Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 44: Vi ái mê (nhị)




“Phanh ——” một tiếng, Cố Viêm vừa mới thoát giày bò lên giường đã bị đá ngã nhào xuống sàn. Đường Viễn vỗ vỗ sàng đan, nghiêng người nằm xuống, cầm điều khiển từ xa vừa đổi kênh vừa hỏi: “Cố Viêm, cậu muốn làm gì?”

Anh nghĩ “làm” em a!

Đương nhiên Cố Viêm không ngốc nỗi đến hướng Đường Viễn hô ra câu này. Anh cũng không giận, ngồi dưới đất, giơ tay lên một cái, giày bị ném ra khỏi phòng ngủ, nói: “Tiểu Viễn, anh yêu em!”

Tay cầm điều khiển từ xa của Đường Viễn khựng lại, xoay người ngồi dậy, ngồi xếp bằng nhìn Cố Viêm, qua thật lâu mới lấy táo từ giỏ hoa quả trên bàn, vừa gặm vừa hỏi: “Nhóc yêu anh hả? Anh là đàn ông.”

“Này rất trọng yếu sao?” Cố Viêm cười cười, lấy ra một điếu thuốc, một tay chống sàn nhà gỗ, hơi hơi ngửa đầu, lười biếng mà liếc Đường Viễn, nói: “Tiểu Viễn, em còn nhớ rõ từng cứu một đứa bé ở xóm nghèo không?”

Xóm nghèo ở biên cảnh, trời đang mưa tầm tã, Tuyết Lang cũng đã sinh hoạt ở đây được một năm. Hắn mặc một bộ quần áo cũ nát, chiếc mũ che chắn hai phần ba khuôn mặt, chạy như bay trong mưa. Trong ngực Tuyết lang là một ít thực vật vừa trao đổi được, đại khái số thức ăn này có thể cứu người gia đen, bản thân hắn và mèo Mun khoảng ba ngày.

“Tìm người?” Một người đàn ông da đen cường tráng sờ sờ cằm, ngồi xổm xuống, nhìn một đứa trẻ đeo trên cổ một chiếc huy chương màu bạc, nói: “Các anh em, tiểu tạp chủng người Trung Quốc này có bộ dạng không tệ nhỉ? Tiểu thiếu gia Trung Quốc sao?”

Năm sáu người da đen khác sôi nổi chà sát tay, gật gật đầu, có gã còn mị mị mắt mà vươn tay, nắn bóp mặt Cố Viêm, cười phụ họa: “Lão đại, hàng này có thể bán được số tiền lớn đấy, em đi liên hệ lão quỷ —— a! Đau quá! Mẹ nó, thằng này được cẩu nuôi dưỡng hả! Đồ con hoang! Tao vả vỡ miệng mày bây giờ! A! Lão đại, tay em ——!”

Một tiếng thê lương kêu thảm thiết vang lên, Tuyết Lang nhíu nhíu mày, nhanh chóng dừng cước bộ. Hắn đứng trong mưa, hướng ngõ nhỏ bên cạnh xem xét.

“Phi! Mẹ mày mới là con hoang ấy!” Cố Viêm hung hăng phun ra một ngụm máu loãng, miệng đầy máu tươi, một đầu ngón trỏ rơi ra nện xuống mặt đất, rất nhanh bị mưa to tẩy sạch sẽ. Mắt anh lạnh như băng mà nhìn tên cầm đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi cười lạnh nói: “Lão quỷ? Ông có thể gọi điện thoại hỏi xem thằng đó có dám mua tôi hay không?”

Người da đen bị Cố Viêm cắn đứt ngón tay lăn lộn trên mặt đất, thống khổ kêu khóc.

“Mẹ nó!” Gã cầm đầu rõ ràng bị một thằng nhóc chỉ khoảng 11, 12 tuổi người Trung Quốc làm giật mình. Gã nhanh chóng quăng cho Cố Viêm một cái bạt tai, một tay giật lấy vòng cổ của Tuyết Lang trên cổ Cố Viêm, tay còn lại tung quyền thụi thẳng vào bụng, cười lạnh nói: “Nơi này là địa bàn của lão tử, con mẹ nó, một thằng con hoang còn dám làm càn.”

Chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, lần đầu tiên ra ngoài một mình, Cố Viêm lập tức bị một quyền giáng thẳng vào chỗ hiểm mà mất thanh âm. Một gã bên cạnh cầm dao xoát xoát mà đến gần.

