Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 46: Tai họa đổ lên đầu?




Lục Nguyên Sướng và những người cùng đi tuy là đã rất cố gắng, nhưng vì tuyết quá lớn nên hành trình vẫn hết sức chậm chạp. Mãi đến tận giữa trưa ngày thứ ba cả đoàn người mới lết đến được Phần Thành.

Xa xa nhìn tới chỉ thấy tường thành của Phần Thành cực cao, trước cửa thành người chờ đến lượt nhập thành rất nhiều. Tất cả như trực bày ra cảnh tượng phồn hoa thịnh thế, so với vẻ tiêu điều, vắng vẻ của thành Lâm Xuyên thì đúng là một trời một vực.

Không riêng gì Dương Vinh cùng mấy người kia há miệng trưng ra cái vẻ kinh ngạc, mà ngay cả Lục Nguyên Sướng cũng há miệng kinh ngạc không kém. Nàng cùng với Dương Vinh giống như nhau, cũng đều là lần đầu tiên đến Phần Thành, tuổi tác lại còn rất trẻ, có thể nào không kích động cho được?

Sau khi giao tiền tiến vào thành, khí tức phú quý lập tức phả vào mặt. Có lẽ là nơi đây cũng đã có không ít phú hộ từ phương bắc đi về đây để tiến vào Phần Thành. Bây giờ đúng vào giữa trưa, trong thành cực kỳ náo nhiệt, người người đều tỏ ra vui sướng, có rất nhiều người mặc trên mình những bộ đồ xanh xamh đỏ đỏ, không khí tết đến vô cùng rõ ràng.

Lục Nguyên Sướng thật đúng là người nhà quê vào thành. Nàng thấy cái gì cũng cực kỳ hấp dẫn, các thứ xung quanh nhìn đến hoa cả mắt. Eo, lưng, đầu, cổ của nàng không ngừng xoay qua xoay lại. Nhưng dù đã xoay chuyển đến mấy vòng cũng không thấy đủ, khiến cho bản thân chỉ còn thiếu nước hôn mê.

Những người đi đường bên cạnh cũng không thấy ai cười bọn họ. Mấy ngày nay không ngừng có phú hộ từ nông thôn vào thành, lúc mới vừa vào thành thì ai cũng đều là một bộ ngốc nghếch như thế này cả. Mọi người nhìn mãi rồi cũng thành quen.

Ai xem trò vui thì cứ xem trò vui, ai làm hàng tết thì cứ làm hàng tết. Chỉ là trên đường cái đang cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên từ ngã tư phía đông bỗng có một cỗ xe ngựa hoa lệ xông đến. Người đánh xe ngựa đã ra sức nắm chặt dây cương, nỗ lực đem con tuấn mã đang nổi giận dừng lại. Nhưng con tuấn mã hiển nhiên là không vui. Nó lồng lộn lao tới, từ lỗ mũi của nó phun ra một làn khói trắng khiến cho người đánh xe bị hất tung rồi rớt xuống khỏi xe.

Ngay lập tức chiếc xe không còn bị khống chế mà theo con tuấn mã điên cuồng xông tới. Con phố lớn đang cực kỳ náo nhiệt lập tức trở nên hoảng hốt. Mọi người chạy tán loạn ra tứ phía, có một số người vì quá chậm chạp mà bị xe ngựa tàn nhẫn tông vào lăn qua, tiếng kêu rên vang dậy.

Chờ đến khi Lục Nguyên Sướng không còn bị cảnh phồn hoa của Phần Thành mê muội mà tỉnh hồn lại thì con tuấn mã đã vọt thật nhanh tới trước mặt. Ba người tá điền sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Bởi vì ai cũng biết rằng người có khả năng ngồi xe ngựa thì đều là quan to hiển quý. Những người như vậy cho dù ở ngoài đường mà phóng ngựa lao nhanh cũng không ai dám nói gì, nếu có ai đó bị va vào thì cũng không dám bắt đền. Nếu không may làm cho quý nhân nổi giận có khi còn bị kết vào cái tội cản trở.

Thật may mắn khi Lục Nguyên Sướng lại là người luyện võ. Ngay khi xe ngựa vọt tới trước mặt, nàng lập tức đẩy Dương Vinh ra, lấy đà, nhảy một cái liền ngồi lên trên lưng ngựa.

Tuấn mã càng ngày lại càng đông đè tây va, rất rõ ràng là nó cực không thích bị người áp chế. Trong khi đó Lục Nguyên Sướng lại đang nắm lấy dây cương rất chắc, hai chân cực kỳ mạnh mẽ kẹp chặt bụng ngựa. Mặc kệ tuấn mã làm sao dãy đạp, nó vẫn không thể hất nàng xuống khỏi lưng nó.

