Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 22: Quấy rầy tin nhắn (nhị)




Phùng Hiểu Hiểu có mái tóc ngắn, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính hiên ngang, một đôi mắt to sinh động nhưng cũng khó che dấu ngạo khí cùng sắc bén, rất có điểm tư thế cả vú lấp miệng em.

(Cả vú lấp miệng em: hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.)

Kỳ thật điều này cũng không thể trách cô, dù sao từ khi mới kiến quốc, vô luận là thân nam nhi hay nữ nhi của Phùng gia đều là võ quan. Trải qua nhiều năm dài, cứ nhắc đến Phùng gia là nghĩ ngay đến gia đình truyền thống sĩ quan cao cấp trong quân đội, chính vì vậy Phùng Hiểu Hiểu không cường thế là một điều khó.

Lại nói đến bố của Phùng Hiểu Hiểu – Phùng Phong là một ngọn núi lớn, ông đang nắm giữ quân hàm thiếu tướng lục quân, đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng đại quân khu. Hổ phụ vô khuyển tử, từ khi vào bộ đội, Phùng Hiểu Hiểu đã cho thấy gen nhà lão Phùng thuộc loại siêu biến thái, là nữ giới nhưng không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào, chỉ hơn 30 tuổi, nhờ ba lần lập được chiến công xuất sắc và luôn hoàn thành tốt công tác, quân ủy đã đề bạt nâng quân hàm lên ba sao hai gạch giữ chức trung đoàn phó.

Hơn nữa, bản thân Phùng Hiểu Hiểu cũng vô cùng xinh đẹp, bình thường sau lưng cô không thiếu nhất chính là người theo đuổi, cho nên tâm tính khó tránh khỏi có chút cao ngạo. Cô cũng rất rõ ràng, ông bố Phùng Phong mang theo cô đến đây tham gia yến tiệc tụ họp chiến hữu chính là để giới thiệu đối tượng kết hôn sau này.

Tâm tư của ông bố, Phùng Hiểu Hiểu biết nhất thanh nhị sở. (Một rõ hai ràng)

Quan sát đánh giá Cố Viêm một phen, Phùng Hiểu Hiểu cảm thấy người đàn ông này ngoại trừ không có quân hàm, về gia thế bối cảnh, năng lực, diện mạo đều rất được, chỉ không rõ tính tình thế nào.

Phùng Hiểu Hiểu có chút chủ nghĩa nữ quyền, tuy đồng ý tìm một đối tượng ôn hòa để kết hôn, nhưng nếu đối phương có năng lực hàng phục được cô, cô càng nguyện ý gả cho người đó, bởi con người ai chẳng có tính tôn sùng cường giả?

Hiện tại, Phùng Hiểu Hiểu có ấn tượng không tồi, rất có cảm tình với Cố Viêm. Cô khẽ gật đầu nói: “Xin chào, tôi là Phùng Hiểu Hiểu.”

Cố Viêm còn không có phản ứng, Cố Thiếu Cảnh đã lộp bộp trong lòng “Ta kháo! Bà chị này có cái biểu tình gì vậy?”

Cố Thiếu Cảnh trưng ra một bộ mặt nhăn nhó. Cậu phi thường không thích nhìn nữ nhân ngạo mạn trước mắt, tâm nói “Anh trai tôi là tư lệnh viên trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân bộ. Hơn nữa ông bố Cố Vệ Quốc lại là thượng tướng lục quân, quân hàm cao nhất trong bộ đội – Đại tướng quân. Hứ, nhan sắc chỉ ở mức chấp nhận được, lại là một cái ‘phó’ thì có gì đắc ý? Nếu không phải chị tôi có thân phận phức tạp thì khi thấy chị ấy cô đã phải cúi đầu chào rồi. Đã thế lại còn hơn anh trai tôi một đống tuổi, còn muốn làm chị dâu tôi? Không có cửa đâu!”

“Xin chào!” Cố Viêm khẽ mỉm cười, anh là một người co được giãn được. Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của bà chị này, anh đoán được ngay thằng nhóc thối bên cạnh đang suy nghĩ gì, liền đá nhẹ vào chân, nói: “Bố sắp đến rồi, em đi tiếp một chút.”

Cố Thiếu Cảnh bĩu môi, ánh mắt chuyển chuyển, nhanh chóng ghé sát vào tai Cố Viêm: “Anh, em không thích bà chị này đâu. Anh không được chọn đối tượng là bà này đâu nhé!” Nói xong, nhìn cũng không nhìn Phùng Hiểu Hiểu, cậu liền quay mông đi mất.

Cố Viêm buồn cười cũng không biết làm sao, lại nhớ đến Đường Viễn, nhất thời trong lòng liền ngứa.

