Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 83: Tham doanh




Gánh lấy nhiệm vụ gian nan, thế nhưng Lục Nguyên Sướng cũng chưa thể ngay lập tức đi vào tham doanh được. Tống Định Thiên cho gọi tướng phụ trách tình báo đến để cấp tốc huấn luyện riêng cho Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng bỏ ra cả đêm ở lại trong thư phòng của Tống Định Thiên, cố gắng đem hết khả năng của mình ghi nhớ các thông tin tình báo vào trong đầu. Các thông tin tình báo này, cùng suy đoán của mình rất gần gũi. Có điều có một vài thứ nàng không thể tìm được mối liên hệ, ví dụ như bản đồ quân phòng.

Bản đồ quân phòng về Bắc cảnh được chia làm bốn phần, được phân biệt do không giống với hướng tấn công của Harl Cáp Đạo. Trên đó được phân thành hai vùng, mà chính bắc cùng tây bắc là những nơi thuận lợi cho việc đột phá.

Lục Nguyên Sướng cảm thấy kẻ chủ mưu phía sau hậu trường cùng Harl Cáp Đạo phi thường thông minh. Kỵ binh của Nhung Địch xuất chúng, tính cơ động mạnh, tốc độ nhanh, mà phòng tuyến của Bắc cảnh lại vô cùng dài. Chỉ cần đột phá được một chỗ là đã có thể vòng qua thành Lâm Biên tiến vào nội địa Đại Chu. Bắc cảnh tuy nhiều núi cao, nhưng vì quân Bắc cảnh đã chịu khó đào bới thành một con đường rộng rãi, để kinh sư chuyển vận lương thảo cùng lính mới cho thành Lâm Biên. Sau khi Nhung Địch đột phá, nếu như tiến vào được con đường này, thì với ưu thế của kỵ binh, đột nhập vào nội địa của Đại Chu là việc hoàn toàn dễ dàng xảy ra.

Từ Phần Thành đến Lâm Biên, Vương Siêu chỉ dùng đến có ba ngày ba đêm. Vậy nên có thể tưởng tượng ra được, một khi tuyến phòng thủ bị đánh thông, nếu Nhung Địch tiến lên được quan đạo thì bọn họ sẽ dốc toàn lực bôn tập, chỉ cần vẻn vẹn năm, sáu ngày đã có thể đem binh đến được Phụng Quan. Đến lúc đó Phụng Quan cùng với toàn bộ vùng đất rộng lớn ở phía bắc cùng bách tính sẽ hoàn toàn rơi vào tay Nhung Địch. Cần lương có lương, muốn bạc có bạc, muốn nữ tử có nữ tử. Sinh linh kêu khóc đã là chuyện không xa nữa rồi.

Đến lúc đó phía sau Lâm Biên bị chặt đứt, quân nhu cùng viện binh không thể vận chuyển, Nhung Địch trước sau tiến đánh, thì cảnh thành Lâm Biên bị luân hãm là ở ngay trong tầm tay. Ở vùng Bắc cảnh, tổng binh phòng thủ ở các thành lực lượng đoán là có hơn mười vạn, trong đó bao gồm cả 3 vạn tư binh của Tống Định Thiên. Thành Lâm Biên có 50 ngàn binh mã, 20 ngàn là quân hộ, sức chiến đấu cũng không phải mạnh. Với lực lượng này hủ thành thì vẫn còn có thể, nhưng nếu như phải chính diện nghênh chiến kỵ binh Nhung Địch thì lại không thể nghi ngờ là đã lấy trứng chọi đá. Tại Bắc cảnh của Đại Chu, ba vạn tinh binh của Tống Định Thiên chân chính sẽ bị tiêu diệt.

Trong ba vạn binh mã này, có kỵ binh tinh nhuệ, kị binh nhẹ, người Mạch thạo đao, đội cung tiễn, đội trường thương tất cả đều bày trận thành thạo, đội hình hoàn mỹ, chuyên dùng để khắc chế kỵ binh Nhung Địch. Nhưng nếu như lương thảo bị cắt đứt, thì đội quân tinh nhuệ này, chỉ còn là một đồ vật dùng để trang trí mà thôi.

