Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 96: Tương lai của Bắc cảnh




Việc Lục gia tổ chức tiệc sinh nhật đã làm cho quý tộc trong thành phải rục rà rục rịch. Lục Nguyên Sướng làm nhân vật số hai của Phần Thành, mà Cố Tiểu Phù là phu nhân của Lục Nguyên Sướng, tham dự yến tiệc mừng sinh nhật này là con đường để cho giới quý tộc trong thành câu thông với con người có thực quyền, Vương Siêu.

Sau này Bắc cảnh phải đi con đường nào là điều làm cho quý tộc trong thành lo lắng nhất, Lục Nguyên Sướng có thể nhìn ra vấn đề này. Tự mình, các quý tộc cũng có thể nhìn ra được một chút đầu mối. Là những người kết thân với Tống Định Thiên, phú quý vinh nhục của bọn họ cùng Tống Định Thiên có vô số liên hệ. Nếu như Tống Định Thiên vô tình trở nên lớn mạnh ở Bắc cảnh thì địa vị của bọn họ sẽ có nguy cơ tràn ngập.

Từ ngày khai quốc đến nay, đã trải qua hơn hai trăm năm. Trong một khoảng tháng năm dài như thế, lòng trung thành đối với các nơi mà nói sớm đã biến thành thứ xa xỉ. Đối với một vương triều đã đi vào thời kỳ của một mặt trời sắp lặn, các quý tộc sẽ không có quá nhiều tâm tư đi cứu vớt nó khỏi thời khắc nguy vong. Quân phiệt, quý tộc các nơi đều có sự đan xen chằng chịt không có mối gỡ, vì vậy mà các phe phái đã phải tìm cách tương trợ lẫn nhau. Cùng với đó đã có những phe phái, thế lực từ từ lớn mạnh lên, thế nhưng triều đình cũng chỉ biết khổ sở chống đỡ mà không có đủ năng lực đi khống chế.

Bắc cảnh có Tống Định Thiên, Nam phương có Vương Thế Thành, phía tây có Quách Đạt Minh, bọn họ đều là quân phiệt riêng một cõi. Một mặt họ lấy sức mạnh của chính mình để hộ gia vệ quốc, mặt khác lại chờ thời cơ để mở rộng thực lực của chính mình. Triều đình đối với quân phiệt các nơi vẫn luôn có thái độ lạnh nhạt. Mỗi khi có kẻ địch từ bên ngoài xâm lấn liền dùng bọn họ đi chống lại, nhưng khi chiến loạn được dẹp yên thì lại sẽ dùng không ít thủ đoạn chính trị đi chèn ép bọn họ. Việc làm này đã khiến cho các quân phiệt rất thất vọng. Trong số ba người này, chỉ có Tống Định Thiên đối với triều đình là vẫn còn có lòng trung thành tuyệt đối, mà hai người kia thì sớm đã cùng triều đình gây nên cảnh nội bộ lục đục.

Giới quý tộc Phần Thành sợ nhất chính là Tống Định Thiên khải hoàn quy triều. Điều đó có nghĩa là, triều đình đã đem Bắc cảnh thu về, mà bọn họ lại là những quý tộc lệ thuộc vào Tống Định Thiên, đến lúc sẽ không khác gì cừu non đợi bị làm thịt.

Bắc cảnh vừa trải qua đại chiến. Trận chiến này tuy diễn ra không dài, nhưng với Bắc cảnh mà nói lại đúng là nguyên khí đại thương. Hiện nay quân canh giữ nơi biên cảnh gộp lại cũng chỉ còn khoảng bảy, tám vạn người. Ba vạn tư quân của Tống Định Thiên đã bị tổn thất quá nửa, chỉ còn lại hơn một vạn. Khoảng thời gian bị Harl Cáp Đạo xâm lấn, đã có không ít người dân bị giết hại cũng như bị đánh cướp. Khói lửa nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than, đến mức, ngay cả Phần Thành là nơi to lớn nhất, phú quý nhất mà cũng phải chịu trọng thương, cần phải có thời gian nghỉ ngơi lấy sức.

Lục Nguyên Sướng muốn làm tiệc sinh nhật thì đương nhiên phải mời tân khách tới dự. Vương Siêu nghe tin liền gọi Lục Nguyên Sướng vào trong phủ tướng quân nhắc nhở: "A Nguyên, lần này làm tiệc sinh nhật, ta muốn cho ngươi làm long trọng một chút. Ngươi hãy đem quý tộc trong thành cùng các nhân vật có thế lực của các nơi trong Bắc cảnh đều mời tới."