Hai lỗ mũi của con tuấn mã lại phun ra một làn khói trắng cho thấy nó đang dị thường phẫn nộ. Hai chân trước của nó chồm lên, toàn bộ thân con ngựa dựng đứng, miệng há ra cùng với tiếng hí dữ tợn.

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì vội cúi người dán vào lưng con tuấn mã, hai tay ôm thật chặt cái cổ của nó, lúc này người ngựa hợp nhất. Mọi người thấy thế đều cực kỳ hoảng sợ, có điều dáng người trẻ trung trên lưng ngựa kia lại làm cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.

Cuối cùng, sau khi đã dốc sức ra đòn phản kháng lần cuối, hiển nhiên tuấn mã đã không đạt được mục đích. Nó bị Lục Nguyên Sướng ghì chặt dây cương không thể động đậy, từ chỗ phẫn nộ đến cực điểm, bây giờ nó chỉ còn biết hí lên một tiếng thật dài.

Dương Vinh thấy cuối cùng con ngựa cũng đã bị Lục Nguyên Sướng kéo dừng liền vội vàng chạy tới lo âu hỏi: "A Nguyên, ngươi có bị làm sao không?"

"Đại ca, ta không sao." Lục Nguyên Sướng tung người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nàng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán rồi mới trả lời.

"Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi." Dương Vinh thấy Lục Nguyên Sướng đã xuống đất thì vội vàng kéo nàng rời đi. Đối với những người quan to hiển quý này bọn họ tốt nhất là không nên dây vào.

Lục Nguyên Sướng gật đầu lập tức theo Dương Vinh bỏ đi, nhưng vừa mới cất bước liền bị một tiếng kêu cực kỳ kiều mị gọi lại: "Tiểu lang quân, khoan vội đi."

Lục Nguyên Sướng nghe tiếng gọi liền quay đầu lại. Nàng thấy hiện ra trước mắt mình là một nữ tử ăn diện cực kỳ phú quý. Nàng được hai người nữ tỳ đỡ xuống xe, vóc người nữ tử yểu điệu, người này hướng bước chân về phía nàng. Trên mặt của nàng mang theo khăn lụa, có điều hai con mắt lộ ra lại cực kỳ câu người.

"Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi gọi ta?" Lục Nguyên Sướng chắp tay hỏi.

"Đúng vậy, ta cảm ơn tiểu lang quân đã ra tay cứu mạng này." Vẫn là cái âm thanh nhu mị kia, cùng với tư thái hết sức yểu điệu phối hợp quần áo sang trọng. Trong đôi mắt câu người của nàng như vẫn còn hiện ra tia sợ hãi, trông thực là yếu đuối rất đáng yêu, khiến cho người ta phải thương tiếc.

"Tiểu thư không cần khách khí, việc dễ như ăn cháo mà thôi. Nếu như tiểu thư không việc gì thì tại hạ xin được cáo từ." So với những người chung quanh đang tỏ ra kinh diễm thì Lục Nguyên Sướng lại có vẻ rất bình tĩnh. Hôm nay nếu không phải xe ngựa sắp va vào nàng thì nàng cũng sẽ không thèm ra tay lo việc không đâu.

"Lai Phúc, hãy đem một trăm lạng đưa cho tiểu lang quân để báo đáp ơn cứu mạng." Tiểu thư quay về nói với hạ nhân. Trong nháy mắt nàng đã hiện ra dáng vẻ cao quý, chỉ dặn dò một tiếng liền lên xe ngựa ngay.

Mà người chung quanh, thế nhưng lại cực ước ao được như Lục Nguyên Sướng. Không chỉ được mỹ nhân đối xử bằng lời nói mềm mại, nhỏ nhẹ mà còn được cả ngân lượng, đúng là có phúc lớn mà.

"Tiểu thư, không cần phải như vậy đâu." Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy thì vội vàng chắp tay từ chối. Cũng không phải vì nàng thanh cao mà xem thường tiền bạc, mà là con nhà giàu có vừa ra tay chính là trăm lạng ngân, nàng làm sao dám cầm đây.

"Tiểu thư nhà ta đã quyết định như vậy rồi thì tiểu lang quân nhận lấy đi, sao cứ phải nói nhảm nhiều như vậy." Lai Phúc cầm tấm ngân phiếu nhét vào tay Lục Nguyên Sướng hùng hùng hổ hổ mà nói.

Đúng là mắt chó coi thường người khác!

