Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 33: Sách khai tâm cấp tốc




Giữa lúc hai người đang hôn nhau vô cùng kịch liệt thì cửa viện lại vang lên.

Cố Tiểu Phù sợ đến mức đẩy phắt Lục Nguyên Sướng ra. Lúc này các nàng xem như là đang tuyên dâm giữa ban ngày, nếu mà bị người ngoài biết được, không biết là các nàng sẽ còn bị chê cười đến thế nào nữa.

Lục Nguyên Sướng nghe xong tiếng gõ thì không khỏi cau mày. Cánh cổng Lục gia của nàng, gần đây thực sự là bị ra mở quá nhiều lần.

Tay chân Cố Tiểu Phù luống cuống cầm lấy tấm gương đồng thường dùng để trang điểm đang đặt ở một bên giường lên nhìn lại mình. Mái tóc dài rối loạn, y phục trên người cũng xộc xệch, bờ môi đỏ thắm sưng lên căng mọng, phối hợp với đó là gương mặt phủ một màu hồng. Thấy thế nào cũng khó mà che dấu được, Cố Tiểu Phù hoảng sợ đến mức sắp khóc lên.

"Phù nương, đừng hoảng sợ, ngươi đi vào trong phòng rửa mặt sửa sang lại một chút, ta đi mở cửa." Đừng xem Lục Nguyên Sướng biểu hiện trấn định, âm thanh trầm ổn như vậy mà đáng tin cậy. Bởi bên dưới, bàn chân nàng tìm cách xỏ vào giày, làm sao cũng không xỏ vào được, có thể tưởng tượng được trong lòng nàng lúc này cũng là đang rất luống cuống.

Từ nhỏ Lục Nguyên Sướng đã được Bao thị giáo dục kĩ lưỡng. Những chuyện như hôm nay đã từng được nói tới, nhưng so với thông thường thì việc làm này có vẻ cực kỳ khác người. Vì thế mà nàng có thể nào lại không hoảng hốt cho được đây. Chỉ có điều vì bận tâm đến cảm thụ của Cố Tiểu Phù, nên nàng mới cố gắng trấn định chính mình trước mà thôi.

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng vội vã đi giày rồi đứng dậy đi mở cửa, cũng không kịp nhớ ra vẻ chật vật của mình nữa. Nàng vội vàng kéo Lục Nguyên Sướng lại, dùng khăn lau đi vết son đỏ thắm nhiễm ở trên môi của nàng, lại thay nàng chỉnh sửa quần áo. Sau khi nhìn thấy người này trừ mặt có chút hồng, còn lại trông không khác ngày thường là bao thì mới thả cho Lục Nguyên Sướng đi ra ngoài.

Lục Nguyên Sướng mang theo một chút bất mãn đi ra mở cửa viện, nhìn thấy thì ra người đó lại là Uyển nương. Bởi vì Uyển nương cùng Cố Tiểu Phù giao tình vô cùng tốt, nên Lục Nguyên Sướng đành đè xuống nỗi bất mãn trong lòng, nàng hỏi: "Uyển nương, ngươi đây là đến tìm Phù nương sao?"

"Lục Đại Lang có lễ, đúng là ta đến tìm Phù nương, không biết Phù nương có ở trong nhà hay không?" Uyển nương đối với Lục Nguyên Sướng làm cái vạn phúc rồi cúi đầu hỏi.

"Phù nương đang ở trong nhà, không biết Uyển nương tìm nàng có chuyện gì?" Lục Nguyên Sướng đứng che ở cửa viện lại hỏi.

Nếu là thường ngày, tất nhiên là Lục Nguyên Sướng sẽ để cho người ta tiến vào, nhưng mà hôm nay, cái cử chỉ dễ bị xem là vô lễ này của nàng chính là vì để cho Cố Tiểu Phù có thêm một chút thời gian.

Sắc mặt Uyển nương không khỏi có chút khó coi. Nàng cũng không hề nghĩ tới chuyện sẽ gặp mặt Lục Nguyên Sướng ở trong nhà. Hơn nữa, hôm nay nàng đến, chính là vì việc hôm qua, làm sao lại có thể cùng Lục Nguyên Sướng nói tỉ mỉ được chứ. Sau khi suy nghĩ một chút nàng nói: "Ta tìm Phù nương là vì muốn cùng nàng làm một chút mẫu để thêu thùa."