"Tướng quân, thuộc hạ mới chỉ là một Trung Lang tướng, sợ là vẫn không có mặt mũi lớn như vậy đi." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Nàng cũng muốn làm đến thật long trọng, nhưng mà chức quan của mình quá mức thấp kém.

Cái chức Trung Lang tướng của Lục Nguyên Sướng thuộc hàng tứ phẩm. Mà cái chức quan Trung Lang tướng này, có hư có thực, quyền lực có thể lớn có thể nhỏ. Nếu là ở kinh sư, thì đó cũng chỉ là một thống lĩnh của đội cấm quân mà thôi. Có điều, nơi Bắc cảnh này, cái chức Trung Lang tướng này của Lục Nguyên Sướng lúc này vẫn được xem là nắm giữ binh có thực quyền. Tại nơi này, dù sao nàng vẫn có đôi chút phân lượng. Nhưng việc mời được thế lực khắp nơi của Bắc cảnh đến dự tiệc chỉ sợ là nói chuyện viển vông.

"Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần nói với bên ngoài rằng Tống Đại tướng quân cũng sẽ tới dự. Những người kia nghe được, tự nhiên sẽ biết họ cần phải làm gì." Vương Siêu nói mà cứ dửng dưng như không.

"Đại tướng quân sẽ tới Phần Thành thật sao?" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì không khỏi hoảng sợ.

"Đúng vậy, Đại tướng quân đã gửi thư tới để thông báo, nói muốn tới Phần Thành để xem xét dân tình." Vương Siêu chậm rãi nói.

"Thuộc hạ biết rồi." Lục Nguyên Sướng gật đầu rồi hỏi: "Về chuyện Tam công chúa, có thể cùng Đại tướng quân nói một tiếng hay không?"

"Không vội, đến lúc đó ta sẽ đích thân hướng về Đại tướng quân bẩm báo. Khi nào công chúa sẽ đến Phần Thành?" Vương Siêu hỏi.

"Hai ngày sau."

"Rất tốt."

Lục Nguyên Sướng ra khỏi thư phòng liền vội vàng chạy về nhà, đem việc Tống Định Thiên sẽ tới Phần Thành báo cho Cố Tiểu Phù, lại dặn dò nàng chuẩn bị yến hội cho thật cẩn thận, không nên để xảy ra sai sót.

Cố Tiểu Phù nghe tin thì trong lòng không khỏi căng thẳng. "Chiến thần" sẽ đích thân dự tiệc, đây sẽ là chuyện đại sự chứ không bình thường chút nào. Cho dù Lục Nguyên Sướng được Tống Định Thiên thưởng thức thì với những hiểu biết tự mình học hỏi được, nàng biết rằng với một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của một phu nhân thuộc hạ, đâu cần Tống Định Thiên phải đích thân tới dự. Chỉ cần phái một người hầu cận đưa lễ tới là được rồi.

Cố Tiểu Phù hiểu biết sâu về lịch sử, vì vậy mà rất nhanh liền ý thức được bữa tiệc sinh nhật của mình sợ là không đơn giản như vậy. Có điều nàng cũng không hỏi Lục Nguyên Sướng nguyên nhân trong đó, chỉ đáp ứng Lục Nguyên Sướng là mình sẽ đem tiệc sinh nhật tổ chức cho thật tốt.

"Phù nương, ban đầu thì ta chỉ là muốn vì ngươi làm một bữa tiệc sinh nhật cho thật tốt, nhưng không ngờ được làsự tình sẽ lại biến thành như vậy." Thật lòng thì Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất áy náy.

"Ngươi không nên nói những lời như thế, có lòng là tốt rồi. Hai chúng ta mà còn cần phải nói những lời này hay sao?" Cố Tiểu Phù cười híp mắt an ủi.

Nhà có vợ hiền đó chính là Cố Tiểu Phù, bây giờ mang bầu đã được tám tháng lại còn phải vì trong nhà bận rộn. Nếu nói đến Cố Tiểu Phù, người bên ngoài tất nhiên là sẽ nói nàng có phúc lớn. Vốn chỉ là một thôn phụ, thật may mắn mà được gả cho một lang quân như ý. Phu quân tài mạo song toàn, đối với nàng săn sóc ôn nhu, trong nhà trên không cha mẹ chồng đè lên, dưới không có thiếp thất để ứng phó. Từ giới quý tộc cho tới bách tính, có người nào lại còn không nói nàng một tiếng mệnh tốt.

