Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 42: Hành trình đi Lệ Giang (nhị)




Đường Viễn vừa lên máy bay liền đeo tai nghe điện thoại ngủ tít, nghiêng người lệch sang phía cửa sổ. Cố Viêm nói với tiếp viên hàng không lấy hai cái mềm, một cái để trên người, một cái ném cho em trai, đặt máy tính ở chân lên kệ đỡ.

Cố Thiếu Cảnh nuốt nước miếng, xoa xoa tay, sắp xếp tốt vị trí ngủ, hướng Cố Viêm nhỏ giọng nói: “Anh, nếu anh Niệm mà biết em lừa Gấu mập đến Lệ Giang chơi nhân dịp sinh nhật thì….”

“Hiện tại cậu ta không rảnh quản chuyện này đâu, một tuần sau chúng ta trở về đi.” Cố Viêm gõ đầu gối, một tuần giúp tiểu Viễn bình phục tâm tình là đủ nhỉ? Anh đem máy tính hướng sang, ý bảo: “Nhìn!”

“Em nghe anh.” Cố Thiếu Cảnh lắc lắc đầu, đeo ống nghe điện thoại, dựa trên người Cố Viêm, híp mắt rầm rì.

Thời gian trở lại buổi sáng hôm nay, hai ông anh nói chuyện điện thoại với nhau.

“Chuyện anh rời khỏi công ty truyền thông Hoa Thiên là thật?” Thanh âm của Đường Niệm nghe không ra hỉ giận, thản nhiên hỏi: “Nói như vậy, ông chủ của Đường Viễn là người khác rồi hả?”

“Đường Niệm, anh lui về phía sau không đại biểu là sẽ rời khỏi Hoa Thiên. Anh sẽ bảo người gửi cho em bộ khung cụ thể và các thao tác chi tiết nghiệp vụ, một phần phim âm bản của công ty giải trí.” Cố Viêm không trực tiếp trả lời vấn đề của Đường Niệm, anh nhìn rương hành lý, tâm tình vui vẻ, cười nói: “Nếu em chưa hiểu rõ chỗ nào có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Thạch Phi, anh đã nói chuyện với anh ta rồi.”

Cố Viêm nhìn Đường Viễn từ tầng hai bước xuống, anh quay đầu che micro, trêu ghẹo nói: “Phần đại lễ này anh sẽ giúp em giữ bí mật với Đường Viễn. Hy vọng sang năm sẽ nhìn thấy thành quả của em, sinh viên thiên tài của hệ tài chính.”

Đường Viễn nhíu mày nhìn Cố Viêm và rương hành lý bên chân anh, đi đến tủ lạnh rót một cốc nước rồi dựa vào tủ lạnh hỏi: “Gọi điện thoại cho ai vậy? Anh trai của anh sao?” Thời điểm nói chuyện, Đường Viễn cũng chưa phát giác cổ mình hơi hồng lên.

“Tiểu Viễn, em thấy khá hơn chưa?” Cố Viêm cười nhìn hắn, chỉ đồng hồ nói: “Bốn mươi phút sau sẽ xuất phát, em uống canh trên bàn đi, lấy khối băng chườm mắt. Anh đi nói chuyện với Jason một chút.”

Tối hôm qua, Đường Viễn giống như một người xem, lặng yên nghe Cố Viêm kể lại toàn bộ sự tình suốt 8 năm từ khi hắn 17 tuổi đến 25 tuổi. Hắn cảm thấy vừa xa xôi lại vừa chân thật, trong ngực tràn ngập một cỗ áp lực cùng khổ sở làm hắn gần như hỏng mất.

Dược vật mang tính thần kinh kia thâm nhập vào não làm kí ức của hắn hỗn loạn và bị quên đi, vết thương dữ tợn trên cổ Hướng Đông quả nhiên là do hắn gây ra,… Tối hôm qua, Đường Viễn gần như điên cuồng mà run rẩy, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, không rống ra được một câu, nói không được một chữ, mắt thì chua xót khó nhịn.

Hắn hung hăng ôm lấy cổ Cố Viêm, run rẩy khóc rống, nỗi đau đớn thấu xương như muốn thiêu hủy linh hồn hắn. Làm hắn không tự chủ được mà liều lĩnh nắm chặt Cố Viêm, thật giống như trong nước lớn, con người sẽ theo bản năng nắm chặt cọng rơm cứu mạng.