Lục Nguyên Sướng nghe vậy, lập tức không tìm được cớ để từ chối. Thêu hoa dù sao cũng là việc của nữ tử, đối với bên ngoài, thân phận của nàng là nam tử, dù sao cũng không tiện hỏi kỹ. Vì thế, nàng chỉ biết đứng ngây ngốc mà nhìn tiểu lang vui chơi trong viện, còn mình vẫn che ở nơi cửa viện không cho Uyển nương vào cửa.

Uyển nương nghĩ thầm, thường ngày vẫn thấy Lục Nguyên Sướng là người nhã nhặn có lễ, sao hôm nay nàng đến lại có cử chỉ khác thường như vậy? Có để cho đi vào hay không thì cũng nói một tiếng đi chứ. Bây giờ hai người cứ như vậy ngơ ngác mà đứng nơi cửa viện, nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, chẳng phải là có dịp để người ngoài truyền đi chuyện không hay hay sao?

"Đại lang, là ai tới vậy?"

Lục Nguyên Sướng cùng Uyển nương nghe được tiếng của Cố Tiểu Phù thì cả hai người đều không nhịn được mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Phù nương, có vẻ như là Uyển nương đến tìm ngươi. Ngươi hãy cũng nàng tiếp chuyện, ta đi thư phòng." Sau khi Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Cố Tiểu Phù đã ăn diện thỏa đáng, lúc này mới xoay người quay về Uyển nương tạ lỗi: "Ở trong nhà xin Uyển nương cứ tự nhiên, không cần phải khách khí làm gì."

Cố Tiểu Phù dẫn theo Uyển nương đi tới bàn tiếp khách, rót trà rồi nói: "Ngươi muốn tìm ta để thêu thùa sao? Sao không cho người đến nói với ta, ta sẽ tự mình đến Hoa gia là được. Ngươi thân thể mang thai mà cứ chạy tới giữa lúc trời tuyết lớn như vậy, không sợ có chuyện gì hay sao."

"Ta tìm ngươi không phải để làm mẫu thêu thùa, đó là lừa Đại lang nhà ngươi thôi." Uyển nương ghé vào bên tai Cố Tiểu Phù nói nhỏ.

"Ngươi tìm ta vì chuyện gì?" Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng hỏi lại, thấy Uyển nương một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng nàng không khỏi nghi hoặc.

"Ngươi đưa ta vào trong nhà cái đã, đứng ở nơi này nói chuyện không tiện." Vẻ mặt của Uyển nương chứa đầy vẻ ám muội.

Cố Tiểu Phù thấy như vậy thì đoán chắc là có chuyện không bình thường rồi, nên liền dẫn Uyển nương vào trong nhà, sau đó vội vã hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì mà ngươi phải thận trọng như thế?"

Uyển nương quay mặt về phía thư phòng nhìn một chút, sau đó đem cửa đóng khóa chặt lại, rồi mới móc ra từ trong lồng ngực một quyển sách, nàng lén lén lút lút nói: "Cái này là cho ngươi. Ngươi hãy tranh thủ những lúc Đại lang nhà ngươi không ở nhà mà nhìn cho thật cẩn thận. Thường ngày thì phải giấu kỹ, đừng để cho Đại lang nhà ngươi biết."

Cố Tiểu Phù cũng không biết làm sao để hình dung vẻ mặt Uyển nương lúc này. Nàng chần chờ một lúc rồi mới tiếp nhận quyển sách trông đã có vẻ tàn tạ kia. Khi thấy trên bìa bên ngoài sách không có chữ viết, nàng liền hỏi: "Đây là sách gì?"

"Ngươi cứ nhìn một hồi là biết, ta sẽ không có làm hại ngươi." Uyển nương dùng khăn che miệng nói thầm, chỉ có điều khi nới những lời này thì trên mặt nàng lại trở nên đỏ ửng.