Nhưng mà, vạn sự luôn có hai mặt. Khi Lục Nguyên Sướng đang phải một lòng luyện binh ứng đối với các thế lực khắp nơi thì ở trong nhà lại không có trưởng bối giúp đỡ khi cần thiết. Cố Tiểu Phù ôm cái bụng lớn, bận rộn tứ phía, những khi quá mệt mỏi thì để cho Bình Nhi đỡ ngồi xuống để lấy hơi, chờ đến khi đỡ hơn một chút lại bắt đầu nhọc lòng thu xếp.

Lại nói về Lục Nguyên Sướng, hành quân đánh trận thì rất giỏi, nhưng khi cùng người giao thiệp hoặc xử lý công việc vặt trong nhà thì lại không thể. Cũng thật may khi những việc này Cố Tiểu Phù lại cực kỳ am hiểu, cũng may hơn nữa là còn có Nhuận nương cùng Chúc Đại nương giúp đỡ. Vì vậy mới đem trong nhà từ từ giải quyết. Trong khi đó người nhà họ Dương lại lo việc phụ trách chăm nom chuyện làm ăn trong cửa hàng. Sau chiến tranh trăm nghề héo tàn, chuyện làm ăn của Lục gia không khỏi chịu chút ảnh hưởng. Mọi người đều cùng ngóng trông cho đoạn thời gian này qua mau, mong Phần Thành mau chóng khôi phục cảnh phồn vinh của ngày xưa.

Khi Tam công chúa đến, Lục Nguyên Sướng tự mình đón nàng đến phủ tướng quân. Vương Siêu sai người đem Tam công chúa vào ở tiểu viện phía sau. Nhắc tới cũng thật tình cờ, bởi đó chính là tiểu viện lúc trước thu xếp cho cô nương Vân Yên ở.

"Công chúa phải chịu một đường khổ cực rồi, mạt tướng sẽ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa." Lục Nguyên Sướng không đưa Tam công chúa tiến vào trong viện, nàng chỉ ngừng bước chân ở nơi cửa viện.

"Sao? Lẽ nào lại còn muốn làm cơm ngon áo đẹp nuôi Bổn công chúa hay sao? Bổn công chúa vẫn đúng là hoài niệm cái lúc sợ sệt vì phải ngậm nước cùng với roi da kia!" Tam công chúa cho dù thân là tù nhân thì cái khí chất cao quý vẫn luôn khắc ở trong xương.

"Công chúa hãy nghỉ ngơi cho tốt, mạt tướng xin cáo lui." Lục Nguyên Sướng đối với Tam công chúa không có một chút địch ý, nhưng nàng biết, việc Tam công chúa tồn tại là cái phiền phức rất lớn, nàng thật không hiểu Vương Siêu đang suy nghĩ gì. Không giết cũng không tha, nếu cứ như vậy thì sợ là sẽ không tốt mà thôi.

Lục Nguyên Sướng trở về liền đi gặp mặt Vương Siêu, nói cho hắn nghe tình hình về Tam công chúa. Vương Siêu không tỏ rõ ý kiến mà chỉ quan tâm đến tiệc sinh nhật: "Thiệp mời đã gửi đi hết chưa?"

"Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã lệnh cho người hầu cận mang đi trực tiếp gặp mặt các gia chủ. Chuyện Đại tướng quân sẽ đích thân đến đây, thuộc hạ chỉ lệnh cho người hầu cận nói một câu mà không cho nói điều gì quá lên." Lục Nguyên Sướng chắp tay trả lời.

"Như vậy là rất tốt!"

Lục Nguyên Sướng nhìn Vương Siêu mà không hiểu sao người này lại cười như vậy, trong lòng rất là nghi hoặc. Theo những gì mà nàng biết về Vương Siêu thì người này lòng dạ không sâu, tâm tình đều bày ra ở trên mặt. Vậy mà lúc này hắn lại tỏ ra cao thâm khó lường như vậy, sợ là hắn đã đối với mình giấu diếm không ít chuyện, sợ rằng đây là do Tống Định Thiên chỉ chiêu cho hắn đi.

Lục Nguyên Sướng về đến nhà liền lập tức gọi đám lính áp giải đến hỏi chuyện về Tam công chúa. Người lính kia cũng không phát hiện thấy Tam công chúa có biểu hiện gì không bình thường. Thậm chí hắn còn không biết người mình áp giải người là công chúa.

"Cô gái kia có nói cái gì không?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi.