Nháy mắt thế cục hoàn toàn đảo ngược, Cố Viêm còn chưa kịp nhìn thấy rõ, đám người da đen đã nằm la liệt trong mưa, thống khổ mà kêu la thảm thiết, hương vị máu tươi rất nhanh được mưa rửa sạch sẽ.

“Cút!” Thanh âm trầm thấp vang lên, Tuyết Lang đứng ở xa xa, chẳng buồn liếc Cố Viêm một cái, từ lòng ngực lấy ra một quả táo ném lại, xoay người bước đi.

Đồng tử của Đường Viễn chợt co rút lại, nói: “Đó là cậu sao?”

“Là anh.” Cố Viêm phun điếu thuốc ra, nhìn hình điêu khắc trên gỗ của trần nhà, mím môi, nói: “Lúc đó thằng da đen đấm phải một địa phương, mất một hồi lâu anh không thể phát ra tiếng, muốn gọi em thế nào cũng không được. Sau đó, anh Đông có nhiệm vụ đến Mỹ nên tiện đường mang cả anh trở lại đó. Anh không đi tìm em lần nữa, bởi vì anh biết, anh còn không đủ mạnh.”

Phòng ngủ an tĩnh thật lâu, Đường Viễn lại nghiêng người nằm xuống, cầm điều khiển từ xa đổi tới đổi lui, ti vi chuyển sang kênh tin tức, miệng hắn nhai quả táo, nói: “Nói như vậy, anh đã cứu cậu hai lần.”

“Ừ.”

“Vậy cậu đi tìm anh làm gì?”

“Đến xem thương thế của em đã tốt chưa.” Cố Viêm dụi tắt điếu thuốc, nói: “Tiểu Viễn!”

Đường Viễn chờ nửa ngày thấy không âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn Cố Viêm, hỏi: “Chuyện gì?”

Cố Viêm: “Anh yêu em!”

“…” Đường Viễn đem quả táo gặm dở ném vào người Cố Viêm, thanh âm tựa hồ giống hệt năm đó: “Cút!”

Cố Viêm vươn tay tiếp được quả táo, cắn một miếng, hướng trên giường ngồi xuống, hỏi: “Anh hát khó nghe lắm sao?”

Khuôn mặt của Đường Viễn nháy mắt liền tái lại, nhấc chân muốn đá văng ôn thần này xuống sàn một lần nữa.

“Vậy về sau chỉ hát ở nhà cho em nghe được không?” Cố Viêm cười tủm tỉm, giữ chặt mắt cá chân của Đường Viễn. Sau đó anh áp người lên, lại cầm tay Đường Viễn đặt xuống một địa phương sờ sờ, giọng nói khàn khàn: “Đây mới là em trai, ngày hôm nay quên chưa uống thuốc nên nổi loạn rồi. Không, là rất nhiều ngày đã quên chưa uống thuốc, em tới uy nha, được không?”

“Cố Viêm!” Mặt Đường Viễn nháy mắt đỏ bừng, hắn xoay người muốn đoạt lại quyền chủ động, nhưng lần này lại không thành công như mọi khi.

“Tiểu Viễn, em sẽ không thật sự cho rằng thân thể hiện tại này là đối thủ của anh đấy chứ?” Cố Viêm mạnh mẽ ngăn chặt Đường Viễn, huy chương Tuyết Lang trên cổ anh nhoáng lên một cái: “Anh nghĩ vẫn nên cưng chiều, lo lắng, nhường nhịn em. Nhưng mà anh phát hiện, nếu cứ nhường em mãi thì em sẽ trèo lên đầu anh mất.”

Nói xong, Cố Viêm cúi đầu liền hôn, miệng lưỡi giao hòa. Anh đem miếng táo còn lại trong miệng hoàn toàn uy qua, khiến Đường Viễn không kịp phòng bị bị một trận khó thở, khóe miệng tràn ra chất lỏng.

“Lão bà, em đỏ mặt.” Cố Viêm giống như đặc biệt thích đùa giỡn trong lời nói, kích thích Đường Viễn. Anh đè lại hai tay Đường Viễn, ti vi vẫn phát ra bản tin thời sự.

“Cố Viêm, cậu muốn cường?” Đường Viễn cũng không phản kháng, đôi mắt xếch hẹp dài nhìn chằm chằm.

“Anh không nghĩ dùng sức mạnh với em.” Cố Viêm lắc lắc đầu, miệng không ngừng cọ xát môi Đường Viễn. Qua hơn nửa ngày, anh đột nhiên kéo hai tay Đường Viễn lên đầu, một tay áp chặt, tay còn lại thì trượt theo cơ thể đụng đến một địa phương, thuần thục mà với vào bên trong quần lót, nói: “Đêm nay cho em thoải mái một chút, nghe lời!”

