Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 55: Hợp tác (tam)




Biểu tình của Đường Viễn có chút cứng ngắc, Cố Viêm thu hồi động tác lưu manh của mình, nghiêm mặt nói: “Tiểu Viễn, nước R làm thí nghiệm trên cơ thể người, trình độ si mê y học của Tả Quang ra sao chắc em cũng rõ ràng. Đoạn thời gian trước, anh vẫn chưa xác định Đường Viễn là em, khi đó anh đã yêu cầu Hướng Đông đi căn cứ ở tiểu đảo điều tra, phát hiện Tả Quang chưa tiêu hủy DNA của Tuyết Lang.”

Cố Viêm sờ túi, móc ra gói giấy nhỏ bọc một mẩu móng tay, nói: “Sau đó, em tự thừa nhận mình là Tuyết lang, anh cũng không chú ý điều tra cái này. Thật không ngờ là, mấy ngày hôm trước, một kĩ thuật viên Lầu bốn vừa mới “Tốt nghiệp” mang công văn cho anh phê duyệt. Anh cũng không để ý lắm, tiện tay đưa cái này cho cậu ta.”

Cố Viêm đưa gói giấy chứa móng tay cho Đường Viễn, tiếp tục nói: “Anh đã đưa một phần móng tay cho cậu ta để khảo sát trình độ, cũng không nghĩ tới tân binh này rất nghiêm túc thực hiện mọi thí nghiệm từ a đến z, mang kết quả tới báo cáo anh.”

“Cậu ta nêu ra giả thiết, cũng rất to gan.” Cố Viêm “A” một tiếng.

Đường Viễn dùng đầu ngón tay gõ gõ gói giấy, không ngẩng đầu, trực tiếp cầm lấy.

“Đây là hai bản phân tích đối lập, cái này là ca bệnh do cậu tân binh phân tích, cái này là ca bệnh mà Tả Quang phân tích năm đó, hai bản hoàn toàn khác nhau.” Cố Viêm nói xong, thò tay vào túi quần lấy ra một cái USB đưa qua.

Đường Viễn không lên tiếng, đầu ngón tay đảo lộn vài cái đem cái USB cắm vào máy tính.

“Em xem.” Cố Viêm cúi sát đầu bên cạnh Đường Viễn, chỉ vào một biểu đồ màu sắc rực rỡ, nói: “Tờ này là của Tả Quang, dược vật tác động đến thần kinh từ từ ăn mòn tế bào đại não, những đoạn ngắn DNA mang kí ức bị hao tổn rất nhiều, mà những cái khác chưa bị ảnh hưởng nhiều.”

“Mà tờ này.” Ngón trỏ của Cố Viêm trượt xuống một biểu đồ màu sắc rực rỡ khác, dừng một chút, anh nghiêm mặt nói: “Cậu tân binh đã phân tích là: phỏng đoán bước đầu, chủ thể đã nhiễm phải một lượng lớn dược vật bị cấm cùng một một số dược vật kích thích không rõ, dẫn đến các đoạn DNA bị biến dị, hỗn loạn thất thường. Bản thân cậu ta đã phán định chủ thể là sinh vật thí nghiệm thuốc.”

Đường Viễn cứng đờ, con ngươi lợi hại thẳng tắp nhìn về phía Cố Viêm, lạnh nhạt nói: “Biến dị? Sinh vật thực nghiệm?”

“Không tồi.” Cố Viêm móc túi lấy ra bao thuốc, buồn bã nói: “Năm đó, thân phận của em đặc thù, tình huống cơ thể cũng tương đối đặc biệt, tính tình bố anh khá nóng nảy, tuy rằng ông ấy giao em cho Lầu bốn chăm sóc nhưng lại điểm danh muốn người tổng phụ trách của Lầu bốn phải đảm đương việc này. Cho nên, mọi số liệu và hội báo về tình hình cơ thể em đều phải qua thẩm tra cuối cùng của Tả Quang. Như vậy, nếu cô ta động thủ trên số liệu của cơ thể em thì, quá đơn giản.”

“Cô ta nhận được bao nhiêu hứa hẹn, bao nhiêu ưu đãi mà dám thí nghiệm trên cơ thể của nhân viên trong căn cứ?” Trên mặt của Đường Viễn vẫn không có biểu tình gì nhưng đôi tay hơi hơi phát run đã tiết lộ tâm tình của hắn.