"Không có." Người lính kia trả lời, rồi đột nhiên lại nói: "Nữ tử kia có lúc gọi thị nữ bên người là Tiểu Phồn, có khi lại gọi nàng là Mẫn nhi. Thuộc hạ có từng hỏi thị nữ kia thì biết nàng tên gọi là Tiểu Phồn, cũng không biết tại sao cô gái kia lại gọi nàng là Mẫn nhi."

"Ngươi cực khổ rồi. Hãy dẫn người của ngươi đến chỗ Hồ Đại Thông mà lĩnh mỗi người năm lượng bạc."

"Tạ ơn tướng quân."

Lục Nguyên Sướng vẫy tay cho người này lui ra rồi bưng bát trà trầm tư. Tiểu Phồn? Mẫn nhi? Vương Mẫn? Công chúa?

Có điều, dù là nàng thông tuệ hơn người cũng vẫn không đem được chuyện Tam công chúa mà lý giải thông suốt. Nàng chỉ như mơ hồ cảm thấy, Tam công chúa cùng Vương Mẫn rõ ràng là có quan hệ, mà cách làm của Vương Siêu lại càng làm cho nàng tin chắc vào suy đoán của mình.

"Tướng quân, phu nhân mời ngài dùng bữa tối." Bình Nhi đem lời nhắn của Cố Tiểu Phù chuyển tới.

"Ta biết rồi, sẽ qua ngay bây giờ. Ngươi cứ đi hầu hạ phu nhân trước đi." Lục Nguyên Sướng trả lời rồi đặt chén trà xuống, nàng đưa tay ấn ấn cái đầu có chút đau nhức, sau đó chậm rãi hướng về phía nhà ăn đi tới.

"Cha nuôi lão nương, đại ca, đại tẩu, gần đây đã để cho mọi người phải cực khổ rồi." Lục Nguyên Sướng đem bát canh mà Cố Tiểu Phù đưa cho mình đặt xuống bàn rồi nói.

"Chúng ta làm sao mà phải cực khổ đây. Hiện nay trong cửa hàng cũng không quá nhiều việc để làm. Vì thế nên cực khổ nhất, dĩ nhiên là Phù nương rồi. Ta cùng Trân nương nói rồi, mấy ngày nay sẽ không để cho nàng đi tới cửa hàng nữa, để ở nhà mà giúp Phù nương." Dương Đại nương đau lòng nói.

"Lão nương không nên nói như thế, ta cũng không mệt nhọc. Mọi việc đều đã có hạ nhân làm, ta chỉ là động động miệng lưỡi mà thôi." Cố Tiểu Phù chống thân thể uể oải nói: "Đại lang, mấy ngày trước đây ta cùng lão nương thương lượng, năm nay Vân nương cũng đã đến mười hai tuổi rồi vẫn chưa kết giao. Ta có nên là thừa dịp yến hội lần này, vì Vân nương mà cùng người ta nhìn nhận một chút hay không? Gia đình giàu có ta trèo không lên, chỉ cầu có thể nhìn thấy nhà đó phúc hậu, gia cảnh giàu có một chút là được rồi."

Trứng Trứng nghe nói như vậy thì lập tức la hét mù trời tiểu cô cô phải gả cho vị hôn phu, còn Dương Vân nghe nói như vậy thì không khỏi xấu hổ, mặt đều vùi vào trong bát cơm.

"Việc này ngươi cứ nhìn giúp, mọi việc có cha nuôi lão nương làm chủ. Nếu như chọn trúng, tự ta sẽ đích thân vì Vân nương xử lý." Lục Nguyên Sướng gật đầu, việc này cũng là tâm sự của nàng. Việc để cho hai lão Dương gia đến Phần Thành thì phải làm sao để cho Vân nương gả cho người có gia cảnh tốt cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.

Sau khi dùng xong bữa cơm, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Lục Nguyên Sướng dìu Cố Tiểu Phù trở về chính viện. Sau khi nàng tắm rửa xong liền lên giường bóp vai cho Cố Tiểu Phù.

"Mấy ngày gần đây chỉ sợ là ngươi đã phải quá mệt mỏi rồi. Lúc nãy ngồi ăn cơm ta cũng không thấy ngươi ăn uống gì nhiều. Cứ như vậy thì thân thể làm sao chịu đựng được." Lục Nguyên Sướng lo âu nói. Thực sự là sắc mặt Cố Tiểu Phù không tốt lắm.