Đường Viễn còn nhớ rõ tối hôm qua, Cố Viêm luống cuống tay chân mà lấy cho hắn uống chén nước. Khi thấy hắn ngủ rồi, Cố Viêm vẫn như cũ ôm chặt lấy hắn, cái lon rỗng trên tay hắn thì ném vào thùng rác.

Nguyên nhân nói không lên lời chính là khi Tuyết Lang quỷ dị mà cùng Đường Viễn “hàng thật” tiếp xúc với nhau. Đêm hôm đó, hắn chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chính mắt nhìn thấy “đồ ngốc” Đường Viễn ôm lấy Cố Viêm, thực hiện đủ loại hành động khó coi…. Hơn nữa, tối hôm qua Cố Viêm đã đem tất cả sự tình nói ra, giải thích toàn bộ với hắn, khối băng trường cửu trong tâm Đường Viễn đã có chút nứt vỡ. Tuy rằng hiện tại hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng bởi vì Cố Viêm đã biết thân phận cùng bí mật của hắn nên hắn cũng buông bỏ đề phòng, thả lỏng hơn.

“Nhóc gọi Hướng Đông là anh?” Đường Viễn xoay người, khóe môi hơi hơi câu lên, hướng phòng bếp vừa đi vừa nói chuyện: “Vậy cũng phải gọi anh là anh rồi, anh lớn hơn nhóc 7 tuổi.”

Bàn tay nắm chốt cửa của Cố Viêm kịch liệt run lên, biểu tình trên mặt phi thường cổ quái, anh xoay người, thuận miệng nói: “Vậy Đường Niệm có phải nên gọi em là chú không? Anh so với Đường Niệm còn lớn hơn 8 tuổi.”

Nói xong, hành vi lưu manh lần thứ hai phát tác, Cố Viêm cong môi cười như hoa loa kèn, giả giọng bẽn lẽn thẹn thùng tiếp lời: “Anh Tuyết? Anh Lang? Anh Viễn? Hay vẫn là Gấu mập…. Ọe, nổi cả da gà….”

“…” Đường Viễn mủi chân, đem ổ ngủ của mèo Mun hếch lên, một cước súc lực đá mạnh. Mèo Mun ngẩng đầu xoay tròn 1800, ổ của nó gào thét hướng mặt Cố Viêm lao thẳng tới, “Phanh” một tiếng nện ở trên cửa.

Mèo Mun “Ngao” một tiếng, lập tức nhỏm dậy, thí điên thí điên mà chạy vội đi qua, đem cái ổ của nó vừa củng vừa tha mà lôi trở về, lại đặt trên chân Đường Viễn. Nó ngẩng đầu híp mắt kêu “Meo meo”, đầu liền chuyển 1800, ý là ‘chủ nhân đá thêm một cước nữa đi, em nhìn cái ổ này đã sớm khó chịu. Đổi cái mới đi mà! Đổi cái ổ còn lớn hơn của Tia Chớp ấy!’

Đường Viễn: “…”

“Sao anh Niệm lại không rảnh để quản chuyện này? Anh ấy chính là “đệ khống” tiêu chuẩn mà?….” Cố Thiếu Cảnh đổi một ca khúc khác, miệng lầu bầu lầu bầu, tâm tình phi thường mất mát, thầm nghĩ ‘lão tử thật vất vả mới có được sinh nhật 18 tuổi, hic cuộc chiến giữa Viêm Hổ vs đệ khống chính là đại nguyện muốn xem a!’.

Đương sự Đường Niệm cũng không phải là rảnh rỗi, đầu tóc như ổ gà, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm hai máy tính, cẩn thận nghiên cứu cách vận hành, chiêu số của công ty truyền thông Hoa Thiên.

Tia Chớp ngậm quả bóng, lại gần củng củng Đường Niệm nhiều lần đều bị “Yên nào, anh đang bận, tự mình chơi đi, buổi tối nấu nhiều mỳ cho em ăn” rồi đuổi thẳng.

Năm nay là năm thứ ba, sang năm sẽ là đại học năm thứ tư.

Đường Niệm tính toán chuẩn bị hết năm nay sẽ cùng Văn Suất mở một công ty. Nếu Đường Viễn muốn vào giới giải trí, cậu đương nhiên là muốn lập công ty giải trí, tài chính không là việc khó, nhân thủ cũng không phải là vấn đề lớn, chủ yếu là kinh nghiệm thành lập, điều hành, các quy tắc vận hành cậu vẫn chưa nắm được.