Anh hướng Phùng Hiểu Hiểu phi thường lễ độ mà cong cong thắt lưng, không nhanh không chậm mà nói: “Nghe bố tôi nói, Phùng tiểu thư tuổi còn trẻ mà đã là đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng của quân ủy. Hôm nay vừa thấy, Phùng tiểu thư quả nhiên có tư thế hiên ngang oai hùng. Bố tôi sẽ đến trong chốc lát, bên ngoài trời lạnh, xin mời tiểu thư đến phòng khách uống ly trà?” Giọng điệu hoàn toàn là một bộ đãi khách, giải quyết công việc chung.

“Cậu cứ gọi tên của tôi như chú Cố là được rồi.” Phùng Hiểu Hiểu cảm thấy rất cao hứng. Cố Viêm thật sự rất không tồi, lễ độ, tướng mạo tốt, có gia thế, nếu lúc trước cậu ta đi theo con đường bộ đội như bố có lẽ sẽ là một nhân vật lớn.

Đương nhiên nếu cô biết hiện tại Cố Viêm đã vào biên chế chính quy lục quân là thượng tướng, sắp tiếp nhận chức vụ quốc gia đặc biệt cấp cho cục BOF, cũng trực tiếp ngồi cùng với các lãnh đạo tối cao của quốc gia bàn bạc nhiệm vụ, phỏng chừng tròng mắt đều có thể trừng đến rớt rồi đi.

Hai cảnh vệ ở cửa theo bản năng muốn cúi chào Cố thiếu gia, lại mãnh liệt nhớ tới lời dặn dò của Cố Vệ Quốc liền lập tức từ bỏ, ngược lại hướng Phùng Hiểu Hiểu kính chào theo nghi thức quân đội.

“Ai_­_!” Phùng Phong nheo mắt, chỉ ra cửa, tùy tiện cười nói: “Này, ông bố không có thấy, cậu con đã đến trước rồi. Tiểu Viêm, đến đây, cháu ngồi ở đây đi, uống trà với mấy lão già này.”

Phùng Hiểu Hiểu lần lượt theo thứ tự kính chào từng người một theo nghi thức quân đội. Sau đó mọi người liền hàn huyên khách sáo một phen, bưng chén uống trà nói chuyện phiếm.

Cố Viêm vốn nhớ thương cháu ngoại của người ta, khi uống trà không ngừng quan tâm đến Triển tham mưu. Anh nói cười vô cùng khiêm tốn, nho nhã lễ độ và có tu dưỡng. Hai cha con Phùng gia nhìn xem vô cùng thuận mắt cùng vừa lòng.

Phùng Phong ngẫm nghĩ, ánh mắt mình quả là tốt, thằng nhóc Cố Viêm này lớn lên rất giỏi giang đa tài. Phùng Hiểu Hiểu thì càng thêm vừa lòng với Cố viêm

“Này, còn bé con kia đâu? Vài năm không gặp, không biết cậu nhóc đó thế nào rồi?” Khi Cố Viêm còn nhỏ, Triển tham mưu đã từng bế anh. Mắt nhìn người của ông luôn rất chuẩn, tính cách cũng ngay thẳng, trước kia ông từng nói Cố Vệ Quốc có cậu con trai tốt, cậu nhóc Cố Thiếu Cảnh kia chắc chắn cũng không phải là bao cỏ, chỉ tiếc hai anh em nhà này không gia nhập quân đội, liền cười hỏi thăm.

Triển Viễn Kiếm vươn ngón trỏ hơi hơi chỉ chỉ ly trà, người giúp việc lập tức rót thêm trà cho ông.

Cố Viêm liếc mắt nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Bố cháu sắp đến rồi ạ. Tiểu Cảnh đang đi đón. Cháu mời ông uống ly trà ạ.”

Vừa dứt lời, thanh âm trầm ổn vang dội đậm chất quân nhân của Cố Vệ Quốc đã vang lên: “Nhóc con, ông Triển đang nhớ thương con kìa. Nhanh, đến chào ông đi con!”

“Cháu chào ông ạ!” Cố Thiếu Cảnh cười hì hì, lập tức đánh cái chào theo nghi thức quân đội, vụt đi qua, nháy mắt nói: “Ông biết không, cháu cùng tiểu Viễn chơi với nhau rất thân. Từ nay về sau ông cứ yên tâm đi ạ, ở đại học A có ai dám khi dễ tiểu Viễn, cháu sẽ đánh cho họ răng rơi đầy đất!” Nói xong cậu liền bật người giả bộ đánh quyền.

Triển Viễn Kiếm cười ha ha một trận, lại đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng nói: “Đồng chí Cố Thiếu Cảnh!”

“Có!” Cố Thiếu Cảnh lập tức ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng cao đầu.

“Ta lệnh cho cậu, năm năm đại học, chiếu cố tốt cho tiểu đồng chí Đường Viễn, có lòng tin hay không!”