Thấy thái độ của Lai Phúc quá xấc xược Dương Vinh rất bất bình, vì vậy mà hắn muốn tiến lên nói cho ra lẽ nhưng rồi lại bị Lục Nguyên Sướng ngăn lại.

"A Nguyên!" Dương Vinh cả giận nói.

"Ở trước mặt bọn họ, chúng ta không có tư cách nói lý. Cho dù hắn chỉ là một tên nô tài!" Lục Nguyên Sướng vừa nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi vừa lạnh nhạt nói, chỉ là tay nàng lại siết tờ ngân phiếu thật chặt.

Sau khi xe ngựa rời đi, trên đường cái lại khôi phục sự náo nhiệt. Nhưng lúc này thì Lục Nguyên không còn thấy hưng phấn như lúc mới tới nữa, nàng đang vì chuyện phải nhận ngân lượng mà trở nên tức giận. Rõ ràng là mình chỉ làm việc tốt nhưng hiện tại đã bị biến thành như vậy, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Lục Nguyên Sướng cùng mấy người cùng đi không hề dừng lại. Cả bọn cứ theo phố lớn thẳng đường đi tới. Lần này bọn họ vào thành là để mua lương, không nên để nảy sinh bất cứ chuyện gì.

Các cửa hàng bán lương của Phần Thành phần lớn nằm ở phía tây thành. Sau khi đoàn người Lục Nguyên Sướng tới được đó thì phát hiện lương giới cũng không đến nỗi cao như trong tưởng tượng. Gạo trắng mỗi thạch là ba lạng hai, gạo lứt mỗi thạch hai lạng, mì trắng mỗi đấu hai mươi văn, mì đen mỗi đấu mười hai văn.

Sau khi Dương Vinh cùng Lục Nguyên Sướng thương lượng một chút, liền mua mười thạch gạo lức, năm mươi đấu mì đen. Bởi vì số lượng hàng được mua khá lớn, không thể có đủ ngay được nên đành phải chờ ngày mai tới lấy.

Lo liệu xong chuyện mua lương, Dương Vinh hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cũng đã đến giờ Thân, từ sáng sớm mấy người cũng chỉ mới gặm qua bánh màn thầu sau đó không có ăn uống gì nữa, vì vậy từ lâu bụng đã đói cồn cào. Lục Nguyên Sướng thấy thế liền dẫn theo đám người tìm đại một khách điếm, lấy phòng, rồi cho gọi đến một chút rượu và thức ăn.

Lục Nguyên Sướng thấy Dương Vinh ăn uống đến no nê rồi mới đem tờ ngân phiếu lấy ra và hỏi: "Đại ca, chỗ ngân phiếu này nên làm sao bây giờ?"

"Ngươi cứu vị tiểu thư kia, đương nhiên là chính ngươi cầm, hỏi ta làm cái gì?" Dương Vinh nói bằng cái giọng dửng dưng như không.

"Nhiều như vậy. Ta cũng chưa từng thấy qua ngân phiếu có đến một trăm lạng bao giờ." Lục Nguyên Sướng tiện tay đem ngân phiếu mở ra, đặt ở giữa hai người. Nàng thấy bên trên tấm ngân phiếu có viết hai chữ Hối Phong.

Đây là tiền trang* to lớn nhất của nước Đại Chu, có mặt trải rộng trên toàn quốc. Ở đó chỉ cần xác nhận đúng phiếu không cần phải biết người, chỉ cần cầm ngân phiếu đi tiền trang Hối Phong, mặc kệ ngân phiếu có bao nhiêu tiền, bất kể người nhận là ai tiền trang đều sẽ căn cứ vào ngân phiếu lập tức trả tiền mặt, chưa từng khất nợ. Vì vậy mà chữ tín là không cần phải nghi ngờ.

Ngân phiếu một trăm lạng, con số quả thực là rất lớn. Lục Nguyên Sướng ngắm nghía tấm ngân phiếu tỉ mỉ, trong lòng nghĩ thầm: Cho dù nàng cứu vị tiểu thư kia thì cũng chỉ cần đưa ra cho năm ba lạng bạc là được rồi, sao cần phải có hành động lớn như vậy? Vị tiểu thư kia là người phương nào, không lẽ chỉ là khen thưởng đơn giản như vậy?

* Tiền trang: Một dạng ngân hàng của TQ ngày xưa.