Lục Nguyên Sướng cầm trong tay tin tình báo, nhìn mà mồ hôi lạnh liên tục túa ra. Nàng biết Đại Chu đang ở vào cục diện bất lợi, nhưng không ngờ rằng lại có mầm họa lớn đến như vậy. Nếu như tư quân của Tống Định Thiên bị diệt, thì Bắc cảnh của Đại Chu thật đúng là không đủ sức đánh một trận.

May mà Lục Nguyên Sướng lại thông thạo địa hình núi sông ở nơi Bắc cảnh. Đã bao đời nay tổ tông Lục gia đều có ham mê vẽ bản đồ, trải qua mười mấy đời đã lấy Bắc cảnh làm nơi vẽ bản đồ thành sách, mà Lục Nguyên Sướng cũng có ham mê này. Khi còn ở thôn Lạc Khê, hễ rảnh rỗi nàng đều chìm đắm vào trong việc nghiên cứu bản đồ về Bắc cảnh. Cho nên nàng đối với Bắc cảnh là rất thông tỏ.

Phía tây bắc có núi sông liên tiếp, là nơi tiếp giáp của ba nước là Đại Chu, Tây Hạ, Nhung Địch. Nếu như kỵ binh của Nhung Địch tiến vào từ đây, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Bởi vì nơi này đã có Tống Định Thiên trấn thủ chính phương Bắc, là một người đã đủ kinh nghiệm cũng như thế lực giữ quan ải. Trong một khoảng thời gian ngắn, Nhung Địch đừng hòng công phá được chính diện thành Lâm Biên để tiến vào nội địa của Đại Chu. Đặc biệt là Tống Định Thiên lại đã cẩn thận bố trí lại quân phòng thủ, làm cho bản đồ phòng thủ hiện có ở trong tay Harl Cáp Đạo trở nên vô dụng. Ngoại trừ lấy địa hình sông núi nơi Bắc cảnh của Đại Chu để tham khảo thì hắn không có cách nào để xác định quân lực phân bố ở nơi đây.

"A Nguyên, nhìn ra được chưa?" Tống Định Thiên thấy sắc mặt Lục Nguyên Sướng biến đổi vô định, hắn thả cuốn binh thư từ trong tay xuống rồi quan tâm hỏi thăm.

Lục Nguyên Sướng nghe thấy hắn hỏi đến liền vội vàng đứng dậy chắp tay nói: "Đại tướng quân, nếu không phải có ngài ở đây thì chỉ sợ là cái ngày nước Đại Chu bị diệt vong đã không xa."

"Ha ha, ngồi xuống nói chuyện." Tống Định Thiên khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Lục Nguyên Sướng ngồi xuống. Hắn nâng chung trà lên, chậm rãi nói: "Đại Chu của ta lập quốc đã sắp hai trăm năm, mấy đời hoàng thượng gần nhất đều không hề lập được thành tựu gì lớn, quý tộc thì tùy ý phóng túng, xa hoa dâm dật, ức hiếp nhỏ yếu. Bách tính khổ a."

"Đại tướng quân..." Lục Nguyên Sướng không biết làm sao mà nói tiếp. Tống Định Thiên hiện tại làm cho nàng cảm thấy cực kỳ tang thương, trên người cũng toả ra khí tức uể oải.

"Đại Chu ta đã từng có một thời cực thịnh, nhưng hiện nay, sự tôn vinh đó đã không còn tồn tại nữa. Bắc có Nhung Địch, tây có Đại Hạ, nam có Các Tấu, tất cả đều đang chầm chậm từng bước xâm chiếm thổ địa cùng con dân Đại Chu ta. Lời nói này là tự đáy lòng, Tống Định Thiên ta đã mấy chục năm canh giữ ở nơi Bắc cảnh này, thủ quốc chính là thủ gia, vì điều này mà dốc toàn lực toàn tâm. Tất cả yên bình thì mới ấm lòng." Tống Định Thiên nhìn Lục Nguyên Sướng tuổi còn trẻ, mặt còn ngây ngô, không hiểu sao, trong lòng lại nổi lên ham muốn giáo dục người này.