Bởi vì đã có tín nhiệm đối với Uyển nương, nên sau một lúc giãy dụa, Cố Tiểu Phù cũng chậm rãi mở sách ra. Nhưng chỉ mới lướt xem được một chút thứ nhìn thấy đã làm cho nàng sợ đến nỗi không biết làm sao. Nàng đem quyển sách ném trả lại cho Uyển nương, thấp giọng nói: "Đây là sách gì? Sao nó lại như vậy?"

"Ngươi nhỏ giọng một chút, hôm qua ta nghĩ ngươi không hẳn có thể chỉ nghe mà đã hiểu được những gì ta cùng Trân nương nói tới. Vì vậy mới đặc biệt tìm cuốn sách này để cho ngươi hiểu biết hơn!" Uyển nương luống cuống đến độ che miệng Cố Tiểu Phù lại, cũng thấp giọng xuống.

Cố Tiểu Phù nghe những lời này thì làm sao cũng không hiểu được đây là chuyện gì. Nàng cả kinh đến mức nói không ra lời, con mắt hạnh đào không tin nổi cứ nhấp nháy lia lịa mà nhìn Uyển nương. Có trời đất chứng giám, lúc trước nàng chỉ mới dùng lời dạy của Uyển nương để câu dẫn Lục Nguyên Sướng, vậy mà đã làm cho hai người suýt chút nữa không trụ nổi. Bây giờ nếu lại nhìn thêm sách này nữa thì không khéo nàng cùng Lục Nguyên Sướng sẽ còn đến mức giữa ban ngày tuyên dâm thật sự mất!

Cố Tiểu Phù cảm thấy, những chuyện đã phát sinh trong hai ngày này sự thực đã vượt qua điểm mấu chốt để nàng có thể tiếp thu. Nào là thuật phòng the, nào là đông cung đồ, nào là thân phận của Lục Nguyên Sướng, nào là tự mình lãnh hội một trận cái hôn môi tươi đẹp. Con đường trưởng thành của nàng ở hai ngày trở về trước quá mức chầm chậm, mà hai ngày này lượng tin tức bù lại quá mức khổng lồ. Nàng cả kinh đến mức ngồi ngây ở trên giường rất lâu mà vẫn không thể phục hồi tinh thần lại được.

Uyển nương thấy vậy thì đành phải đỏ mặt mà chậm rãi giải thích: "Phù nương, ngươi cũng đã mười sáu tuổi, đâu còn có thể cứ ngây thơ như trẻ con mãi như vậy được. Sách này ngươi phải cẩn thận nhìn cho kỹ, như vậy đối với ngươi sẽ rất có ích."

"Sách này ngươi lấy từ đâu vậy?" Cố Tiểu Phù không dám nhận, lại đẩy trở lại.

"Cha Nhị Lang từng là người chuyên bán hàng rong, trong lúc vô tình đã có được cuốn sách này. Sau đó ta cùng Nhị Lang thành thân, cha hắn liền đem sách này cho Nhị Lang." Uyển nương nhìn cuốn sách đã trở nên tàn tạ, cũng không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Nàng cùng Hoa Nhị Lang đã không ít lần lật xem, nếu không phải vậy thì sách cũng sẽ không đến nỗi bị thành đến như thế này đây.

"Ngươi... Ngươi..." Cố Tiểu Phù muốn hỏi Uyển nương có xem qua hay không, thế nhưng lại không thể mở miệng nổi.

Uyển nương đoán được Cố Tiểu Phù suy nghĩ gì, nàng quay mặt qua chỗ khác rồi nói rất nhỏ: "Tất nhiên là ta đã xem qua. Tiểu Đại lang nhà ta cùng đứa bé trong bụng này chính là lấy được phúc từ quyển sách này. Phù nương, nếu như ngươi muốn sinh được một đứa bé thì hãy nhìn đi. Việc này vốn là nhân luân thiên đạo, không có cái gì thật không phù hợp."

Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì không khỏi có cảm giác bị trúng một côn. Nàng cùng Lục Nguyên Sướng làm sao có hài tử được đây. Sau khi tiếp thu thân phận của Lục Nguyên Sướng rồi, ngay chỉ nghĩ thôi, Cố Tiểu Phù cũng không dám nghĩ đến chuyện có hài tử nữa. Bởi vì, nếu phải lựa chọn, nàng lựa chọn Lục Nguyên Sướng.