Đường Viễn tùy tay kẹp lấy bao thuốc trong tay Cố Viêm, rút ra hai cái, ấn diệt vào gạt tàn, lạnh lùng nói: “Tả Quang thật sự là can đảm!”

“Xem như cô ta và anh ‘Tốt nghiệp’ cùng đợt. Đông cực kì ghét nữ giới, cô ta là ngoại lệ duy nhất, là người được cậu ấy tín nhiệm.” Một chút kinh sợ nảy ra, hai tay của Đường Viễn nắm thành quyền. Hắn cố gắng đè nén lửa giận đang lăn lăn ở mép biên giới bộc phát.

Nếu phân tích của cậu tân binh này chính xác, như vậy, năm đó Tả Quang không hề cứu hắn. Mà ngược lại, cô ta trắng trợn coi cơ thể hắn là đối tượng để nghiên cứu, là vật thí nghiệm.

“Anh biết.” Cho tới bây giờ, một cỗ lửa hận vẫn âm ỉ trong lòng Cố Viêm, không ngừng hướng lên trên. Lúc ấy, khi nhìn đến biểu đồ phân tích của cậu tân binh kia, anh đã giận dữ đá tung cái ghế dựa, thiếu chút nữa cầm súng chạy thẳng đến đập chết Tả Quang.

Anh quả thực không thể tưởng tượng nổi việc Tả Quang dám coi Tuyết Lang là vật thí nghiệm. Hơn nữa, anh lại càng không thể chấp nhận được việc thí nghiệm đó làm gen bị biến dị, hỗn loạn, thất bại. Khi đó, phản ứng của cơ thể Tuyết Lang là thế nào? Đau? Xé rách? Sống không bằng chết? Càng ngẫm anh lại càng cảm thấy oan lòng.

Cố Viêm hít sâu vài cái, tựa người trên ghế sa lông, nhu nhu, ấn huyệt thái dương, giọng điệu có chút lãnh ngạnh, nói: “Lần trước, khi anh yêu cầu Hướng Đông điều tra Tả Quang, anh ấy còn lạnh mặt cam đoan với anh cô ta không có vấn đề. Có lẽ, anh Đông nghĩ đến năm đó cô ta dốc hết tâm lực cứu em nên mới cho rằng anh không nên hoài nghi cô ta.”

“Kỳ thật, suốt mấy năm nay, anh luôn điều tra chuyện của em.” Cố Viêm hơi hơi híp mắt, nói: “Không chỉ mỗi Tả Quang, khi vừa mới bắt đầu, tất cả người phụ trách trong căn cứ đều có trong danh sách điều tra của anh, bao gồm cả Hướng Đông, bố anh,… nhưng lục tục bị bài trừ dần. Nếu lần này anh Đông không tìm được DNA của em, cậu tân binh mới ‘Tốt nghiệp’ kia cũng không ngâm cứu, to gan phỏng đoán chuyện này, thì có lẽ, Tả Quang thật sự bị anh bỏ qua.”

“Tên cậu ta là gì?” Đường Viễn đã trấn định lại, rút USB ra.

Khóe môi Cố Viêm giương lên, nói: “Cậu tân binh này hả? Lâm Quân, thông minh nhạy cảm, sắc bén cẩn trọng và khá to gan lớn mật. Khi vừa biểu đồ vừa ra, cậu ta chỉ biết sự tình không đơn giản, trực tiếp thực hiện nghiên cứu suốt đêm để đưa báo cáo cho anh. Là một người nổi bật suốt mấy năm qua.”

“Có thể coi cậu ta là trọng điểm bồi dưỡng. Nếu Tả Quang được chứng thực có liên quan đến R quốc, nhất định phải thanh trừng Lầu bốn từ trong ra ngoài. Căn cơ cô ta đã rất sâu, tốt nhất em nên tự tay phụ trách việc này.

Cố Viêm cười cười, vươn tay kéo Đường Viễn lại gần, nói: “Tiểu Viễn, anh nói việc này cho em nghe vậy thôi. Anh không cần, cũng không cho phép em tham dự bất cứ hành động gì. Cuộc đời này, em chỉ cần hưởng thụ một cuộc sống bình an thôi. Không phải là em chịu tội không vào năm đó, việc bố anh chưa hoàn thành anh sẽ làm tiếp. Chỉ cần anh – Cố Viêm còn tại vị một ngày, binh lính thủ hạ của anh sẽ không tùy tiện hi sinh. Cho dù hi sinh, anh cũng tuyệt đối không để họ bị chết oan như vậy.”