Dương Vinh rót cho Lục Nguyên Sướng một chén rượu đầy, hắn nói: "A Nguyên, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tiểu thư kia có lẽ cũng là người hiểu biết, tên nô tài cũng chỉ là ỷ thế hiếp người mà thôi. Ta nghĩ là nàng cũng không đến nỗi nào đi, nàng cho ngươi, thì ngươi cứ việc cầm. Ta cũng không đi xin xỏ lại càng không phải cướp, không làm việc thẹn với lương tâm. Vừa lúc ngươi cũng đang chuẩn bị kết hôn, chờ đến sáng mai chúng ta đến tiền trang lấy bạc, ngươi cũng nên đặt đồ cưới tốt tốt một chút cho Phù nương. Chúc Bảo Trường gả con gái nuôi thì cũng không thể keo kiệt quá mức đi."

Lục Nguyên Sướng nghe Dương Vinh nói như vậy thì cũng thấy có lý. Khoan nói việc kết hôn, bây giờ nếu như nàng muốn tìm một cái tiểu viện ở tại Phần Thành này cũng sẽ tiêu tốn không ít bạc. Vốn là nàng đã có dự định đem chỗ bạc cha để lại kia dùng vào việc này. Nhưng hiện nay có tấm ngân phiếu này, bạc của cha có thể chưa cần động đến thì cứ để nguyên đó.

Hai người vừa uống rượu vừa thương nghị hành trình ngày mai. Đúng lúc đó cửa phòng vang lên.

Lục Nguyên Sướng đứng dậy mở cửa, nàng thấy hầu bàn dẫn một gã sai vặt mặc cẩm y. Gã sai vặt này hình dạng không tồi, khuôn mặt sạch sẽ, môi hồng răng trắng, nếu là mặc vào quần áo nữ tử thì đúng là khó mà biết được đó là nam nhân.

"Khách quan, vị này tìm ngươi có việc." Hầu bàn nói.

"Vị tiểu ca này, có phải là ngươi đã tìm lộn người rồi hay không? Tại hạ hôm nay mới đến Phần Thành, trong thành cũng không quen biết ai." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.

"Lang quân, có thể vào trong phòng rồi hãy nói cho cặn kẽ hơn có được hay không?" Giọng nói của gã sai vặt cũng thật mềm nhẹ phiêu du, rất phù hợp với người.

"Như thế thật không thích hợp, tiểu ca nói ở trước cửa cũng không sao." Lục Nguyên Sướng cự tuyệt.

Gã sai vặt thấy thế, cho hầu bàn lui ra rồi mới nói: "Có phải hôm nay lúc lang quân ở trên đường cái đã ghìm ngựa cứu người?"

"Chính là tại hạ."

"Vậy thì ta đã tìm đúng người rồi. Tiểu thư nhà ta cảm niệm đại ân của lang quân, nên đã chuẩn bị ở trong phủ rượu nhạt, đang chờ lang quân tới." Gã sai vặt vừa cười vừa nói, cái nụ cười nhàn nhạt kia không hiểu sao lại có cảm giác như lộ ra một luồng tà khí.

"Tại hạ cảm ơn tiểu thư. Có điều lúc này bóng đêm đã xuống, tiểu thư khoản đãi nam khách vào lúc này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tiểu thư, vì vậy tại hạ sẽ không theo tiểu ca đi vào. Trăm lạng ngân phiếu này là tiểu thư tặng cho lúc ban ngày, tại hạ cầm mà cảm thấy hổ thẹn, kính xin tiểu ca cầm giúp đem trả cho tiểu thư." Lục Nguyên Sướng nói.

"Tiểu thư đã xuất ra sẽ tuyệt đối không thu về, lang quân nhận lấy mới đúng. Có điều lúc này tiểu thư đang ở trong phủ chờ đợi lang quân đi vào, kính xin lang quân không cần phải bận tâm tới những lời hư danh kia." Gã sai vặt xua tay đem ngân phiếu đẩy về, vẫn một mực truyền đạt mệnh lệnh của tiểu thư.

"Việc gì tiểu ca phải làm người khác khó chịu như vậy đây? Hãy mang theo nguyên văn lời của ta mà hồi phủ là được rồi." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ không còn kiên nhẫn được nữa. Dù thế nào thì nàng cũng cảm thấy bên trong thật sự có gì đó rất là kỳ quái.

"Nếu là lang quân vẫn không muốn, vậy thì ta đành phải vô lễ vậy. Người đâu!" Gã sai vặt thấy hảo ngôn hảo ngữ vẫn không khuyên nổi, sắc mặt lập tức chìm xuống. Ngay khi lời hắn vừa ra, phía sau lưng hắn bỗng xuất hiện mười mấy người mặc áo giáp, trên tay còn cầm theo vũ khí!

