Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 88: Thiên tình sử ở chốn biên thành




Quân kỹ ở trong quân doanh là loại hàng cực khan hiếm. Binh sĩ bình thường muốn tìm quân kỹ để hưởng thụ một hồi thì phải xếp hàng. Một tháng mà được đứng trong hàng một lần đã là may mắn, hai tháng vẫn không đến lượt, đó là chuyện bình thường. Cho nên khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng về đến doanh trại, thân quân của Vương Siêu đều đỏ mắt mà nhìn theo nàng. Có thể được độc hưởng một quân kỹ, lại còn là một con chim non đẹp đẽ còn không phải là làm cho người ta phải tức chết hay sao?

Đã vậy, người này lại còn được thưởng đến những năm mươi lượng bạc, quả đúng là tài lộc rơi vào như mưa. Ở Phần Thành, muốn có được chừng đó bạc, cũng phải mất hơn nửa năm thu phí bảo hộ. Vẫn chưa hết, người này lại còn được làm một bách hộ của thân quân, cho dù chỉ là do Vương Siêu tự phong mà không phải nhận được sắc phong từ triều đình chỉ vì người này xuất thân từ dòng không chính thống. Vậy nhưng việc được thưởng hẳn một cô nương trắng nõn, đây mới thật đúng là lợi ích chân thực a!

Trong khi Lục Nguyên Sướng đều được mọi người ước ao thì nàng lại hận chết Vương Siêu. Thăng quan thưởng ngân như vậy là đủ rồi, sao hắn lại còn quan tâm đến "nhu cầu" của mình vậy? Bên người bày thêm một cô gái, nàng phải làm sao để che giấu thân phận của mình được đây?

Lục Nguyên Sướng tiến vào cái lều mới của mình. Căn lều này rất lớn, nhưng bên trong lại được bố trí khá là đơn giản, dù sao nơi này cũng chỉ là quân doanh, có điều những thứ nên có thì đều có. Nói chung so với lều trại tập thể thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nàng đứng bên ngoài nhìn một lúc rồi mới bước vào bên trong. Một tấm thảm dùng trong quân đã được trải ra, ngồi trên đó là một cô gái mềm mại, xinh đẹp.

"Ta xin cào Lục bá trường." Nữ tử thấy Lục Nguyên Sướng đi vào thì lập tức suy đoán đây chính là người mình phải hầu hạ.

"Đứng dậy đi, không cần phải đa lễ. Tiểu nương tử tên gọi là gì?" Lục Nguyên Sướng chọn lấy một chỗ xa xa nữ tử ngồi xuống rồi mới tùy tiện hỏi một câu.

"Ta họ Hàn, tên chữ là Thư Huyên." Hàn Thư Huyên lén lút liếc nhìn Lục Nguyên Sướng một cái. Thấy dung mạo của người này môi hồng răng trắng, dáng dấp lại thanh tú, khôi ngô mà không giống binh sĩ bình thường vẫn rất thô tục, nỗi sợ hãi trong lòng bỗng nhiên giảm đi mấy phần.

"Nhà ngươi phạm vào tội gì để ngươi phải lưu lạc đến nơi đây?" Bị đưa đến quân doanh, đa số là gia quyến của các quan lại đã phạm tội. Lục Nguyên Sướng thấy cử chỉ Hàn Thư Huyên tao nhã, lễ nghi khéo léo, lại có tên chữ liền biết lai lịch người này không nhỏ.

"Gia phụ nguyên ở Bộ hộ*, bởi vì tham quân lương mà bị phán tội chết." Nhìn Hàn Thư Huyên thì có vẻ là như bình tĩnh, có điều bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn lại khẽ run lên đã bán đứng nàng.

Gia quyến của những người phạm vào tội tham quân lương, một khi đã bị đày tới trong quân là chân chính dê vào miệng cọp. Binh sĩ nhận tiền đánh trận, tiền kiếm được là do bán mạng mà có, vậy mà lại bị cái bọn phú quý ra cái vẻ ôn nhu hương văn suốt ngày tham ô đến mê muội, cơn giận này đâu dễ nuốt trôi. Cái sự phẫn nộ ngập tràn này sẽ trở thành sức mạnh của loài lang sói, chẳng phải là chưa đem những cô gái này đùa chơi chết thì chưa cam tâm hay sao.

* Hộ bộ: Tên một cơ quan trung ương của triều đình xưa trông coi về thuế má tiền bạc, tương tự như bộ Tài chính ngày nay.