“Báo cáo thủ trưởng, cái này khẳng định có!”

Mọi người trong phòng cười ra nước mắt, ngay cả Cố Viêm cũng rất vui vẻ. Anh nhớ đến thân thủ của Đường Viễn, tâm nói ‘nhiệm vụ này rất gian khổ, nhóc con năng lực hữu hạn không đảm nhiệm được đâu, rõ ràng nên giao cho anh thực hiện thôi’. (=_= anh mà thực hiện thì tiểu Viễn còn nguy hiểm hơn)

“Tham mưu trưởng, nhà có phân trà ngon, biết ngài yêu thích uống trà, tôi đã bảo cảnh vệ lấy trên xe xuống, ha ha ha…” Giọng Cố Vệ Quốc trầm trầm, cho dù cười to cũng mang theo uy nghiêm cùng khí phách. Ông đem quân phục giao cho một viên cảnh vệ, ngũ quan hoàn toàn lộ ra.

Chỉ cần nhìn thoáng qua người ta cũng biết Cố Viêm là con trai ông, hai cha con quả thực cùng một khuôn đúc ra, phong thần tuấn lãng, mày kiếm mắt đen, thật sự là muốn có bao nhiêu anh tuấn liền có bấy nhiêu anh tuấn.

Triển Viễn Kiếm cười chỉ chỉ ông, cũng không nói chuyện.

Phùng Hiểu Hiểu đứng dậy, cung kính cúi chào theo nghi thức quân đội, nói: “Chú Cố!”

“Lão Phùng, Hiểu Hiểu chính là càng lớn càng đẹp, thật chẳng giống ông.” Cố Vệ Quốc cười gật đầu, phân phó một tiếng, người giúp việc bắt đầu lục tục mang thức ăn lên.

Chỗ ngồi của Cố Viêm bị tận lực sắp xếp đến bên cạnh Phùng Hiểu Hiểu.

Phùng Hiểu Hiểu rất cao hứng, không giống như các thiên kim tiểu thư hay nhăn nhó thẹn thùng, cô thích chính là thích, trong quá trình ăn cơm rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho Cố Viêm. Cái cảnh này làm Cố Thiếu Cảnh ngồi cạnh nhìn xem rất khó chịu.

Nhưng Cố Viêm thì lại chẳng có cảm giác gì, chỉ để ý vươn tay chắn rượu giúp bố, thật sự là muốn bao nhiêu phong độ thì có bấy nhiêu phong độ, muốn bao nhiêu nam tính thì có bấy nhiêu nam tính. Hoàn toàn không nhận ra anh là người lúc trước giương nanh múa vuốt, tức giận nóng nảy la hét “Con mẹ nó! Tìm không thấy liền đem đám thùng cơm này bắn chết hết cho tôi, xả toàn băng!” trong biệt thự.

Kỳ thật, tính tình Cố Viêm có thể cười có thể giận, nhưng tuyệt đối không thiếu khí phách sát phạt quyết đoán. Chỉ cần người khác không cố ý động đến nghịch lân của anh, Cố Viêm vẫn là người rất có tu dưỡng, ân, ít nhất mặt ngoài giả bộ là rất giống như vậy.

Dùng cách nói của Đường Viễn thì chính là: Cố Viêm nhìn qua là mặt người dạ thú, nhưng khi thoát quần áo, thì phải là lưu manh cầm thú.

Tửu lượng của Cố Viêm không thấp, nhưng nhóm người này từ trong bộ đội lăn lộn đi ra tới lưu manh thủ trưởng cũng tuyệt đối không vừa. Nhóm lão thành tôi một câu ông một câu, mấy vòng luân phiên tạc qua, hai cậu con trai của Cố Vệ Quốc có tửu lượng tốt đến mấy thì cũng đều có chút mặt đỏ.

Đến khi Cố Viêm nửa đường chạy vào toilet, đầu óc đã hơi choáng váng.

Anh dựa lưng vào tường, lấy di động trong túi ra, sau khi ấn vài phím tên Đường Viễn liền hiện ra. Anh nheo mắt nghĩ nghĩ, “Hắc hắc” cười vui vẻ một lát, mới gõ vài kí tự, nhấn phím gửi đi.

Đường Viễn vừa mới từ nhà ông ngoại trở về. Nghe bà ngoại nói ông đã được người khác mời đi ăn cơm, ba mẹ con cũng không ở lâu, nghĩ hai anh em được nghỉ quốc khánh còn tương đối dài, mấy hôm nữa sẽ quay lại.

Đêm nay Triển Cẩn Lan muốn ở lại cùng hai con trai, đơn giản thu thập xong liền trụ lại phòng của Đường Niệm, lên mạng đọc tin tức. Đường Niệm thì đang ngồi xếp bằng tại giường Đường Viễn, ôm máy tính xem một bộ phim hài, định lôi kéo em trai cùng xem.