"Uyển nương đem sách về đi thôi, việc này không thể để cho Đại lang biết được. Tâm ý của ngươi ta xin lĩnh, còn chuyện hài tử thì tùy duyên thôi." Cố Tiểu Phù sâu kín nói.

Uyển nương thấy sắc mặt Cố Tiểu Phù có chút không được, lại còn tưởng là vì Lục Nguyên Sướng lạnh lẽo nên đã làm cho Cố Tiểu Phù bị thương tâm, liền mất cả hứng thú nói chuyện. Nếu là Lục Nguyên Sướng đã không muốn, thì dù có nhiều sách hơn nữa, cũng làm sao đem đứa trẻ đến được đây. Uyển nương không khỏi đau lòng vì Cố Tiểu Phù, bởi vì theo một quân hộ, tính mạng đều là sống bữa nào hay bữa đó. Nếu mà ngay cả một thứ để nhớ nhung cũng không có thì những ngày tháng sắp tới kia còn có cái gì để mà hi vọng đây.

Uyển nương phẫn nộ bỏ đi rồi, Cố Tiểu Phù thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền nhóm lửa nấu cơm. Chỉ là nàng có chút mất tập trung, không cẩn thận mà để cho tay bị bỏng.

Sau giờ ngọ Cố Tiểu Phù đều trốn ở trong phòng lẳng lặng thêu hoa. Mỗi một mũi kim, mỗi một đường chỉ đều là tâm huyết của nàng, gửi gắm tình nghĩa của nàng đối với Lục Nguyên Sướng. Tiểu lang ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại lăn đi lộn lại. Có lúc nó chạy tới đứng bên cạnh Cố Tiểu Phù kêu thật to, có lúc nó lôi kéo Cố Tiểu Phù ống quần, sau đó lại tựa sát vào để sưởi ấm.

Thở dài cũng được, không cam lòng cũng được, sau khi Cố Tiểu Phù dành cả buổi để suy nghĩ, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh Lục Nguyên Sướng anh dũng cứu mình không chút sợ hãi, thường ngày đối với mình khoan dung thương yêu, tâm cũng từ từ trở nên thả lỏng hơn. Làm người thì không thể cứ lòng tham không đáy được, hôm nay có thể cùng Lục Nguyên Sướng gắn bó bên nhau, hiểu nhau, yêu nhau, có thể có được cuộc sống giàu có, an ổn sinh hoạt như vậy, vậy thì còn có gì để mà đòi hỏi hơn nữa đây.

Đến buổi chiều, hai người mặc quần áo thật chỉnh tề, rồi cùng nhau đi đến Dương gia.

Lúc này, gió lạnh gào thét, trên đường đi tuyết đã tích lại thành một lớp thật dày, trên trời hoa tuyết vẫn không ngừng bay lả tả. Lục Nguyên Sướng dùng áo khoác đem cả người Cố Tiểu Phù bọc lại, Cố Tiểu Phù tựa vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Gió thổi không tới, tuyết rơi không tới, chỉ có nhiệt khí trên người Lục Nguyên Sướng toả ra thật ấm áp.

Đến Dương gia, Dương Đại nương vừa nhìn thấy Cố Tiểu Phù liền kéo nàng vào bên trong, rồi đưa tay phủi đi lớp tuyết bám trên người nàng. Trân nương đi pha trà nóng, nàng cười thoải mái rồi nói: "Thấy trời tối rồi mà các ngươi còn chưa tới, Đại lang đang chuẩn bị đi tìm các ngươi đây."

"Đúng đấy, ngươi xem, ta đã mặc quần áo thật dày rồi đây này." Dương Vinh nói theo.

"Ta đã nói là A Nguyên cùng Phù nương sẽ giữ lời, cho dù tuyết có rơi nhiều cũng sẽ đến, hai người các ngươi lo lắng gì đâu." Dương Đại nương cũng vừa cười vừa nói.

