúc hát ru vốn in sâu trong tâm trí.

Đời trước, Tuyết Lang rất ít khi bày ra bộ mặt dịu dàng thế này, bình thường, hắn luôn là một quân nhân có tính cách lạnh lùng, khô khan. Mà đời này, băng cứng ở chỗ sâu trong lòng hắn đã chậm rãi bị hòa tan, tất cả những cảm xúc như vui sướng, tức giận, bi thương, khổ sở, yêu mến, ấm áp,… đều gõ cửa trái tim hắn, bất tri bất giác làm hắn trở nên sinh động, biết lo lắng và không muốn.

Cảnh vệ đứng gác ngoài hành lang chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên, sau đó là một tiếng ca khàn khàn, trầm thấp nặng nề làm anh xuất thần. Đường Niệm nằm yên trên giường bệnh, trong ngực vẫn ngập tràn xúc động mà lắng nghe tiếng hát của Đường Viễn. Mặc kệ là anh trai hay em trai, cậu đều thực yêu, đó là thân tình không thể dứt bỏ, ấm áp lại ôn nhu.

“… Thật vậy ạ? Sao tiểu Viễn lại không xuất hiện gặp em a?” Đường Niệm bất mãn mà lầu bầu nói, cậu nấu một nồi cháo thịt, điều chỉnh lửa, mắm muối rất tốt, thực hợp khẩu vị của Tuyết Lang.

“Ừ, lần trước anh uống quá nhiều mới nhìn thấy em ấy. Lúc ấy anh còn nghe thấy thanh âm của một người đàn ông, nói tiểu Viễn phải trở về ngay… Ai, tiểu Niệm, cái này uống nhiều thì phải vào toilet, thực phiền toái, còn dư nhiều hay ít?” Tuyết Lang cảm thấy đã no đến tận cổ, vẫn phải không ngừng uống uống.

“Không nhiều lắm đâu, còn một bát nữa thôi.” Đường Niệm nghiêng đầu, đột nhiên vui vẻ nói: “Anh! Anh và tiểu Viễn có nhiều chỗ đặc biệt giống nhau, về sau cứ tiếp tục làm em trai em đi a, hắc hắc hắc…”

“Thằng nhóc này thối này, không biết lớn nhỏ… Em cũng uống một chén đi. Đúng rồi, trên người em có chỗ nào bị thương? Nói anh nghe một chút chuyện của công ty đi, Thạch Phi là thạc sĩ hệ tài chính đấy, có cái gì không hiểu, em cứ hỏi cậu ta…”

Đường Niệm ghé vào trước mặt Tuyết Lang, hai anh em còn nói rất nhiều chuyện, khóc khóc cười cười. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt, cơn gió mát mẻ của mùa thu đã nhanh chóng thổi qua thành phố B. Theo dự định, chỉ còn hai tháng nữa là đoàn phim ǁTuyệt Sátǁ của Từ Hải Ưng sẽ sang nước ngoài quay phim.

Mà trên người Đường Viễn, với năng lực biến thái của nhóm bác sĩ Lầu bốn, trừ bỏ vết thương nặng nhất trên bụng còn hơi có vẻ dữ tợn, những vết thương khác đã lành đến tám, chín thành.

Hôm nay là ngày Đường Viễn xuất viện.

Lão bà về nhà, Cố Viêm đương nhiên là tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi ở vị trí lái xe, khóe môi hơi hơi giơ lên, trên mặt đeo kính râm, mà ở trung tâm tay lái, khắc ấn sói bạc khẽ sáng lên dưới nắng.

Mấy ngày này, sau cái chết của Stephen, gia tộc Vincent cơ hồ mai danh ẩn tích; móng vuốt của Dã Đại và Từ Thạch ở Trung Quốc cơ bản là đã được thanh trừng xong; Tả Quang bị bắt giam; Lăng Vân rời căn cứ tiểu đảo trở về BOF nhậm chức; hơn nữa, hầu như ngày nào Hướng Đông, Độc Phong và một đám đặc chiến viên dày dặn kinh nghiệm đều có mặt tại phòng chỉ huy cùng Cố Viêm thảo luận các loại phương án, chiến lược.

Trong thời gian này, Cố Viêm cũng lục tục giao chiến với Dã Đại mấy lần, có thua có thắng. Bất quá, Cố Viêm có quyết định của chính mình, anh đã tung một mẻ lưới lớn, trước mắt chỉ cần một cơ hội thích hợp để thu lưới, cắt rụng tay chân của Từ Thạch và Dã Đại mà thôi.

Có thể nói, tại phương diện chỉ huy quân sự, Cố Viêm đích thật là một thiên tài hiếm thấy.

“Tiểu Viễn, anh mệt chết đi được!” Đường Niệm ôm lấy người Đường Viễn, dụi dụi, bày ra khuôn mặt khổ sở, thở dài: “Em không biết chứ, khoảng thời gian vừa rồi mẹ toàn muốn đến trường thăm em. Lần nào anh cũng phải kiếm chuyện pha trò, đánh lạc hướng mẹ đấy. Anh lớn bằng chừng này, lần đầu tiên phải nói dối liên tục vậy a!”