"A Nguyên, có chuyện gì vậy?" Dương Vinh nghe được tiếng động liền vội vã chạy đến coi. Khi hắn vừa nhìn thấy cảnh này thì không khỏi hoảng sợ.

Trước mặt mười mấy tên mặc áo giáp vây quanh Lục Nguyên Sướng, mỗi người rõ ràng đều là hảo thủ, vũ khí trong tay lăm lăm hiện ra hàn quang. Chỉ nhìn qua cách bố trí cũng liền biết mấy người này cũng không phải là binh lính bình thường.

Mặt của Lục Nguyên Sướng trong nháy mắt tối sầm lại. Rõ rành rành là nếu như nàng không đi, những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng. Nàng đột nhiên có lòng cực hiếu kỳ đối với vị tiểu thư kia. Đến tột cùng là người như thế nào mà lại có thể chỉ huy được cả binh lính như vậy?

"Lang quân, tiểu thư thành tâm chờ đợi, ngươi không nên để tiểu thư thất vọng!" Gã sai vặt cười lạnh nói, hắn vẫn đúng là nhìn Lục Nguyên Sướng không lọt mắt. Không phải chỉ là thu phục một con ngựa thôi sao, vì sao tiểu thư lại phải coi trọng người này như thế? Nhìn hắn một cái mà xem, đen thùi lùi, cũng không tuấn tú, ăn mặc thì quê mùa cục mịch, hứng thú gần nhất của tiểu thư đã thay đổi rồi hay sao?

"Tiểu ca, chuyện gì cũng từ từ. Nếu tiểu thư thành tâm chờ đợi, vậy thì ta có thể nào phụ lòng một phen ý tốt của tiểu thư được chứ. Tiểu ca hãy để cho ta cùng đại ca thương lượng một chút đã." Dân không thể cùng quan đấu, lúc này Lục Nguyên Sướng bỗng có cảm giác bất lực sâu sắc.

"Kính xin lang quân mau lên, chớ để tiểu thư đợi quá lâu!" Gã sai vặt nói bằng cái giọng khinh thường. Ngươi dám tỏ ra mạnh mẽ hả? Ngươi dám tỏ ra kiên cường hả? Vậy để xem ngươi có thể mạnh hơn binh hay không, có kiên cường hơn vũ khí hay không!

Được sự đồng ý của tên sai vặt, Lục Nguyên Sướng đem Dương Vinh kéo vào trong phòng nói: "Đại ca, chuyến này có chuyện không hay rồi. Nếu như tối nay ta không trở lại thì ngày mai ngươi hãy đi thật sớm lĩnh lương rồi lập tức dẫn người trở về thôn."

"A Nguyên, ta cùng đi với ngươi." Dương Vinh là một người rất trượng nghĩa. Bên ngoài kia có hẳn một đám binh sĩ, hắn không thể để cho một mình Lục Nguyên Sướng mạo hiểm được.

"Đại ca, nếu như đến đó mà ngay cả ta còn không trở về được thì ngươi có đi cũng vô ích. Trong thôn còn chờ lương của ngươi cứu mạng, vì thế ngươi tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện." Lục Nguyên Sướng tỉnh táo nói. Nàng có lòng tin đối với võ công của mình. Từ lúc cùng Quản lão đại tỷ võ tới nay, ngày ngày nàng đều nghiêm túc nghiên cứu võ nghệ tổ truyền của Lục gia. Hiện nay so với lúc trước có thể nói là đã có tiến bộ không nhỏ. Nếu để cho Dương Vinh đi theo không khéo lại làm liên lụy tới chính mình.

Dương Vinh nghe thấy nàng nói như vậy thì sắc mặt trở nên rất khó coi. Hắn hiểu rõ Lục Nguyên Sướng đang nghĩ gì, trong khi thực tế cũng đúng là như vậy, việc này cũng không phải là chuyện mất mặt gì. Nhưng để cho một mình Lục Nguyên Sướng đi vào nơi đó, hắn làm sao yên tâm cho được.

"A Nguyên, nếu như để cho ta một mình trở về thôn, thì ta làm sao ăn nói với Phù nương đây? Làm sao ăn nói với cha mẹ đây?"

"Ngươi chỉ cần nói ta ở trong thành gặp được bạn cũ rồi đi cùng với nhau là được rồi."

Dương Vinh bất đắc dĩ gật đầu, thấy Lục Nguyên Sướng bị mười mấy người lính vây quanh áp đi, trong lòng lo lắng không thôi.

Ed: Không lẽ miêu tả của gã sai vặt về bạn Sướng mới là đúng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.