Lục Nguyên Sướng sâu sắc cảm thấy rằng Vương Siêu thật đúng là không có ý tốt nên mới đem đến cho mình phiền toái lớn như vậy. Có điều Vương Siêu cũng là thật có lòng tốt. Hàn Thư Huyên là giai nhân xinh đẹp như vậy, nếu như ở kinh thành hẳn là được rất nhiều công tử vây quanh nâng đỡ, đáng tiếc nàng lại bị cha làm cho liên lụy. Cũng đáng thương cho nàng khi bị đày đến nơi đây.

Vương Siêu cảm thấy đem Hàn Thư Huyên cho Lục Nguyên Sướng, vừa là để tỏ lòng coi trọng lại cũng vừa là cho ân điển. Lấy tướng mạo Cố Tiểu Phù mà nói, nữ tử bình thường sợ là không lọt được vào mắt Lục Nguyên Sướng. Nếu không phải vì để lại người này cho Lục Nguyên Sướng, Vương Siêu sớm đã giữ lại cho mình hưởng dụng.

"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Huyên nương thôi. Hàng ngày ngươi chỉ nên ở trong lều của ta, không nên tùy tiện đi ra ngoài. Nếu như có việc gì cần thì hãy nói với người hầu cận của ta ở phía bên ngoài là được." Lục Nguyên Sướng nghĩ đến tướng mạo của Hàn Thư Huyên thì thấy vẫn nên ít xuất hiện trước mặt binh sĩ sẽ tốt hơn. Nàng không thể luôn ở bên để canh chừng cho người này, nếu xảy ra chuyện Hàn Thư Huyên bị thiệt thòi thì mình cũng sẽ không thể vì nàng mà ra mặt.

"Ta đã ghi nhớ lời Lục bá trường dặn dò." Hàn Thư Huyên ngoan ngoãn nói. Kỳ thực nàng nào dám đi ra ngoài. Mới vừa rồi trên đường bị người ta dẫn đến đây, một đám binh sĩ đã nhìn mình như là đàn lang bị bỏ đói lâu ngày. Bây giờ gặp mặt cái người Lục bá trường trẻ tuổi này, thấy cử chỉ của hắn như vậy vẫn tính là nhã nhặn có lễ.

Lục Nguyên Sướng được thăng bá trường, Vương Siêu lập tức mang đến một trăm thân binh giao cho nàng quản. Nguyên nhân là vì Tạ bá trường có công phá vòng vây cứu được Vương Siêu nên được Tống Định Thiên thăng làm bách hộ thuộc đội quân tiên phong của Trấn Bắc quân. Nhìn thì như có vẻ bình thường, kì thực lại không phải như vậy. Bách hộ của Trấn Bắc quân là người nhận được sự tấn phong của triều đình, là chức quan trung cấp chính thức ở trong quân. Còn như Lục Nguyên Sướng tuy là chức bá trường, nhưng chỉ là do Vương Siêu tự phong, triều đình cũng không thừa nhận.

Những ngày sau đó, mỗi ngày, cứ đến giờ mão Lục Nguyên Sướng lại ra thao trường huấn luyện thân quân, tập cho thành thục trận pháp. Còn những lúc nhàn rỗi thì cùng ở bên người Vương Siêu làm cố vấn. Bề ngoài thì nhìn như không có gì, nhưng quyền lực ngầm lại không hề nhỏ. Chí ít, hiện nay nàng đã có quyền được viết thư về nhà.

Lục Nguyên Sướng đuổi Hàn Thư Huyên sang một bên, còn mình gò lưng trên bàn để viết thư cho Cố Tiểu Phù. Nhưng cứ mỗi lần cầm bút định viết xuống thì nàng lại không viết ra được chữ nào. Nỗi nhớ nhung tích tụ ở trong lòng quá sâu, vậy nên tới lúc này lại không biết là nên nói cái gì.

Vật lộn cho đến tận tối muộn, Lục Nguyên Sướng mới viết xong lá thư để gửi về nhà. Trên tờ giấy có điểm một vết mực, còn chữ viết thì không bằng cả thường ngày, lúc nàng bình tĩnh để viết. Nàng tự mình đem lá thư cùng năm mươi lượng bạc được thưởng đem tới trạm dịch quân dụng, cho dịch thừa một lượng bạc rồi dặn đi dặn lại việc hắn phải đem cho được lá thư đến Lục gia ở Phần Thành.