Đường Viễn ngẩn ra, lẳng lặng mà nhìn Cố Viêm một hồi lâu.

Hình ảnh Cố Viêm 10 tuổi ngồi bên cạnh hắn ăn Oreo năm đó vẫn in thật sâu trong đầu, cho tới bây giờ cũng chưa từng phai nhạt. Đường Viễn cũng không thể nói rõ là vì cái gì, có lẽ đại khái đây là bản năng muốn đem tiểu Cố Viêm vào phạm vi đồng loại cần quản lý của mình. Hai người đều là độc lang có tính tình giống nhau, vừa cô độc vừa phong bế.

Chỉ là, hơn 10 năm sau, tính cả thời gian trước khi hắn trở lại thế giới này, khi gặp lại Cố Viêm một lần nữa, cậu nhóc nho nhỏ năm nào đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông độc lập, chưa đến 30 tuổi đã có thể chưởng quản BOF, tuy rằng tính tình khá nóng nảy nhưng hầu như không bao giờ bùng nổ trước mặt hắn.

Đa số thời điểm, Đường Viễn đều cảm thấy Cố Viêm không giống cậu bé 10 tuổi trong ấn tượng của hắn tý nào.

Hiện tại, khi Cố Viêm xử lý sự tình sẽ tiếu lí tàng đao (Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết), chỉ hạ lực tại điểm mấu chốt, sẽ tỏ ra rất ẩn nhẫn đối với địch nhân rồi sau đó mới phát làm người ta không thể đoán ra mục đích cùng chiêu số. Còn bình thường, cậu nhóc này chả bao giờ đứng đắn, thích đùa giỡn lưu manh, sẽ hếch mũi lên, còn nói “Tiểu Viễn, anh yêu em”, “Khi anh 30 tuổi, chúng ta kết hôn đi”,…

“Anh nhớ rõ…” Khóe môi của Đường Viễn hơi hơi cong lên, khoa tay múa chân, nói: “Năm ấy, cậu mặc một bộ tây trang màu đen, cổ áo lông trắng, đeo một cái cà-vạt hồng, không nói câu nào, ngồi cạnh anh ăn Oreo, chân còn rất ngắn, nhìn kiểu gì cũng thấy là một con sói con, mới lớn bằng từng này…. Chỉ chớp mắt, cậu đã trưởng thành rồi.”

“Có thể bảo hộ em.” Cố Viêm cười cười, ôm Đường Viễn vào trong ngực, nhớ lại năm đó mình thường bị ám sát, rồi vụ nổ mạnh xảy ra, khi mở mắt tỉnh lại thì đã lẻ loi một mình ở nước Mỹ, đủ chuyện…. Đôi mắt anh dần đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Trước đây anh không tin thần tin quỷ, hồi còn ở Mỹ, anh đã tìm một nghĩa trang để rèn luyện thể năng. Anh chuyên đến đó vào 12 giờ đêm, trèo lên mộ bia, như một con ếch nhảy từ mộ bia nọ sang mộ bia kia, tổng cộng ba trăm năm mươi bảy khối mộ bia, hai mươi vòng, nhảy suối 5, 6 năm. Mộ bia nào cũng bị anh đá nhẵn.”

Đường Viễn bật cười. Cố Viêm điều chỉnh lại tư thế ngồi cho Đường Viễn, chậm rãi mát xa đùi phải bị thương, nói tiếp: “Cho đến khi gặp em, mèo Mun có biểu hiện dị thường, ý niệm ‘em chính là Tuyết Lang’ càng ngày càng thường trực trong đầu của anh….”

Cố Viêm dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Anh đã suy nghĩ, có lẽ nên quay về Mỹ một thời gian ngắn, đốt cho đám bia mộ ở đó một ít hương, chẳng may chúng nó tỏa ra oán khí vượt biển mà tìm đến lão bà của anh gây phiền toái thì chết!”

“Tìm anh làm gì? Muốn tìm cũng là tìm cậu chứ.” Khó có khi Đường Viễn hùa theo Cố Viêm nói tiếp, cũng không để ý câu nói vừa rồi của mình đã thành chấp nhận làm “Lão bà” của Cố Viêm.