Câu nói này, khiến cho Lục Nguyên Sướng xúc động sâu sắc. Động lực khiến nàng nguyện lĩnh nhiệm vụ nguy hiểm này, còn không phải là vì Lục gia, vì Cố Tiểu Phù hay sao? Nếu như nàng có thân phận có địa vị có thể trải qua ngày thật tốt, thì nàng cũng chỉ muốn cùng Cố Tiểu Phù chung hưởng phú quý. Chuyện chết sống của người khác, không thể là việc làm để cho nàng phải mạo hiểm đến tính mạng được.

Người vốn ích kỷ. Lục Nguyên Sướng vẫn tự hỏi: có cái gì mới thực là anh hùng tế thế? Ngay cả Tống Định Thiên lúc này, kỳ thực cùng mình cũng không hề có sự khác biệt. Đời đời huân quý, tay cầm quân quyền, hắn như vậy mà cũng chỉ có thể ở vị trí Đại tướng quân này làm tiếp, hắn không có chỗ trống để thoái nhượng. Bởi vì một khi hắn thoái lui ra rồi thì kiếm của Hoàng Đế sẽ gác ở trên cổ của hắn, sẽ đâm thủng hắn cùng lồng ngực người nhà của hắn.

Tống Định Thiên hận Nhung Địch, nhưng là cũng cảm tạ Nhung Địch. Bởi vì có mắt bọn họ nhìn chằm chằm, vị trí Đại tướng quân của mình mới có thể ngồi vững vàng, người của Tống gia vẫn còn có thể được hưởng vinh quang. Không còn Nhung Địch, không còn ngoại địch, Đại tướng quân như hắn chỉ có thể khải hoàn về triều, đến lúc đó quân quyền nếu là mất rồi, lấy Hoàng Đế đối với mình nghi kỵ, cảnh Tống gia bị diệt môn đã không còn xa xôi nữa.

"Lời của Đại tướng quân nói, thuộc hạ sẽ khắc trong tâm khảm." Lục Nguyên Sướng nghiêm trang đáp lời.

Tống Định Thiên nhìn thấy Lục Nguyên Sướng như vậy thì lộ ra nụ cười vui mừng. Người này đại thiện. Không chỉ có nhạy cảm nhận biết chiến trường, hơn nữa tâm tư cẩn thận, hiểu được suy nghĩ, tự học binh pháp, cũng có thể hơi biết vận dụng. Đáng tiếc là ba con trai của hắn lại không một người có được thiên phú như vậy. Thôi thì mình cứ coi trọng Vương Siêu đi, như vậy cũng là được rồi đi.

Trời đã hơi sáng, Lục Nguyên Sướng xoa con mắt nhức mỏi, che lại những bản ghi chép dày đặc tình báo quân sự. Những thứ này, nếu không phải vì mình nhận nhiệm vụ như vậy chỉ sợ là nếu không phải là tướng quân cao cấp thì dù có làm thế nào nàng cũng không bao giờ được nhìn tới.

Tối hôm qua nàng cùng Tống Định Thiên đã bàn bạc qua. Nàng muốn cho Tống Định Thiên mở cửa thành nghênh chiến, trong khi hỗn chiến, sẽ lẫn vào trong đội hình Nhung Địch, sau đó theo bọn họ mà đi. Có điều đề nghị này đã bị Tống Định Thiên phủ quyết. Một là hắn không muốn hao tổn binh lực một cách không cần thiết ở thời khắc rất khó phân định này, hai là sa trường tác chiến tuy hỗn loạn, nhưng lẫn vào trong quân địch cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lục Nguyên Sướng không biết ngôn ngữ Nhung Địch, dáng người lại bé nhỏ, da thịt mịn màng, rất dễ dàng bị quân địch phát hiện.