Trở lại trong lều, Lục Nguyên Sướng qua loa dùng bữa cơm tối đã được Hàn Thư Huyên tỉ mỉ chuẩn bị, bắt đầu vì chuyện đi ngủ mà phát sầu. Quân trướng này quả thực là to lớn, vậy nhưng lại chỉ có một cái giường, làm sao để hai người các nàng ngủ đây?

Theo màn đêm từ từ buông xuống, Hàn Thư Huyên cũng bắt đầu cuống lên. Thân là quân kỹ, còn không phải là hầu hạ nam tử hay sao, việc nàng chỉ bị một mình Lục Nguyên Sướng sai khiến, hầu hạ đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Nhưng đến cùng thì nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, nỗi sợ hãi trong lòng kia làm sao có thể vượt qua nhanh chóng được đây?

"Lục bách hộ, xin mời rửa mặt." Hàn Thư Huyên giãy giụa không thôi. Nàng đem tấm vải bông ướt nhẹp đưa tới trước mặt Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng ngẩn người tiếp nhận chiến khăn bông rồi lau mặt qua loa cho xong. Điều kiện ở trong quân có hạn, không thể mỗi ngày đều cho nàng được hưởng thụ chuyện tắm táp. Nàng đến Lâm Biên cũng đã được hai tháng, cũng đã sớm quen thuộc với cách sống như vậy rồi.

Sau khi hai người rửa mặt xong liền cùng tiến vào bên trong. Trong lòng Hàn Thư Huyên cực kỳ căng thẳng, nàng nhìn bóng lưng đơn bạc của Lục Nguyên Sướng mà do dự không biết có nên tiến lên hầu hạ giúp người này thay y phục này hay không. Trời tối dần, hai người cùng im lặng, ngoại trừ tiếng quả tim đập kịch liệt, Hàn Thư Huyên không nghe được âm thanh nào khác.

Đúng lúc đó thì giọng nói ôn hòa của Lục Nguyên Sướng vang lên: "Ngươi hãy đi nghỉ ngơi sớm một chút. Ta vẫn còn muốn xem binh thư, không cần vì ta mà thức đêm làm gì."

Hàn Thư Huyên thấy Lục Nguyên Sướng ngồi yên trước án, lạnh nhạt lật binh thư lên xem, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó lại có chút phảng phất thất lạc. Lấy sắc đẹp của nàng, tuy không thể nói là khuynh quốc khuynh thành thế nhưng lại được tính thêm phong thái tiểu thư khuê các. Vậy mà không hiểu vì sao, ở trong mắt người nam tử trẻ tuổi này, lại không có nửa phần lưu luyến.

Hàn Thư Huyên chưa quên thân phận của chính mình. Từ sau khi phát sinh chuyện của cha mình, nàng đã thấy hết được lòng người dễ thay đổi ra sao. Một khi cha đã trở thành tù nhân, thì nàng, từ một thiên kim tiểu thư lập tức trở thành người nhà của phạm quan, bị lưu đày tới nơi biên cảnh. Nỗi lòng chua xót này, người bên ngoài làm sao có thể hiểu được. Nàng thay Lục Nguyên Sướng rót một chén trà nóng, lẳng lặng mà ngồi trên chiếu chờ Lục Nguyên Sướng gọi đến.

"Ngươi cứ tự mình nghỉ ngơi, không cần phải chờ ta. Một khi ta xem đến binh thư thì sẽ dừng không được." Lục Nguyên Sướng dùng khóe mắt liếc nhìn sang phía Hàn Thư Huyên, lạnh nhạt nói.

Hàn Thư Huyên làm một cái hành lễ với Lục Nguyên Sướng, sau khi thấy người này không hề nhìn sang mới đánh bạo cởi ra áo khoác rồi nghiêng mình đặt lưng xuống giường.

Đêm đó, Lục Nguyên Sướng cứ như là người đang hăng hái dự thi khoa cử vậy, trắng đêm ôn tập, đến tận rạng sáng mới gục đầu lên bàn mà ngủ. Trước khi ngủ thiếp đi, Lục Nguyên Sướng còn cảm thấy mình thật khổ sở: vừa mới trở về từ cõi chết được vài ngày, vậy mà còn không cho mình được ngủ một giấc cho tử tế!