Cố Viêm ngẩn ra, vui vẻ nhắc lại: “Lão bà…”

Đường Viễn: “…”

“Cố Viêm!” Chuyện chính sự còn chưa nói xong, Đường Viễn đã có chút tức giận đến khó thở. Với thân thể hiện tại này của hắn, dù cái chân có lành lại cũng chưa chắc là đối thủ của Cố Viêm.

Cố Viêm làm như không nghe thấy âm thanh tức giận của lão bà, vẫn ghé vào trên người Đường Viễn cắn cắn gặm gặm như thường.

“…” Biểu tình hiện tại của Đường Viễn, có thể nói là giống hệt như vừa ăn phải một con ruồi chết. Hắn cảm thấy thật buồn bực. Lần đầu gặp nhau, hắn đã cảm thấy cậu nhóc Cố Viêm năm đó trưởng thành rất sớm, tình cảm cũng không bộc lộ ra ngoài, tuyệt đối không làm mấy chuyện ấu trĩ này…. Như thế nào mà đến hiện tại, khi hắn nghĩ Cố Viêm đã là một người đàn ông trưởng thành thì hết lần này đến lần khác, thằng nhóc này lại cố tình dán vào mình, động tác chả khác nào một đứa trẻ, hở ra là hôn hôn, cắn cắn, bám dính lấy hắn đến bực cả mình.

“Cậu thân đủ chưa?” Đường Viễn nổi giận, định túm lấy Cố Viêm ném đi, nhưng thật bất đắc dĩ là tay của hắn lại không đủ lực làm được điều này. Không những thế, Cố Viêm nhân tiện cầm luôn hai tay của hắn đặt lên đỉnh đầu, vui vẻ hỏi ngược: “Thân lão bà mà, nào có thân đủ?”

Đường Viễn: “…”

“Anh còn chưa nói xong.” Đường Viễn tức quá hóa cười, ánh mắt rơi xuống nơi nào đó giữa hai chân Cố Viêm, nhướng mày nói: “Đem cậu em quản lý cho tốt, chớ có cường với anh. Ở trong mắt anh, dù có lớn tuổi hơn nữa thì cậu cũng chỉ là đứa trẻ thôi.”

Cố Viêm: “…”

Biểu tình của Cố Viêm nháy mắt trở nên phi thường cổ quái. Đường Viễn vừa nhìn nét mặt Cố Viêm, biết tám phần mười là thằng nhóc thối này đã hiểu sai rồi. Hắn bật người trạc trạc trán Cố Viêm, cả giận nói: “Anh là nói, ở trong mắt anh, dù bây giờ cậu có là sếp phụ trách BOF thì vẫn là đứa trẻ thôi! Khi nào có năng lực mạnh như bố cậu… Họ Cố kia! Anh nói cậu quản ngay cậu em cho tốt! Lăn xuống khỏi người anh ngay lập tức!… Cậu giao nhiệm vụ cho Hướng Đông là gì?”

Cố Viêm: “…”

“Không được!” Cố Viêm có nguyên tắc vô cùng rõ ràng, như đinh đóng cột nói: “Anh đã nói không cho phép em tham dự bất cứ hành động gì. Hướng Đông sắp lĩnh đội thực hiện nhiệm vụ, nhưng em thì cứ thành thành thật thật ở trong nhà cho anh!”

“Thứ nhất, anh có kinh nghiệm phong phú; thứ hai, anh là người hiểu rõ Hướng Đông nhất, bọn anh đã hợp tác thực hiện nhiệm vụ suốt mười mấy năm; thứ ba, lần này đối mặt là Stephen, anh muốn cùng Đông tự tay bắt gã.”

“Nhưng em đừng quên, cơ thể hiện tại của em chưa từng tham gia bất kì một đợt đặc huấn, huấn luyện quân sự cao cấp nào. Em muốn tham dự hành động sao? Chỉ sợ bây giờ em làm một cảnh vệ viên của lão tử cũng không làm được! Anh đã nói rồi, không được là không được! Đường Viễn, chuyện này không thể thương lượng!” Cố Viêm cũng phát hỏa, “Phanh” một tiếng mà đẩy laptop văng ra, hai tay nắm chặt tựa vào ghế sa lông, nhắm mắt thở hồng hộc.