"Bận bịu quá đoạn thời gian này là tốt rồi, ngươi cũng không nên lo lắng làm gì." Cố Tiểu Phù tựa vào trên chiếc gối lớn, thoải mái hưởng thụ Lục Nguyên Sướng săn sóc.

"Ta nhìn cái bụng của ngươi dường như so với phụ nhân bình thường thì có lớn hơn. Nếu không ngày mai đi mời lang trung đến xem một chút?" Lục Nguyên Sướng thay đổi vị trí, xoa bóp cho đôi chân của Cố Tiểu Phù dường như có chút phù lên.

"Không cần, hài tử ở trong bụng ngày ngày đều làm ầm ĩ, khỏe mạnh lắm. Có lẽ là hắn giống như ngươi, một chút an tĩnh cũng không có." Cố Tiểu Phù đem đầu ngón tay múp míp điểm ở trên trán Lục Nguyên Sướng một cái.

"Thật vậy sao? Vậy thì để ta nghe một chút." Niềm an ủi lớn nhất mỗi ngày của Lục Nguyên Sướng chính là nằm nhoài trên bụng Cố Tiểu Phù nghe động tĩnh của hài tử. Có lúc nàng sẽ cùng hài tử trò chuyện, nếu không thì chính là nghe Cố Tiểu Phù ngân nga hát dân gian, một trăm cái rắm cũng không nề.

Quả nhiên Lục Nguyên Sướng mới vừa đem lỗ tai dán vào, con vật nhỏ trong bụng liền bốc lên. Hễ Lục Nguyên Sướng đem tay sờ tới nơi nào, hài tử liền né đi, sờ tiếp tới đó thì nó lại nghịch ngợm hướng về nơi khác. Lục Nguyên Sướng chưa từng có niềm vui mừng nào lớn đến như vậy. Có điều chỉ khổ cho Cố Tiểu Phù, hài tử ở trong bụng làm ầm ĩ làm cho trong bụng không thoải mái cũng là thôi, nhưng bị đẩy ở phía dưới, nàng đến sắp không nhịn nổi phải đi nhà xí.

"A Nguyên, ngươi xin thương xót, buông tha hài tử cũng là buông tha ta. Mau đỡ ta đi tới phòng xí!" Cố Tiểu Phù cũng không còn biết xấu hổ nữa, nàng kéo tay Lục Nguyên Sướng mà nói.

Cứ theo tính khí của Lục Nguyên Sướng ngày xưa, đương nhiên là sẽ muốn tự mình ôm Cố Tiểu Phù đi. Có điều cái bụng Cố Tiểu Phù hiện tại thực sự quá lớn, thể trọng cũng tăng lên, Lục Nguyên Sướng lại nhát gan, nên chỉ đành cẩn thận đỡ nàng đi nhà xí. Cũng là do hài tử nghịch ngợm, khi Lục Nguyên Sướng không cùng hắn náo loạn thì hắn liền yên tĩnh trở lại. Vì thế mà khi Cố Tiểu Phù mới tiến vào phòng xí thì lại không còn cảm giác nữa, nên lại để cho Lục Nguyên Sướng đỡ trở lại trên giường.

"Phù nương, ngươi nói xem hắn có phải là cái tiểu tử hay không mà ưa dằn vặt như vậy?" Lục Nguyên Sướng đem bưng chỗ thức ăn bổ tới, tự mình đút cho Cố Tiểu Phù, dáng vẻ mười phần kiên trì.

"Là cái tiểu tử thì ta sẽ thực an tâm. Nếu như là cái cô nương thì với tính tình dã như vậy, ta còn phải vì nàng mà sầu lo cho nhà chồng đây." Cố Tiểu Phù nuốt tổ yến xuống. Nàng tò mò hỏi: "A Nguyên, ngươi muốn có cái tiểu tử hay là cô nương?"

Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt cười rồi mới trả lời: "Chỉ cần hài tử giống như ngươi, tiểu tử hay cô nương đều tốt."

"Chỉ được cái biết dỗ dành ta, bây giờ ngươi nói chuyện đều không thành thật." Trên mặt Cố Tiểu Phù vui cười nhưng giọng nói lại hơi gắt. Trong đôi mắt to sáng long lanh kia, tất cả đều là dáng vẻ đầy thoả mãn đối với Lục Nguyên Sướng. Ai bảo cũng có một ngày Lục Nguyên Sướng biết dỗ dành người ta như vậy chứ.

Bo: Hây za, vì sao Lục Nguyên Sướng oai hùng lại cứ trượt dài trên con đường thê nô vậy đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.