Phương án cuối cùng chính là đêm nay Lục Nguyên Sướng sẽ lợi dụng màn đêm để tham doanh.

"Ngươi đã có dự định lấy ai cùng đi với ngươi?" Nghe được tiếng kèn lệnh địch tấn công vẳng đến từ trên tường thành, Tống Định Thiên nhàn nhạt hỏi.

"Phùng Hoài."

Vào lúc chạng vạng, hai người Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài mang theo vật dụng thiết yếu cho việc tham doanh, bám theo đuôi quân Nhung Địch mà đi. Bọn họ ra đi rất cẩn mật, ngoại trừ Tống Định Thiên cùng Vương Siêu, bên này Đại Chu không ai được biết. Có điều tứ đại Kim Cương vẫn luôn phối hợp với nhau, cho nên sau khi Trương Thành tìm không được Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài thì trong lòng đã có suy đoán được phần nào đó.

Việc Lục Nguyên Sướng tuyển chọn Phùng Hoài không phải là tùy ý. Mà là vì, Phùng Hoài khá thông hiểu ngôn ngữ Nhung Địch, khinh công tuyệt vời, từng được làm thám báo cho nên kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Hơn nữa hai người từng có mệnh chi giao*, ở chung lâu ngày nên việc phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Người này là lựa chọn tốt nhất mà Lục Nguyên Sướng có thể nghĩ đến lúc này.

Suốt một đường theo dõi, Phùng Hoài đã bộc lộ ra bản lĩnh thám báo của mình. Hành sự bí mật, căn khoảng thời gian để hành động thích hợp, quan sát nhạy cảm, giỏi làm ám hiệu. Những thứ này Lục Nguyên Sướng đều không thể so sánh được.

* Chi giao: Thuộc về nhau, kết thành bạn thân

"Lão đại, kẻ địch đã trở về doanh, nơi này cách thành Lâm Biên khoảng chừng ba mươi dặm." Khi hai người trốn ở trong bụi cỏ, Phùng Hoài khẽ nói nhỏ.

"Tối nay trời có mây đen, chính là thời cơ tốt để tham doanh. Đến lúc đó chúng ta tiến hành thì có được không?" Lục Nguyên Sướng ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa. Nàng chỉ thấy trong khoảng trăm dặm xung quanh, ngoại trừ quân doanh Nhung Địch, còn lại thì tất cả đều là một màu đen kịt.

"Trước tiên chúng ta cần vòng tới cái nơi gò đất kia để quan sát cho thật kỹ đã, sau đó chờ bọn chúng đi ngủ rồi lại tính toán tiếp." Phùng Hoài xem qua địa hình, đưa ngón tay chỉ về một gò đất nhỏ ở phía trước nói.

Gò đất nhỏ không cao lắm, đối diện với quân doanh Nhung Địch, ở nơi này quan sát rất là tiện lợi. Phùng Hoài không phải là tay mơ, hắn quan sát chung quanh thì phát hiện phía sau gò núi là một khu rừng lớn, nếu một khi hành tung bọn họ bại lộ, đó sẽ là một nơi tuyệt vời để làm chỗ thoát thân.

Lục Nguyên Sướng cũng chăm chú nhìn rồi gật đầu đồng ý với đề xuất của Phùng Hoài. Bọn họ cho ngựa chạy ngược trở lại, rồi nhẹ nhàng bò lên bên trên gò đất nhỏ, từ đó nhìn vào quân doanh Nhung Địch.