Đường Viễn: “…”

Thật to gan! Luận bối phận, cứ thấy anh là cậu phải đến cúi chào, cư nhiên bây giờ dám rống anh?

Mèo Mun ngồi xổm trước ngực Tia Chớp, yên lặng mà xoay người, quay mông lại với hai người đang nổi giận ngồi trên ghế sa lông. Đầu Tia Chớp ngọ nguậy nhìn trái nhìn phải, cũng nhanh chóng xoay người lại, tiếp tục ngồi xổm sau lưng mèo Mun, cái đuôi xù ve vẩy tới lui. Hai con vật tiến hành một đoạn đối thoại trong im lặng xưa nay chưa từng có mà con người căn bản vô pháp lý giải.

Mèo Mun: [Cãi nhau…]

Tia Chớp: [Chúng ta chơi bóng nha?]

Mèo Mun: [Cãi nhau…]

Tia Chớp: [Nếu không chơi đẩy bát ăn nhé? Ta đem bát ăn to của ta cho ngươi chơi nha?]

Mèo Mun: [Cãi nhau…]

Tia Chớp: [Cái gì? Ngươi muốn ăn Cadic sao? Ta biết chủ nhân để chỗ nào á! Nhưng ngươi lùn vậy, để ta đi lấy cho ngươi, thích gói to hay gói nhỏ a? Đúng rồi! Chủ nhân có nói, ăn Cadic nhiều sẽ khó tiêu hóa, vậy lấy gói nhỏ nha?]

Mèo Mun: [Ngu ngốc! Lão tử nói bọn họ cãi nhau! Ngươi là đồ ngu ngốc! Ngu ngốc nhất!]

Tia Chớp xoát mà đứng lên, đi lên phía trước một đoạn, quay đầu lại vô cùng vui vẻ nói: [Ngươi bắt lông ta nha ~~~ giữ chắc rồi ta đi lấy gói to cho người, uông uông uông! Bánh mỳ của chủ nhân cũng rất ngon, thở phì phò hưu ——!]

Mèo Mun: […]

Nửa giờ sau.

Đầu Cố Viêm trông như cái tổ gà, má có vài dấu răng tim tím, anh đem Đường Viễn ôm lên đùi, chỉ phòng không công, cả giận nói: “Lão tử là muốn tốt cho em!”

“Tốt với anh thì cho anh làm nhiệm vụ cùng Hướng Đông!” Đường Viễn rống trở về, quần áo đã sớm hỗn độn bất kham, một tay hắn vẫn nhéo tóc Cố Viêm, độc ác nói: “Cố Viêm! Anh là đàn ông, không cần ngồi một chỗ đợi cậu đến bảo hộ! Anh nói rồi, anh phải tự tay bắt được Stephen!”

“Được thôi!” Cố Viêm đột nhiên mỉm cười, hỏi: “Tiểu Viễn, dù anh cho em tham dự hành động, Hướng Đông cũng không biết thân phận của em, em định hợp tác với anh ấy thế nào? Hiện tại đến nói cho anh ấy biết em là Tuyết Lang? Em cảm thấy trong chốc lát anh ấy có thể tiếp thu sao? Mà cho dù anh ấy tiếp nhận chuyện này rồi, anh ấy sẽ đối mặt với em như thế nào, đừng quên anh ấy là một trong những người từng tham dự vào cái chết của em?”

“Không cần nói cho cậu ấy biết.” Đường Viễn lạnh nhạt nói.

Cố Viêm cứu chỏm tóc tội nghiệp từ trong tay Đường Viễn ra, trả lời: “Không nói cho anh ấy biết? Tiểu Viễn, em đừng quên em đã hợp tác mười mấy năm với Du Hồng và Hướng Đông. Anh không nói thì em cũng biết, bộ ba năm ấy có bao nhiêu hiểu biết, quen thuộc với thói quen, sở thích, cách chiến đấu của nhau. Như vậy, khi thực hiện nhiệm vụ, em chỉ vô tình bộc lộ ra thói quen chiến đấu từ lâu, dù chỉ là chút xíu thôi, chắc chắn sẽ khiến cho Hướng Đông hoài nghi, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ năng lực tiến công của anh ấy. Anh tuyệt đối không cho phép khi binh lính của anh thực hiện nhiệm vụ lại bị nhân tố ngoài ý muốn quấy nhiễu!”