“Ừ, ngày mai về nhà thăm bố mẹ. Tiểu Niệm vất vả rồi! Tối nay, anh với Đông sẽ xuống bếp khoản đãi em mấy món ăn đặc biệt.” Đường Viễn bật cười, sờ sờ đầu Đường Niệm.

Kỳ thật, sau khi Đường Viễn nói toàn bộ sự tình cho Đường Niệm nghe, cậu nhóc này, nhiều lắm là ở thời điểm không có ai mới lén lút gọi “Anh!” nhưng thái độ lại vô cùng không tình nguyện, giống như bị người ta chĩa súng vào đầu bắt nói ra vậy.

Đang ngồi ở ghế phó lái, Hướng Đông nghe vậy cũng xoay đầu lại, anh búng tay một cái, cười nói: “Tiểu Niệm, nghe tên cá Piranha chưa? Anh trai em cực kì thích ăn loại cá này đấy!”

“Cá Piranha? Chưa từng nghe qua, hôm nay anh Đông làm bếp trưởng nha, tiểu Viễn còn chưa khỏi hẳn mà!” Đường Niệm nói xong, không coi ai ra gì mà vươn tay xốc quần áo Đường Viễn lên, nhìn nhìn bụng hắn, căm giận nói: “Mẹ khiếp, lão ngoại quốc kia —— Cái quỷ gì đây? CỐ! VIÊM! CON MẸ NÓ, ANH MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG?”

Cố Viêm giống như sớm có sở liệu, chỉ là hướng kính chiếu hậu nhíu mày.

“Cố Viêm, mẹ nó!” Đường Niệm trực tiếp nổi điên, chỉ vào vô số dấu hôn chung quanh bụng của Đường Viễn, nhảy dựng lên, quát: “Anh chỉ có nửa trên là người, nửa dưới là cầm thú phải không? Quỷ tha ma bắt anh đi!”

“Cậu xem thân thể lão bà của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu nhá! Sao hả?” Cố Viêm tháo kính râm, đôi mắt cũng ẩn ẩn chứa đầy lửa giận, lạnh nhạt nói: “Bỏ móng vuốt của cậu ra!”

“!” Đường Niệm vù vù mà thở hồng hộc, lập tức vắn hai ống tay áo lên, một quyền tấu thẳng về phía trước.

Hướng Đông: “…”

Đường Viễn: “…”

Vì thế, trong suốt quãng đường còn lại, hai người tranh cãi ầm ĩ cho đến khi xe dừng lại tại nhà trọ của Đường Niệm.

Đường Viễn vừa mới bước xuống xe, đám Dịch Cử liền từ bốn phương tám hướng vọt lại gần, vây quanh hắn ôm đến ôm đi, lớn tiếng kêu la: “Gấu mập, anh cậu nói cậu bị bệnh nặng, thiệt hay giả a?”

“Không có việc gì đi? Điện thoại không tài nào gọi được, làm hại anh em lo lắng…”

“Sắc mặt này… nhìn qua có chút tái nhợt, nhưng… Gấu mập, hình như cậu béo ra phải không?”

“Tôi cũng thấy vậy, cậu xem đi, xem đi, cái má này…”

“Đúng rồi, đây là ghi âm bài giảng trên lớp, cho cậu. Ai! Có anh trai sinh đôi thật là tốt! Cả kì thi cuối kì cũng thi hộ được. A a a a a a… Lão tử thật hâm mộ a!”

“Gấu mập, nghe anh Văn Suất nói, công ty anh cậu ngày mai chính thức khai trương, cậu là nhân viên kí hợp đồng đầu tiên. Công ty giải trí a, Gấu mập, cậu thiếu người đại diện không? Nhìn bộ dạng nhóm anh em này thế nào hả? Làm vệ sĩ cũng được a…”

“… …”

“Được rồi, tất cả trật tự cho tôi!” Dịch Cử đập Trần một quyền, hướng Đường Viễn cười nói: “Đừng để ý, bọn họ chỉ đùa giỡn cho vui thôi.”

Đường Viễn cười gật gật đầu, còn chưa nói nói, Hướng Đông đứng bên cạnh đã lấy ra hai cái túi plastic to màu đen, trêu ghẹo nói: “Hiện tại, tiểu Viễn cái gì cũng không thiếu, người đại diện, vệ sĩ đều đủ cả! Đúng rồi, hôm nay các em ở lại chơi đi, có đồ ngon đây!”

Đoàn người ầm ầm kéo nhau vào nhà, Đường Niệm vừa mới mở cửa, mèo Mun và Tia Chớp lập tức hướng Đường Viễn nhào qua, duỗi đầu lưỡi liếm tới liếm lui làm hắn suýt ngã ngửa.

Đường Viễn được Cố Viêm từ đằng sau đỡ lấy. Nhân tiện bị ôm vào lòng, hắn tiến sát đến bên tai Cố Viêm, lạnh nhạt nói: “Lần sau mà còn muốn cãi nhau với Đường Niệm, tôi sẽ cho cậu đến Lầu bốn nghỉ ngơi trên giường bệnh một tháng.”

Cố Viêm: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.