Cố Tiểu Phù cảm thụ được sự nhiệt tình của người nhà họ Dương, trong lòng vừa cảm thấy thẹn thùng lại vừa cảm thấy thân thiết, nàng khẽ mỉm cười rồi nói với hai người: "Để Đại nương cùng chị dâu nhọc lòng rồi, là ta không phải."

"Ở đâu là ngươi không phải, ta thì chỉ sợ là A Nguyên đau lòng cô vợ nhỏ nên mới không chịu đến đó thôi!" Trân nương vừa kéo Cố Tiểu Phù lại gần vừa cười mà trêu ghẹo.

"Chị dâu đừng cười ta nữa, đều là lỗi của ta cả. Nguyên là ta do đọc sách đến bỏ lỡ canh giờ, may nhờ có Phù nương nhắc nhở. Nếu không, có lẽ sẽ đúng là đã làm bỏ lỡ bữa ăn ngon do lão nương làm mất." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù e thẹn, tất nhiên là thay nàng cản lại.

Người một nhà cùng nhau nói giỡn một chặp, sau đó liền ngồi vào bàn. Hôm nay nhân dịp Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù tới ăn cơm cùng, Dương Đại nương cùng Trân nương ra tay hết sức công phu, một bàn tràn đầy các món ăn.

Mùa đông tới, cả nhà vui vẻ nấu nồi rượu, phía bên trong là nồi thịt chó hoang hôm qua săn được, trong đó được bỏ vào không ít nguyên liệu nấu ăn, giờ đây tỏa ra mùi thơm bức người. Trên bàn còn có món thịt kho ngọt* mà Lục Nguyên Sướng thích nhất, lại còn có cả món măng xào trứng mà Cố Tiểu Phù yêu chuộng. Hiện tại đã là mùa đông, muốn được ăn một món rau dưa so với ăn thịt còn khó hơn nhiều. Rõ ràng là Trân nương đã để cho Dương Vinh không quản tuyết rơi để lùng tìm cho được chút rau dại, dùng dầu vừng trộn đều lên.

* Nguyên gốc là hồng thiêu nhục: Thịt kho tàu.

Cả một bàn lớn đầy thức ăn ngon, có rượu có thịt, có món ăn, có canh, người một nhà cùng nhau ồn ào ăn uống, khỏi nói có bao nhiêu náo nhiệt.

"A Nguyên, đến! Đây là món thịt chó hoang mà chúng ta đã đánh được hôm qua, ngươi hãy ăn nhiều chút, để bồi bổ thân thể." Dương Vinh nhận được ánh mắt ra hiệu của Trân nương liền bắt đầu đại nghiệp "Giáo dục".

Lục Nguyên Sướng sớm bị mùi thơm kia của thịt chó hấp dẫn, nên vừa nghe Dương Vinh nói xong liền thoải mái gắp ăn. Tay cầm lên chén rượu đã được hâm nóng, nuốt liền mấy ngụm, cả người đều cảm thấy ấm áp, nàng thỏa mãn cảm thán: "Thịt chó hoang đúng thật là rất ngon, nấu cũng thật vừa miệng, vừa thơm lại vừa mềm, ăn ngon lắm!"

"Nếu ngon thì ngươi ăn nhiều một chút. Phù nương cũng ăn đi, thịt chó này ăn vào sẽ làm ấm người lên." Trân nương lập tức tiếp lời, bây giờ là đến lượt nàng giựt dây Cố Tiểu Phù.

Có điều Cố Tiểu Phù không dám ăn thịt chó,. Nàng gắp một chút rau dại, dùng dầu vừng trộn rau dại, vừa sướng miệng lại có mùi thơm ngát, Cố Tiểu Phù rất thích. Nàng nghĩ thầm nếu có thời gian rảnh rỗi, mình cũng nên ra đi tìm một chút.

Nhìn người trong lòng uống vào từng chén rượu lớn, miệng ăn từng miếng thịt to, Cố Tiểu Phù không khỏi lo lắng cho vết thương của Lục Nguyên Sướng. Có điều hiện tại còn đang ở Dương gia, nàng không thể lại khuyên nhủ như hôm qua được, đành chỉ có thể đưa tay xuống dưới bàn nhẹ nhàng lôi kéo một góc áo của Lục Nguyên Sướng.