Đường Viễn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: “Anh cam đoan với cậu, khi thực hiện nhiệm vụ, anh chỉ là một nhân viên phụ trách thông tin, tuyệt đối không bộc lộ ra một điểm đáng ngờ nào.” Dừng lại một chút, hắn dịu giọng, nói: “Tiểu Viêm, lần này BOF phải đối mặt chính là R quốc, là Stephen. Anh biết Hướng Đông muốn tự mình thực hiện nhiệm vụ, anh rất lo lắng. Hồng đã mất rồi, hiện tại chỉ còn Đông thôi. Sau nhiệm vụ này trở về, nếu thời cơ thích hợp, anh sẽ thẳng thắn nói chuyện với cậu ấy.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, giống như qua nửa thế kỷ.

“Em nhất quyết như vậy?” Cố Viêm cau mày, chống tay lên má nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lấy biện pháp ở giữa, nói: “Như vậy đi, Lầu hai theo lẽ thường sẽ xuất ra nhân viên phụ trách thông tin, anh sẽ để cậu ta làm trợ thủ của em tham gia hành động, để phòng ngừa vạn nhất.”

Đường Viễn đột nhiên mỉm cười, chào theo nghi thức quân đội, nói: “Rõ!”

Với khuôn mặt 18 tuổi vẫn còn non nớt của hắn, nhất thời trông có vẻ có chút buồn cười.

Nét nghiêm túc trên mặt Cố Viêm bị phá hủy, anh cười đến xái quai hàm, bất đắc dĩ nói: “Em cắn anh thật a, đau quá!”

Tết âm lịch chính là như vậy, trước nguyên tiêu, cơ hồ mọi nhà đều quây quần trên bàn cơm đón năm mới, ăn uống linh đình, tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả. Hết đợt nghỉ lễ, mọi người lục tục trở về với công việc, bắt đầu một năm công tác mới.

Đầu tháng ba, Đường Viễn mang chân phải bó bột trở về đoàn phim. Nhóm fans nữ lại đưa tới hàng đống lễ vật thăm hỏi chất đầy phim trường. Toàn nhân viên của ǁTuyệt Sátǁ đã đến đông đủ, công việc quay phim lại khẩn trương tiến hành. Từ Hải Ưng yêu cầu rất cao với mỗi cảnh quay, hơn nữa anh lại là một người rất kĩ tính, tương đối hay soi mói. Lần đầu tiên đóng phim, tuy rằng tính cách bản thân tương đối gần với Bạch Luật, dễ dàng nắm giữ tâm lý nhân vật, nhưng mấy cảnh quay đầu, Đường Viễn vẫn khó tránh khỏi bị NG.

Khoác một cái áo lông, Kiều Mạch vừa ngồi trang điểm lại đi ra. Cô không thể không thừa nhận, bộ dạng của Đường Viễn rất đẹp, tính cách cũng độc, nhưng chính bởi vì thế mà Kiều Mạch càng vô pháp tiếp thu. Cô đã tìm trăm phương ngàn kế muốn gả cho Cố Viêm, thế nhưng Cố Viêm lại ở cùng một chỗ với Đường Viễn.

“Thu liễm tốt cảm xúc của cô đi.” Lệ không có biểu tình gì, chỉ nhìn Đường Viễn, lạnh nhạt nói: “Công ty truyền thông Hoa Thiên sẽ không trường cửu hưng thịnh không suy. Một ngày nào đó, Thành Duệ sẽ đứng đầu trong các công ty giải trí, lúc ấy cô muốn đấu cùng một tân nhân vương không khó. Nhưng nếu ngay cả chữ ‘nhẫn’ cô cũng học không được, tôi khuyên cô sớm rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này ngay đi.”

Kiều Mạch cắn chặt môi dưới, trong mắt mang theo sự phẫn nộ cùng không cam lòng. Mà Hoa Dung thì đang vô cùng vui vẻ, mỗi ngày cô đều có rất nhiều thời gian ở cùng Đường Viễn. Mà cô còn phát hiện, sau kì nghỉ Tết, biểu tình trên mặt Đường Viễn tựa hồ phong phú thêm rất nhiều, cười nói cũng nhiều, ngẫu nhiên còn vui đùa, chọc ghẹo mối quan hệ đau khổ trên trời rơi xuống giữa mình và Hạo Dương.