“Tiểu Viễn! Điện thoại em kêu kìa!” Đường Niệm vuốt cằm, tập trung tinh thần xem phim.

“A?” Đường Viễn đang đeo tai nghe, lấy bút máy viết viết vẽ vẽ trên giấy. Buổi sáng nay hắn đã có ý tưởng cho tiết mục biểu diễn ở tiệc tối đón người mới của hệ. Hắn biết anh trai và mẹ đều muốn đi xem, lần này dành tặng cho gia đình một món quà đi.

Tâm tình Đường Viễn rất không tồi. Tâm tình mèo Mun cũng không kém, nó ngồi trên bả vai Đường Viễn, cùng Tia Chớp mắt to trừng mắt nhỏ.

Với tay lấy điện thoại, Đường Viễn còn vui vẻ mỉm cười gãi gãi cằm cho mèo Mun. Sau khi cúi đầu nhìn thấy hai chữ “Cố Viêm”, khuôn mặt hắn nháy mắt liền tái lại rồi.

[Tiểu Viễn, biết chỗ voi sao?]

Đường Viễn nhìn tin ngắn, trên mặt một trận xanh một trận trắng. Cũng không phải vì ý tứ trên điện thoại của Cố Viêm mà sinh khí, mà hắn thuần túy nhớ đến tối hôm qua thằng nhóc thối kia dám cường hôn mình, xương ngón tay nhanh chóng nắm chặt kêu lách cách.

Kỳ thật, về vấn đề ‘chỗ voi’, Đường Viễn cũng thật không thể nói được là hiểu.

Đời trước, Đường Viễn sống 25 năm. Nhưng 25 năm sinh hoạt của hắn lại làm người ta nghe xong thật muốn líu lưỡi.

Bình thường, trừ phi có nhiệm vụ yêu cầu, cơ bản hắn sẽ không đi chơi chỗ nào xa hoa trụy lạc. Hơn nữa, tính tình Tuyết Lang vốn lạnh nhạt, mang cho người ta cảm giác cấm dục cường hãn, hắn nào biết cái gì là ‘chỗ voi’?

Đường Viễn còn chưa từng có hứng thú lăn lộn với nữ nhân trên sàng đan, chứ nói chi là cùng nam nhân thảo luận vấn đề ‘chỗ voi’.

( chỗ voi là tiếng lóng của thẩm du, tức là thủ d*m đấy ạ  =_=)

Bất quá, Đường Viễn không hiểu cũng không quan hệ, quan trọng là Cố Viêm đã tính toán ra tay với hắn rồi.

Cố Viêm nghĩ đến bộ dáng Đường Viễn đọc tin nhắn kia, càng nghĩ lại càng phát giác cậu giống như phiên bản thu nhỏ của Tuyết Lang, trong lòng mừng rỡ muốn chết, ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ lãnh khốc, nhanh chóng qua trở lại bàn cơm. Những người phục vụ nhìn nét mặt quan khách đã ngà ngà say liền mang cho bọn họ chén dấm giải rượu.

“Mang đi!” Khuôn mặt Cố Vệ Quốc đã uống đến đỏ bừng, đề khí quát: “Ta đang cùng các chiến hữu uống rượu, mấy người mang đồ chơi này lên làm gì?”

Cố Viêm cũng chưa thật say, vừa rồi đi giải quyết, lại thuận tiện đùa giỡn Gấu mập cảm thấy rất vui vẻ, rượu cũng gần như tỉnh hết, liền để phục vụ đem chén giải rượu bưng đi, tươi cười hướng các trưởng bối rót thêm rượu.

“Tôi xem a, Hiểu Hiểu này rất tốt, còn cường thế hơn so với hai cậu con trai của tôi.” Cố Vệ Quốc uống có chút nhiều, chụp lên bả vai Phùng Phong: “Chuyện của người trẻ tuổi, mấy lão già chúng ta cũng không hiểu, cứ kệ chúng nó tự tìm hiểu đi, đến đến đến, rót đầy! Nào cụng chén!”

“Hắc hắc, lão Cố, ông cũng đừng thiếp vàng lên mặt nhá. Đồng chí tiểu Viêm tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy, ông xem cái công ty gì kia, kinh doanh thuận lợi đủ đường, chúng ta còn phải vẻ vang thay nữa đó.”

Phùng Phong cười đến mắt đều nheo lại, thật sự càng xem Cố Viêm càng thấy vừa lòng.

Cố Viêm nhếch khóe môi, quay đầu đối mặt với Phùng Hiểu Hiểu, ánh mắt không chút để ý mà mị lên, nghiêng đầu đi qua, âm lượng chỉ có hai người nghe được, nhẹ giọng nói: “Thật ngại ngùng quá Phùng tiểu thư, tôi không phải là đối tượng của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.