Tuy rằng, Đường Niệm không nói chính xác được việc Cố Viêm chủ động đem phương thức phim âm bản, kinh nghiệm vận hành của công ty truyền thông Hoa Thiên cho cậu là có ý gì, nhưng nếu người ta đưa tới, cậu không có nghĩa lý gì lại không thu. Nghĩ như vậy, Đường Niệm gọi điện thoại cho Văn Suất thông báo mấy ngày tới không có việc gì làm thì sang bên này đồng thời nghiên cứu.

Mà bên này, Cố Thiếu Cảnh đem kính râm hất ngược lên đầu, hô to gọi nhỏ mà lôi kéo Đường Viễn, hưng phấn nói: “Gấu mập! Chúng ta đến rồi! Đêm nay chúng ta sẽ lượn một vòng tất cả quán bar ở chỗ này! A ha ha ha!” Đôi mắt chuyển chuyển, cậu thầm nghĩ ‘rốt cuộc là khi Gấu mập uống say thì muốn chia cái gì a? Ngươi một nửa ta một nửa cái gì…’

Cố Viêm trả tiền xe bên cạnh nghe vậy tay liền run một cái, xoay người cười nói: “Nơi này rất không tồi đi, ngày mai là sinh nhật tiểu Cảnh. Đêm nay đến khách sạn nghỉ ngơi một chút đã, đêm mai lại đi.”

Cố Thiếu Cảnh từ chối cho ý kiến, Đường Viễn đeo lại kính râm, quay đầu nhìn anh một cái, đột nhiên ngoắc ngoắc tay.

Cố Viêm: “?”

“Anh sẽ không uống say, còn rượu gì chưa từng dùng.” Đường Viễn bám vào bên tai Cố Viêm nói xong, cũng không đợi hai anh em nhà này phản ứng, đút tay vào túi áo nhấc chân đi luôn.

Trên đường đi, không ngừng có những du khách đang mệt mỏi nghỉ ngơi hoặc người địa phương mở to mắt, đánh giá ba cậu thanh niên đi trên đường. Ba người vận một kiểu đồng phục giống nhau: kính râm, đồng phục vận động, dáng người rất chuẩn, tuy bị kính râm che khuất một phần nhưng cũng đủ để thấy bộ dạng tuyệt đối đẹp trai. Đặc biệt là người kéo rương hành lý đi cuối cùng, nhìn qua hẳn là lớn tuổi hơn hai người đi trước, thân cao phỏng chừng 1m 88, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một cỗ áp bách và cường thế.

Vô pháp nhìn gần!

Một bà chủ của một nhà nghỉ bình dân đang ngồi trên quầy gỗ chơi đấu địa chủ, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn ba chàng đẹp trai đang đi qua, lúc này đem chuột máy tính nhấn một cái, “Hôm nay có phòng”, bài vừa lật không kịp nhìn đã vội đuổi theo, giữ chặt cánh tay Cố Viêm, hé ra lúm đồng tiền: “Ở trọ không anh chàng đẹp trai?”

Cố Thiếu Cảnh giật mình, bám lên người Đường Viễn, nhỏ giọng nói: “Nghe nói những người phụ nữ mở khách sạn, nhà nghỉ ở Lệ Giang đều là bạch phú mỹ.” (bạch phú mỹ: trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp)

Thấy Đường Viễn không phản ứng, Cố Thiếu Cảnh kho khan hai tiếng, im bặt.

Cố Viêm nhăn mày, ngửa người về phía sau, nhìn đến tên nhà nghỉ bình dân là “Ổ của kẻ lười”, khóe môi câu lên, nhìn bà chủ, cười cười hỏi: “Có ghế nằm không?”

“Có a! Ghế nằm, xích đu, ghế bành, xích đu, sa liêm Cu Ba, … đến cục đá trong viện, muốn cái gì đều có a!”

Tháng mười, du khách đến Lệ Giang không phải là rất nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít. Khách du lịch đến nhiều nhất là những người trẻ tuổi, hoặc đi nghỉ tuần trăng mật, hoặc đi thư hoãn tâm tình, hoặc đi khám phá, tìm hiểu,… vô luận chỗ nào cũng đều lộ ra một cỗ lười biếng, thoải mái, đây là sức quyến rũ chỉ thuộc về Lệ Giang.