Hôm nay Harl Cáp Đạo vẫn không thấy xuất hiện như mấy ngày trước đó. Lúc này binh sĩ Nhung Địch đã quay về doanh, bắt tay vào làm bữa tối, chính giữa quân doanh náo nhiệt phi phàm. Người Nhung Địch sinh ra tính đã rất hào phóng, cho dù đánh trận bị thua cũng không có gì ảnh hưởng đến tinh thần bọn họ. Rượu uống vào từng bát lớn, há miệng cạp từng miếng thịt to, dáng vẻ vẫn rất là hể hả.

Phía tây quân doanh, chậm rãi vang lên thanh âm nữ tử. Tiếng của những nữ tử thét chói tai có, khóc có, nương theo đó là tiếng cười thác loạn của binh sĩ Nhung Địch, không khí có vẻ cực kỳ thê lương.

"Lão đại, trong này có trại dành cho quân kỹ. Có cô nương Nhung Địch, cũng có cô nương là người Đại Chu." Phùng Hoài thấy nét mặt Lục Nguyên Sướng thần sắc tỏ ra khác thường liền giúp nàng giải thích nghi hoặc.

"Hừ!" Từ trong mũi Lục Nguyên Sướng phát ra một tiếng. Nàng mạnh mẽ áp xuống cảm xúc đang dãy dụa trong lòng. Nàng chăm chú quan sát doanh quân địch. Cho đến bây giờ, chuyện Vân Yên vẫn làm cho lòng nàng đau đớn. Nàng biết việc duy nhất mà bản thân có thể làm lúc này đó là giữ được sự tỉnh táo, đối với những việc đang xảy ra trước mắt lúc này phải làm như không thấy.

Thành Lâm Biên cũng có quân kỹ. Họ là người thân của những người phạm phải trọng tội, bị sung vào các đội quân biên phòng nhằm thỏa mãn nhu cầu của quân doanh. Lục Nguyên Sướng không bao giờ đi qua nơi đó, nhưng nàng biết tứ đại Kim Cương đều có đi qua. Chỉ là bản thân chưa từng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, vì vậy mà tự lừa mình dối người đem việc này cho rằng không tồn tại. Nhưng hiện tại nàng xem ra đã có một số binh sĩ Nhung Địch tỏ ra quá mức gấp gáp. Bọn họ thản nhiên vồ lấy quân kỹ hành sự ngay bên ngoài lán trại, động tác như muốn giẫm nát, như muốn phá hủy, cực kỳ khó coi. Đối với hành động ngược đãi phụ nhân như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy cực kỳ tức giận.

"Lão đại, ngươi xem, những binh sĩ Nhung Địch ở cùng nhau này đều là người một nhà. Thống lĩnh bọn họ có rất nhiều thủ lĩnh. Tuy nói đều là người Nhung Địch, nhưng bọn hắn trong lúc đó cũng có chia thành phái rõ ràng. Nếu không cùng phái thì sẽ không có sự giao lưu, thậm chí là giữa bọn họ còn có ngăn cách rất sâu." Việc binh sĩ Nhung Địch phân ra chỗ ngồi riêng biệt đã cho thấy điều đó rất rõ ràng, không cần đến một người có kinh nghiệm phong phú như Phùng Hoài mới nhận ra được.

Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng gật đầu, tình huống trước mắt này rất phù hợp với dự đoán của bản thân. Nàng nhìn về phía chiếc lều vải to nhất nằm ở giữa trại, hỏi: "Cái trướng* kia liệu có phải là vương trướng hay không?"

"Hẳn là vậy. Dựng bên cạnh vương trướng kia có lẽ là lều cỏ của Harl Bố Lặc, em trai của Harl Cáp Đạo, còn những chiếc lều cỏ to lớn phân tán ở bốn phía còn lại kia hẳn là của các thủ lĩnh." Phùng Hoài đưa tay vuốt đi đám côn trùng đang bám trên mặt rồi mới trả lời.

* Trướng: lều dựng tạm khi hành binh

Bóng đêm chuyển về khuya, sau khi bọn lính ăn uống no đủ thì đều quay về doanh nghỉ ngơi. Có điều là Harl Bố Lặc vẫn tỏ ra rất cẩn thận, hắn an bài không ít binh sĩ tuần tra.