Lục Nguyên Sướng mới ngủ say được một lát thì đã bị Hàn Thư Huyên đánh thức. Sau đó lại được nàng hầu hạ rửa mặt, dùng cơm xong liền dẫn binh đi luyện tập ngay. Mắt của nàng bị một vành đen bao quanh. Nàng đem mọi khó chịu tràn đầy trong lòng mà phát tiết lên trên người binh sĩ. Ngày thứ nhất thao luyện nàng đã tỏ ra đặc biệt nghiêm túc, lại còn tự mình đem năm gã thân quân quật ngã xuống đất.

"Lão đại trải qua một đêm dằn vặt vậy mà hôm nay lại còn dũng mãnh như vậy? Thực sự là thân thể được làm bằng sắt a." Phùng Hoài chua xót nói. Rõ ràng là cùng đi tham doanh, vậy mà hắn lại không thể có được một cô nương xinh đẹp cho riêng mình.

"Lão đại vốn là người nghiêm túc. Nhưng đến thành Lâm Biên cũng đã lâu như vậy rồi, nếu nhịn được mới là lạ đây." Trương Thành nhìn vành mắt quầng thâm của Lục Nguyên Sướng, cũng đem chuyện này trở thành cái chuyện kia một cách rất là đương nhiên.

"Cái cô nương mới tới kia nhìn thì rất thanh cao, không nghĩ ra là ở trên giường lại tuyệt vời như vậy, thực sự là trên lên được phòng khách, dưới đến được động phòng a. Nhìn cái eo thon kia mà xem, còn không sợ là đem lão đại lại bị tổn thương hay sao." Lương Bảo Đảm cũng thật hâm mộ mà nói.

Cứ như vậy như vậy chỉ trong dăm ba ngày, trong doanh trại của đám thân quân đều lưu truyền lời đồn về vị bá trường trẻ tuổi mê luyến quân kỹ xinh đẹp. Chuyện này nghiêm túc đến mức ngay đến cả lính thú trấn giữ ngoài biên cảnh cũng được nghe đến. Câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ cứ như vậy được lưu truyền một cách oanh oanh liệt liệt.

Khi chuyện đến được tai Lục Nguyên Sướng thì nàng tức giận đến mức muốn quyết chiến với Vương Siêu một phen. Ngay đến cả Tống Định Thiên trong lúc vô tình cũng đã đặc biệt nhắc nhở nàng cần phải giữ gìn thân thể, đem khí lực để cho kẻ địch. Lục Nguyên Sướng tức giận đến hết chỗ nói. Vì danh dự của mình, nàng đã thật sự ở trên thao trường cùng Vương Siêu hung hăng đánh một trận. Đương nhiên, kết quả là nàng bị ngược thảm. Cái tên thất phu Vương Siêu kia tuy không có đầu óc nhưng vẫn không phải dùng hết khí lực để đánh trả nàng. Tuy rằng võ nghệ Lục Nguyên Sướng đã lại tiến bộ thêm không ít, nhưng kết quả vẫn là đánh không lại Vương Siêu.

"A Nguyên, lần tới tĩnh dưỡng được rồi thì ta cùng ngươi tái chiến!" Vương Siêu vươn người giãn gân cốt khoan khoái nói. Cuối cùng đến hôm nay hắn cũng coi như là gặp được đối thủ không tệ, được đánh một trận đến là thư sướng a.

"Hừ! Ngươi cứ chờ đó!" Cảm tình Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu xem như đã dần dần bồi dưỡng thành ngày càng sâu sắc, lúc này nàng đang phiền muộn vì bị đánh thua nên cũng không kiêng kị chuyện lễ tiết. .

||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Vương Siêu là người luôn không câu nệ tiểu tiết, nên căn bản không chấp sự vô lễ này của Lục Nguyên Sướng. Nghe thấy nàng không cam lòng mà nói lời hung ác thì trêu tức thêm: "Lần tới nhớ tiết kiệm lấy khí lực, đừng vì làm không tốt việc của mình mà cả đêm dằn vặt trên người tiểu nương tử."

Lục Nguyên Sướng mang theo một thân thương tích cùng một bụng tức giận trở về quân trướng của mình. Hàn Thư Huyên nhìn thấy Lục Nguyên Sướng tóc tai bù xù lại còn quặm mặt đi vào thì sợ hết hồn. Nàng vội vàng đến coi thương thế của Lục Nguyên Sướng, không khỏi lo âu hỏi: "Lục bá trường, ngài bị làm sao vậy?"