Điểm ấy, đến ngay cả nhóm Dịch Cử đến thăm cũng phát hiện ra. Trương Thụy còn trêu chọc hỏi Đường Viễn có đối tượng rồi phải không, khiến cho Hoa Dung đỏ bừng mặt.

Ngược lại, mấy ngày nay Cố Viêm không đến thăm bệnh, “Nhiệm vụ vệ sĩ” của Hướng Đông cũng tạm thời ngừng lại. Toàn bộ BOF đều có sự khẩn trương chưa từng có, ngay cả cảnh vệ trông coi nghĩa trang liệt sĩ cũng không vui đùa, trộm uống rượu như trước.

Bởi vì tất cả mọi người biết, vương bài chiến tướng của căn cứ —— “Liêm Đao Quỷ” Hướng Đông một lần nữa mang đội thực hiện nhiệm vụ, tư lệnh mới nhậm chức của BOF muốn thực hiện một kế hoạch lớn.

“Cậu là Hổ Phách à? Đội của chúng ta mới thêm một nhân viên phụ trách thông tin mới mà.” Lâm Quân cười tủm tỉm mà nhìn Đường Viễn, tầm mắt chợt dừng lại ở đùi phải của hắn, tinh quang chợt lóe, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là quân y đến từ Lầu bốn —— Biển Miêu.”

Yết hầu của Đường Viễn dán một máy biến thanh rất nhỏ, trên mặt đeo một cái kính râm, nghe tiếng người hỏi, đầu tiên là sửng sốt, tiện đà mặt không đổi sắc mà đánh giá cậu thanh niên một phen. Hắn dùng tay tùy ý vỗ vỗ vai Lâm Quân, sau đó khoanh tay lại, tựa đầu vào lưng ghế, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, giản lược nói: “Đi ngủ.”

Lâm Quân sửng sốt, không nghĩ tới cậu phụ trách thông tin trẻ tuổi mà rất khốc, cư nhiên một chút cũng không hưng phấn cùng khẩn trương. Lần này người dẫn đội là vương bài chiến tướng —— Liêm Đao Quỷ a! Những thành viên khác trong căn cứ và quan quân cùng đợt phê duyệt ‘Tốt nghiệp’ với cậu đều hâm mộ, ghen tỵ với cậu đến đỏ mắt rồi.

Đương nhiên Đường Viễn không khẩn trương. Trước kia, mỗi lần thực hiện các nhiệm vụ, hắn đều đảm nhiệm chức vụ đội trưởng. Dù khi đó trong đội có mặt cả Hướng Đông lẫn Du Hồng đã ‘Tốt nghiệp’ trước hắn, là vương bài hảo thủ của căn cứ đều nhất nhất nghe theo hắn chỉ huy, chớ đừng nói những người khác.

Tuyết Lang, đặc công toàn năng cao cấp nhất mang sắc thái truyền kì của BOF, người duy nhất có thể một mình thực hiện các nhiệm vụ cực kì nguy hiểm, một thủ trưởng trẻ tuổi của BOF với năng lực chỉ huy bậc nhất cùng khả năng tác chiến như thần tướng.

Về phần hưng phấn? Ngược lại có một chút đây, Đông, chúng ta thật lâu không cùng nhau làm nhiệm vụ rồi! Khóe môi Đường Viễn chợt nhếch lên một cái.

Lâm Quân vốn định cùng đội viên bên cạnh Đường Viễn nói chuyện vài câu, người này là nhân viên thông tin do Lầu hai phái ra, danh hiệu là Thảo Môi, mặt như con nít, chưa bao giờ cười, suốt ngày ôm máy tính.

Chi đội được phái đi lần này khá lớn, trừ bỏ Lâm Quân và thành viên mới thêm vào trước khi xuất phát – Đường Viễn, sáu người còn lại đều là cấp bậc đặc chiến viên, nói cách khác, bọn họ chính là những người đã nhận trên trăm nhiệm vụ, hơn nữa không lần nào thất bại, toàn bộ đều là hình mẫu để minh họa khi dạy học cho các thành viên khác của căn cứ.

Mà trừ bỏ Đường Viễn, tất cả những người còn lại đều đã gặp nhau từ trước. Thảo Môi thản nhiên quét mắt liếc Lâm Quân một cái, cũng học tư thế của Tuyết Lang, ngửa đầu đi ngủ.