Cố Viêm thuê bốn gian phòng, hay nói cách khác là anh bao trọn tầng hai. Mắt bà chủ lập tức phóng lục quang, tâm nói ‘người ta không chỉ đẹp trai mà còn nhiều tiền a, đặc biệt là có tiền! Còn không có bạn gái a!’

Nhà nghỉ bình dân gồm bốn viện hợp lại, có kiến trúc giả cổ, cầu thang bằng gỗ, nhà gỗ, trong viện phủ kín đá cuội. Hoa tử đằng rủ xuống trên xích đu, có thể nằm có thể ngồi trên đó, trên cây còn treo đầy lục lạc, gió thổi qua lại phát ra những tiếng đinh đinh đông đông vui tai, bên cạnh gốc cây còn dựa một cái xe đạp.

Một bàn trà được điêu khắc bằng đá nằm giữa viện. Trên mặt bàn là một bộ trà cụ cổ kính, chung quanh bàn tùy ý bày năm chiếc ghế. Bốn phía, trước cửa, thậm chí là mái liên bày các loại hoa hoa thảo thảo với đủ màu sắc rực rỡ.

Cầu thang bằng gỗ tương đối chật hẹp, mặt trên là lục đằng quấn quanh màu nâu non, gần bậc thang đặt ghế lười cùng bàn trà và một ít sách vở. Trên đỉnh đống sách là một con mèo vàng biếng nhác đang nằm úp sấp gật gù ngủ. Mái hiên có một chuỗi bạch lan rủ xuống, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tầng cây, chiếu vào trên mặt Đường Viễn, hốt hoảng.

Một khắc kia, Cố Viêm nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Đường Viễn, đột nhiên nhớ tới một câu: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. (Nguyện có được trái tim một người, đến khi đầu bạc cũng không lìa xa/Nguyện ước người một lòng, bạc đầu không chia ly)

Sân bay thành phố B.

Từ Hải Ưng tháo kính râm xuống, thông đạo vang lên vô số tiếng hét chói tai. Dưới ánh đèn loang loáng, anh vươn tay ôm một người, nhỏ giọng trêu ghẹo: “Jason, ca khúc của ǁTuyệt Sátǁ có lẽ không cần anh nữa rồi!”

“Ân? Xem ra, sức quyến rũ của ảnh đế Trung Quốc lớn hơn của tôi rồi!” Jason ôm lại, trừng mắt nhìn, nói: “Từ, cậu thật muốn Đường Viễn diễn vai nam chính số hai hả? Cậu ta là bảo bối của Cố đấy!” Ý là, Cố Viêm quyết định rất lớn đến chuyện Đường Viễn có tham gia vào điện ảnh hay không.

Từ Hải Ưng cười không nói, cằm vừa nhấc, nói: “Hứ đại thiếu gia nhà họ Cố cũng không ở Hoa Thiên, còn quản người Hoa Thiên thế nào? Đi thôi, mời tôi ăn vịt nướng đi.”

“Oh, no…”

.

.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mèo Mun: đổi ổ mới đi, đổi đi meo meo….

Tia Chớp: mèo Mun muốn đổi ổ mới, em cũng muốn đổi. Mèo Mun không đổi thì em cũng không đổi, dù sao của em vẫn lớn hơn, uông uông….

Mèo Mun: Lớn cái đầu mi ấy? Ta cào này! Miêu ngao!

Tia Chớp: …

Đấu địa chủ: Trò chơi phổ biến ở Trung Quốc, dành cho 3 người chơi 1 bộ bài (gồm còn Joker), 1 bên là địa chủ, 1 bên là 2 người chơi còn lại. 2 bên đấu với nhau, bên nhau hết bài thì chiến thắng Phát bài 1 bộ bài (gồm còn Joker), để lại 3 tấm bài up, còn lại chia cho 3 nhà, bài up sẽ giao cho địa chủ. Kêu bài Kêu bài sẽ được bắt đầu cho người nào ra 1 lá trước, kêu theo chiều ngược kim đồng hồ, mỗi người chỉ được kêu 1 lần, nếu ai cũng chọn không kêu bài, thì sẽ chia bài lại, sau đó bắt đầu kêu bài lại từ đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.