"Làm sao? Còn không phải là bởi vì ngươi!" Lục Nguyên Sướng đem cơn tức giận trút lên người Hàn Thư Huyên. Cũng không trách được việc nàng nổi giận. Ngày nào cũng phải nằm nhoài trên án mà ngủ, trong khi chuyện gì cũng không làm. Vậy mà lại bị người ta truyền miệng thành như kia. Nếu một khi lời đồn này lại truyền đến Phần Thành, còn không phải là làm cho Cố Tiểu Phù thương tâm đến chết hay sao.

Hàn Thư Huyên nghe nói như vậy liền vội vàng quỳ xuống. Cả người Lục Nguyên Sướng đầy vẻ sát khí đã dọa đến nàng không ít. Mấy ngày nay Hàn Thư Huyên đã quen với vẻ ôn hòa của Lục Nguyên Sướng, giờ đây đột nhiên bị hắn quở trách thì trong lòng cực kỳ sợ hãi. Ở chỗ này nàng phải ăn bữa nay lo bữa mai, người nàng có thể dựa vào cũng chỉ có cái người trẻ tuổi trước mặt này mà thôi.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Hàn Thư Huyên bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy thì phẫn uất trong lòng cũng không phát ra được nữa. Nàng việc gì lại phải làm khó dễ một nữ tử có số khổ như vậy đây?

"Ngươi đi lấy một chút nước lại đây, ta muốn rửa mặt." Tâm tình Lục Nguyên Sướng càng trở nên ngột ngạt.

"Vâng!" Hàn Thư Huyên không dám có phản ứng nào khác. Nàng đứng dậy đem nước nóng chuẩn bị thật chu đáo, sau đó thức thời lui vào phía bên trong. Mấy ngày nay nàng cũng đã nhận ra, người này không muốn đến mình. Việc rửa mặt, thay y phục hay những chuyện đại loại như vậy căn bản không để cho mình hầu hạ.

Phần Thành, phủ tướng quân.

Hồ Đại Thông nhận được thư Lục Nguyên Sướng gửi về nhà, lập tức vội vã chạy đi Lục gia truyền tin. Thủ lĩnh của hắn cũng thật là lợi hại, mới ngăn ngắn hai tháng đã lại được thăng quan. Việc này càng làm cho làm cho Hồ Đại Thông thêm một lòng trung thành. Được đi theo một thủ lĩnh có bản lĩnh như vậy, cuộc sống của mình mai đây sẽ càng thêm dễ chịu.

"Hồ Ngũ trưởng, đã muộn như vậy rồi mà ngài còn đến đây, có phải đã có chuyện gì quan trọng hay không?" Dương Vinh đứng chắn ngoài cửa viện. Hắn cùng Hồ Đại Thông tiếp xúc ít nhiều, biết được Hồ Đại Thông là người được Lục Nguyên Sướng sắp xếp chăm nom cho Lục gia. Bây giờ thấy muộn như vậy rồi mà hắn vẫn còn đến đây gõ cửa, hẳn là có chuyện liên quan đến Lục Nguyên Sướng.

"Dương đại ca, chúc mừng! Lục thập trưởng ở ngoài tiền tuyến lập được đại công, đã được thăng làm bá trường thân quân. Tại hạ muộn như vậy vẫn còn tới quấy rầy là vì thay Lục bá trường đưa thư nhà." Hồ Đại Thông cười đến là xán lạn, cứ như người được thăng quan này chính là huynh đệ của hắn vậy.

"Thật sao?" Dương Vinh nghe nói như vậy thì trên mặt cũng hiện lên vẻ mừng rỡ. Hắn đem Hồ Đại Thông tiến vào phòng lớn, tiếp nhận thư nhà cùng với bạc do Hồ Đại Thông trao lại rồi nói với hắn: "Kính xin Hồ Ngũ trưởng ngồi lại đây thêm một chút nữa, để ta đem thư của đệ giao cho đệ muội đã."

"Dễ bàn, Dương đại ca cứ tự nhiên." Hồ Đại Thông vui vẻ đáp.

Dương Vinh đem thư cùng bạc giao cho Trân nương, để nàng đưa đi cho Cố Tiểu Phù. Lúc này Cố Tiểu Phù đã đi ngủ từ lâu, trong lúc đang ngủ mê thì nghe nói là có tin của Lục Nguyên Sướng. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, chỉ qua quýt khoác lên người cái áo khoác sau đó lòng tràn đầy lo lắng đi mở cửa cho Trân nương.

Mở thư ra, Cố Tiểu Phù chỉ mới nhìn đến lá thư do người kia tự tay viết, dòng nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

"Phù nương vợ của ta, thấy thư như thấy người..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.