Hai người Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài cùng trốn ở trên gò đất đã lâu. Bọn họ không dám tùy ý vận động thân thể. Từ đầu cho tới bây giờ vẫn duy trì một tư thế, vì vậy mà thân thể trở nên cứng ngắc, rất là nhức mỏi. Bất quá hai người cũng không để ý tới, chỉ ra sức chăm chú nhìn vào đám binh lính đi tuần cùng động tĩnh trong quân doanh.

Từ lúc trời chuyển về khuya, những người thủ lĩnh cùng Harl Bố Lặc không đi ra ngoài nữa, còn người vẫn bị chờ mong xem mặt là Harl Cáp Đạo lại càng vô tung vô ảnh. Cứ khoảng sau hai mươi lần đếm sẽ gặp binh lính đi tuần xuất hiện. Cho nên nếu như hai người Lục Nguyên Sướng muốn đi vào doanh trại, chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi hai mươi lần đếm kia. Chỉ cần hành động của bọn họ có chút sai lầm, thì họ sẽ bị phát hiện và lập tức bị bao vây, mà thứ chờ đợi bọn họ sau đó, chính là Tu La địa ngục.

"Phùng Hoài, chuẩn bị xong chưa?" Lục Nguyên Sướng hơi chuyển động thân thể. Nàng nhận ra cả thân người đã trở nên cứng ngắc.

"Đã xong. Lão đại, chúng ta bắt đầu đi!" Hai con mắt Phùng Hoài trở nên sáng quắc. Hắn tín nhiệm Lục Nguyên Sướng, lại càng tin tưởng vào sự may mắn của Lục Nguyên Sướng. Nếu như lần này nhiệm vụ thành công thì việc gia quan tiến tước đã ở ngay trước mắt.

Thấy một đội binh sĩ tuần tra đi qua, Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài liếc nhìn nhau, Phùng Hoài nghiêm mặt gật đầu, hai người dùng khinh công đồng thời bay ra khỏi gò đất.

Một, hai... mười, mười một... mười tám, mười chín, hai mươi!

Thuật khinh công của hai người đều là vô cùng xuất sắc. Thân thể mềm mại, từ trên gò đất linh hoạt lướt xuống, trong lòng thầm đếm, đến lần thứ hai mươi, cả hai người cùng ăn ý mà quỳ rạp trên mặt đất không có một chút sứt mẻ.

Y phục có chút nhàu nát, trên mặt có chút vết bẩn, nhưng hai người đều không lên tiếng, chỉ là nín thở chậm rãi đợi chờ binh sĩ đi qua.

Đợi đội binh sĩ tuần tra đi qua rồi, Lục Nguyên Sướng quay đầu nhìn về phía Phùng Hoài, trong mắt tràn đầy vẻ thận trọng. Bọn họ đã đến sát bên ngoài doanh trại, trên đài cao canh gác có cung thủ cảnh giới. Điều bọn họ cần lúc này đó là có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cung thủ sang hướng khác, để bọn họ bay qua cái cọc phòng ngự thứ hai kia, sau đó tiến nhập quân doanh.

Lúc này sắc mặt của Phùng Hoài cũng trở nên trầm trọng. Lại một toán binh sĩ nữa đi qua, Phùng Hoài vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy cung tiễn thủ xoay người nhìn về phía một... phương hướng khác, liền liếc mắt ra hiệu cho Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng thấy thế, cũng rất ăn ý mà khẽ gật đầu, sau đó thi triển khinh công dẫn đầu, linh hoạt như một con báo, Phùng Hoài lập tức theo sát sau đó. Khi bọn hắn vừa bay qua cái cọc thứ nhất, cung thủ lại đột nhiên xoay người, mà cách đó không xa ngay phía trước mặt là một đội tuần tra binh sĩ đang tiến tới!