Lâm Quân: “…”

“Hổ Phách, nói kĩ càng tỉ mỉ cùng kiểm tra đối chiếu thông tin, suy xét xem phương án thực hiện đặt ra có biến gì không?” Hướng Đông đang kéo bao tay, đối với tai nghe trầm giọng hỏi.

Khóe môi Đường Viễn câu lên, mười ngón giao nhau hoạt động trên bàn phím.

“Phương án tiến hành không thay đổi, Liêm Đao lẻn vào từ cửa C; Hắc Đào cùng đại A giữ nguyên kế hoạch phụ trách cửa B; Chuột đi qua cống thoát nước, đi ba trăm mét chú ý thiên võng hồng ngoại. Máy cảm biến nhiệt độ đã phát ra, thỉnh mọi người hãy khởi động. Nhân số võ trang của địch nhân không nhiều lắm, phương vị phân biệt là….”

Mười ngón tay Đường Viễn tung bay, mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, con ngươi lợi hại nhìn chằm chằm bản đồ 3D, chỉ lệnh đâu ra đấy liên tục hạ xuống. Thảo Môi và Lâm Quân bên cạnh nhìn hắn đều liên tục líu lưỡi.

Lâm Quân là bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường công tác của nhân viên thông tin. Trước kia khi chưa ‘Tốt nghiệp’, cậu vẫn nghĩ đội viên đánh nhau trên tiền tuyến mới là đẹp trai oai vệ nhất, hiện tại nhìn người nhận nhiệm vụ đứng phía sau màn – Đường Viễn, cậu đã bị chấn động hoàn toàn, cười toe tóe, đơn giản vì cậu cũng là đội viên phụ trách phía sau.

Mà Thảo Môi thì hoàn toàn bởi vì trình độ quen thuộc đối với hiện trường công tác của Đường Viễn mà giật mình; khả năng phân tích, tính toán, bố trí nhân sự rất tự nhiên của cậu ta chỉ có thể xuất hiện ở những lão đặc công tài năng trải qua hàng trăm trận chiến mới có được.

Trước khi xuất phát, Cố Viêm bất thình lình đưa vào đội một thành viên mới, cũng yêu cầu anh trở thành nhân viên thông tin phụ trợ, trong lòng anh vẫn có chút không phục. Dù sao ở BOF hiện tại, những người có năng lực phụ trách mảng thông tin mà có trình độ cao hơn anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Miêu Nha đem xe dừng lại ở địa điểm dự định. Khi quay đầu lại, anh lộ ra một bộ mặt phong tình vạn chủng (Có một vạn phong thái quyến rũ sẹc xy và lẳng lơ), hướng Thảo Môi đánh một cái thủ thế, rút ra một điếu thuốc, cũng không đốt, chỉ ngậm trong miệng.

Thảo Môi lắc lắc cổ tay, thu liễm tâm thần, đem mũ lưỡi trai đội ngược lại. Trong xe chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lách cách của hai nhân viên phụ trách thông tin.

Hướng Đông nhìn đồng hồ đặc chế xuất hiện vài điểm đỏ, đem thắt lưng cong xuống rất thấp, lăn tại chỗ một vòng, trở mình tiến vào khu vực bên trong. Anh vươn tay chạm vào vòng liêm đao bạch kim, cầm lấy hôn nhẹ, hai mắt có vẻ thanh minh mà lợi lại, thấp giọng cười nhạt: “Sói con, Hồng, thực hiện nhiệm vụ trở về anh sẽ mua rượu cho hai cậu uống…”

Tai nghe chưa đóng, Đường Viễn nghe rõ từng mồn một từng chữ Hướng Đông vừa phát ra, câu “Đông, chú ý an toàn” như ngạnh tại hầu, thủy chung cũng không xuất ra được. Ngược lại, Hướng Đông đột nhiên mỉm cười, chỉnh tai nghe chỉ để lại một tuyến liên hệ với Đường Viễn, nói: “Đường Viễn, chú nhìn cái là biết cháu ngay, yên tâm, chú sẽ để ý cháu.” Nói xong, anh liền tạm thời đóng tai nghe.

Đường Viễn: “…”

Chú Đông cái đầu cậu á!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.