Đường Viễn chỉ cảm thấy trong óc “Băng” một tiếng, có cái gì chặt đứt.

Tay Cố Viêm có kỹ xảo không tồi .

Tuy rằng từ đầu đến cuối, Đường Viễn mím môi không rên một tiếng, ánh mắt cũng có vẻ phi thường âm trầm đáng sợ, nhưng hai má cùng cổ lại càng ngày càng hồng, Đường tiểu đệ cũng bị gẩy mà dần đứng lên.

“Cố Viêm!” Quần dài quần ngắn của Đường Viễn đã bị lột sạch sẽ, mà phía trên đùi thình lình bị một cái gậy vừa nóng vừa lớn chọc chọc. Hắn cắn răng gầm nhẹ, hận không thể một dao đem Viêm tiểu đệ chặt đứt.

“Nếu anh làm…” Không đợi Cố Viêm nói xong, Đường Viễn tiếp lời nói: “Thì cậu cũng không cần thấy mặt trời ngày mai đâu!”

Cố Viêm “A” một tiếng, chỉa chỉa bản tin dự báo thời tiết đang phát ra trên tia vi, nói: “Em xem, ngày mai trời nhiều mây, mặt trời đại khái cũng không xuất hiện rồi!” Nói xong, anh cúi xuống ngậm Đường tiểu đệ.

“!” Đường Viễn quả thực vừa thẹn vừa giận, bi phẫn nảy ra, đột nhiên trên tay không có lực đạo áp chế, hắn bật người chống đỡ nhỏm dậy, tay khép lại, chuẩn bị giáng thẳng vào gáy Cố Viêm.

“Ừ ân…” Cố Viêm vừa ngậm Đường tiểu đệ, vừa ngẩng đầu nhìn hắn, lỗ mũi hừ ba tiếng, Đường Viễn nghe rõ là “Em chặt đi…”

“…” Đường Viễn đỏ mặt tía tai, hồng từ đầu đến chân, bàn tay khựng lại, thủy chung không hoạt động.

Thị giác bị kích thích, khoái cảm sinh lý, tư tưởng cố gắng đấu tranh cùng với thân thể mẫn cảm, điều này làm cho tay chân Đường Viễn như nhũn ra. Hắn gắt gao cau mày, nhìn Cố Viêm, đột nhiên rất dứt khoát mà đình chỉ phản kháng.

Đường Viễn hơi hơi nâng cằm, híp mắt, một bộ dáng vừa hưởng thụ lại vừa khó chịu, hầu kết cao thấp chuyển động.

Cố Viêm đem bộ dáng của Đường Viễn nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy lồng ngực run lên. Anh bật người phun ra Đường tiểu đệ, nhanh chóng đem quần áo hai người thoát sạch, một tay nắm thắt lưng Đường Viễn, để hắn ngồi trên thắt lưng chính mình, miệng lưỡi dây dưa, tay thì nắm chặt gậy gộc của hai người, đẩy nhanh tốc độ.

“Cố Viêm, …” Đường Viễn rất nhanh liền có chút chịu không nổi .

Thân thể 17 tuổi thật sự là rất mẫn cảm, Cố Viêm dễ dàng châm ngòi cùng đùa giỡn khiến trước mắt hắn tối đen, huyễn cảm liên tục duy trì quay quanh đại não, trái tim đập càng lúc càng nhanh.

“Tiểu Viễn, kỳ thật em cũng có cảm giác với anh đi…” Cố Viêm thấp giọng cười cười, vươn tay đem đầu Đường Viễn ấn vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm, hôn thân, y phục của hai người rơi hết xuống sàn nhà.

Nửa đêm, Đường Viễn đi vệ sinh, Cố Viêm cũng nhổm dậy đi theo. Sau đó, anh ôm Đường Viễn trở về giường, trong quá trình này, Đường Viễn ngoài ý muốn không kháng cự, ngoan ngoãn để Cố Viêm ôm.

Chín giờ sáng hôm sau, bà chủ nhà nghỉ tỉnh dậy, làm biếng duỗi thắt lưng. Thời tiết hôm nay phi thường tốt, trời cao trong xanh, không một gợn mây, nắng vàng trải nhẹ khắp nơi.

“Dự báo thời tiết thật không chuẩn, hôm nay chắc phải 200 đấy nhỉ?” Bà chủ nhà nghỉ ngáp dài, một bên quấy bát cháo sen Bát Bảo, lẩm bẩm: “Nếu được ngồi ăn sáng của ba anh chàng đẹp trai, nhân sinh này quả là tốt đẹp! Đại Hoàng, ăn xong lên mái hiên phơi nắng a!”