Làm sao bây giờ? Tim Lục Nguyên Sướng đập như tiếng trống. Chẳng lẽ vừa mới nhập quân doanh đã bị phát hiện hay sao?

Phùng Hoài thấy thế, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn một tay túm lấy Lục Nguyên Sướng rồi ném ra phía sau một cỗ xe gỗ, hai người ôm nhau nằm dán trên mặt đất nín hơi mà đợi.

Lúc này trong lòng Lục Nguyên Sướng gấp đến khó mà dằn nổi. Bên ngoài có quân địch nhìn chằm chằm, còn bản thân lại bị Phùng Hoài nằm đè ở trên mặt đất, hai người từ đầu đến chân không một khe hở, thân thể dính sát vào nhau. Lục Nguyên Sướng tức giận đến cả người đều đỏ lên. Lần này cho dù nàng bảo vệ được mệnh, nhưng lại không giữ được bản thân trong sạch nữa rồi. Tưởng rằng nàng rồi sẽ cứ như vậy "Băng thanh ngọc khiết", ai ngờ cũng sẽ có một ngày bị nhuốm bẩn!

Lúc này đã tới giờ tý, đúng là lúc con người ta buồn ngủ nhất. Nhung Địch trời sinh tính tự do phóng khoáng, tính kỷ luật có độ chênh lệch lớn, việc tuần tra cũng chỉ là làm chiếu lệ. Vì vậy mà bọn họ cũng không phát hiện được trong bóng tối kia có hai người, nên cứ như vậy cùng nhau bình thản rời đi.

Lục Nguyên Sướng thấy binh sĩ Nhung Địch đã rời đi liền hung hăng một cước đá văng Phùng Hoài, còn bản thân lập tức phi thân trà trộn vào phía sau một chiếc lều cỏ. Phùng Hoài bị hành động của Lục Nguyên Sướng làm cho ngẩn người. Bất quá theo bản năng, hắn không hề chậm trễ mà phi thân theo Lục Nguyên Sướng cùng nhau ẩn núp.

Hai người một đường bí mật bước đi, lao thẳng tới vương trướng Nhung Địch. Trước tiên bọn họ phải biết thật rõ ràng là Harl Cáp Đạo có ở tại trong quân doanh hay không, nếu đúng là hắn không có ở đó, vậy thì nhất định là hắn đã có âm mưu.

Vương trướng rất lớn, trang sức hoa lệ, thắp đèn đuốc sáng trưng, hai người cũng không phải mất quá nhiều công phu cũng đã đến được bên ngoài vương trướng. Hai người chọn một chỗ tương đối an toàn rồi dừng lại. Phùng Hoài canh chừng, Lục Nguyên Sướng cầm tiểu đao cắt một lỗ nhỏ trên tấm vải bạt, ghé mắt hướng vào phía trong thăm dò. Chỉ là hình ảnh bên trong lại làm cho nàng khiếp sợ đến nói không ra lời.

"Lão đại, làm sao vậy? Harl Cáp Đạo vẫn còn ở tại trong trướng hay sao?" Phùng Hoài thấy toàn thân Lục Nguyên Sướng trở nên cứng ngắc liền ghé tai hỏi nhỏ.

Lục Nguyên Sướng giống như thể không nghe thấy giọng nói của Phùng Hoài, vẫn không nhúc nhích như trước mà nhìn vào phía bên trong. Phùng Hoài không nhịn được hiếu kỳ, cũng mở ra một lỗ hổng rồi nhìn vào phía bên trong, sau đó, hắn cũng bị chấn kinh không kém!

Bên trong vương trướng, có hai người nữ tử trần truồng tự nhiên như không đang làm cái việc chó má kia. Đó là ai mà lại dám lớn mật ở ngay tại trướng của Harl Cáp Đạo để làm cái việc như vậy? Mà điều khiến hai người cực kỳ hoang mang hơn cả chính là, hai nữ tử này ấy vậy mà lại nói bằng giọng nói thuần khiết của người ở chốn kinh sư của Đại Chu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.