Con mèo bự Đại Hoàng nhanh chóng nhảy xuống từ chồng sách, thong thả lại gần bà chủ, đem bát cháo Bát Bảo ăn sạch sẽ, lại lắc lư lắc lư mà nhảy tót lên mái hiên, cái bụng ưỡn ra, duỗi người phơi nắng.

Hai mắt Cố Thiếu Cảnh lờ đờ, cậu chỉ mặc độc cái quần lót, đầu tóc bù xù như tổ gà. Cậu gậm bàn chải đánh răng phát ngốc một lát, chợt giật mình, y như bạch tuộc bám vào vách tường, dán tai chăm chú nghe.

“Khụ… Tiểu, tiểu Viễn, nghẹn thở, buông tay!” Mặt của Cố Viêm trướng hồng rồi chuyển sang tím, anh bị Đường Viễm bóp cổ, đè lên giường, cơ hồ không thở nổi.

Hai người mới vừa tỉnh, vẫn không mặc quần áo. Đường Viễn không đổi sắc mặt mà cưỡi trên người Cố Viêm, nói: “Hôm nay vẫn có mặt trời.”

Cố Viêm “Đệch” thầm một tiếng, trong lòng như có hàng vạn con ngựa hoang lao nhanh qua, cái dự báo thời tiết chết tiệt này!

“Anh nói rồi, cậu làm, sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay!” Hai tay Đường Viễn gắt gao bóp chặt cổ Cố Viêm, mắt thấy thật rõ ràng muốn đem người bóp chết .

Cố Viêm đột nhiên thúc gối lên trên, bằng vào ưu thế của cơ thể lật người, ngăn chặn Đường Viễn, gạt cánh tay ra, cúi đầu chạm xuống môi, cười nói: “Đánh là thân, mắng là yêu! Lão bà, em còn cử động nữa, anh sẽ…” Nói xong, anh còn không quên đem tiểu đệ đệ đã bán cứng rắn cọ cọ vào đùi Đường Viễn.

Đường Viễn nhìn anh ba giây, đột nhiên nói: “Cậu có biết tiểu Cảnh ngủ ở cách vách không?” Hắn vươn tay gõ tường, còn nói: “Cậu có biết hiệu quả cách âm của cái tường gỗ này gần như bằng 0 không?”

Chính là đang dán vào vách tường cười thấy răng không thấy mắt, Cố Thiếu Cảnh mãnh liệt nhảy dựng, nhanh chóng đánh răng, xúc miệng, rửa mặt, vuốt vuốt tóc, mặc quần áo, bàn tay to vung lên, cửa mở đánh “Xoạch” một tiếng, dựa vào tường một chút, phong lưu phóng khoáng nói: “Chào buổi sáng, cô Tuyết!” (tên bà chủ nhà nghỉ)

“Ai nha! Anh chàng đẹp trai, xin chào!” Bà chủ nhà nghỉ cười tủm tỉm mà chỉa chỉa sân, dùng cái thìa quấy cháo, nói: “Kem đánh răng vẫn còn trên cằm kìa, không rửa đi a. À giúp cô tưới hoa đi! Buổi sáng hôm nay chúng ta ăn cháo Bát Bảo.”

Vì thế, Cố Thiếu Cảnh vừa tưới hoa vừa ngáp liên tục, nhìn Đại Hoàng nằm trên mái hiên phơi nắng, bên tai là tiếng lục lạc kêu đing đang.

Trên tầng hai, mặt Đường Viễn vẫn không đổi sắc, còn mặt Cố Viêm đầy ý cười. Cố Viêm đứng phía sau, so ra thì cao hơn Đường Viễn một cái đầu. Trong miệng cả hai đều ngậm bàn chải đánh răng, phương hướng cùng tần suất đánh răng đều hoàn toàn nhất trí giống nhau như đúc.

“Anh chàng đẹp trai, gọi hai anh của cậu đi ăn sáng thôi!” Bà chủ nhà nghỉ đã ăn xong bát cháo, lại mò mấy hũ dưa muối vừa làm kiểm tra qua, sau đó bật máy tính xách tay, mở bài hát ǁVi ái mêǁ, pha một cốc trà sữa, bước ra ngoài cửa kính, hít thật sâu một hơi, cười nói: “Mùa thu ở Lệ Giang, vĩnh viễn đều là mùa của tình yêu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.