"Phù nương, có chuyện gì?" Lục Nguyên Sướng uống rượu đã có chút say, nên có xem cũng không hiểu ánh mắt Cố Tiểu Phù, nàng chỉ biết ngây ngốc hỏi.

Cố Tiểu Phù nghe thấy như vậy, trong lòng nhịn không được mà mắng Lục Nguyên Sướng ngu dốt. Làm sao nói rõ được là mình không muốn cho nàng uống rượu được đây, nên đành ngượng ngùng trả lời: "Ta cảm thấy rau dại mùi rất thơm, bao giờ tuyết ngừng rơi, Đại lang mang ta lên núi đi tìm có được không?"

"Dĩ nhiên là được. Nếu là Phù nương thích ăn, sáng mai ta liền lên núi vì ngươi mang về." Lục Nguyên Sướng cười rồi nói, đôi mắt lóng lánh, đầy cái vẻ cưng chiều cô vợ đẹp.

"Sáng mai hẳn tuyết vẫn còn rơi, mà Đại lang thì vẫn còn đang bị thương, sao cứ tùy tiện muốn là làm như vậy được. Chờ cho vết thương Đại lang đỡ rồi lại nói." Cố Tiểu Phù nương theo lời nói, nhắc khéo Lục Nguyên Sướng.

Đáng tiếc Lục Nguyên Sướng vốn tính khí bộc trực, căn bản nghe nhưng không hiểu ý tứ của Cố Tiểu Phù, vì vậy cũng chỉ biết ngây ngốc nói: "Được, chờ vết thương ta đỡ rồi ta liền dẫn ngươi đi trên núi xem cảnh tuyết, phải nói là rất đẹp."

Dương Minh thấy đôi vợ chồng nhỏ hai người ngươi tới ta đi, săn sóc ăn ý, nghi ngờ trong lòng cũng là thả xuống. Tối hôm qua Trân nương trở về nói chuyện đã xảy ra, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, chỉ sợ Lục Nguyên Sướng kiêu căng tự mãn ghét bỏ thân phận Cố Tiểu Phù, chỉ xem nàng như tỳ nữ mà đối xử. Việc kết hôn với Lưu gia thì đã cự tuyệt, bây giờ việc này còn trắc trở đến như vậy, sợ là sau này Lục Nguyên Sướng cưới cho được người vợ còn khó hơn nữa. Bây giờ nếu như ngay cả Cố Tiểu Phù cũng không được, Lục gia còn không phải sẽ bị đứt đoạn mất hương hỏa hay sao.

"A Nguyên, tết cũng đến rất nhanh thôi, trong lòng ngươi có dự định gì không?" Dương Minh thận trọng hỏi.

Lục Nguyên Sướng thấy Dương Minh hỏi vậy liền đặt chén rượu xuống, ngồi thẳng người lên rồi mới trả lời: "Đem lang bán đi, đặt mua chút hàng tết. Năm nay Phù nương lần đầu tiên ở Lục gia đón tết, ta muốn làm cho náo nhiệt một chút."

"Ừm, ý tưởng này rất tốt. Có tiền hay không cũng nên cưới về người vợ để cuộc sống tốt đẹp hơn. Vì vậy mà việc kết hôn của ngươi cùng Phù nương, cũng nên làm đi thôi." Dương Minh là tú tài, luân lý cương thường vẫn luôn cực kỳ coi trọng, bởi vậy mà cách làm của Dương Đại nương như vậy hắn rất không thích. Nếu vậy thì còn không bằng tiến hành kết hôn làm cho danh chính ngôn thuận, đến lúc đó nói cái gì mà chẳng được.

Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy, trong lòng tất nhiên là vui mừng. Nàng vốn định cho Cố Tiểu Phù danh phận, chỉ là rất khó khi để cho mình tự đứng ra làm chủ, nếu như được Dương Minh đứng ra lo liệu thì không còn gì tốt hơn. Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù e thẹn, trong mắt tất cả đều là vẻ chờ mong.

Cố Tiểu Phù ngồi ở chỗ đó, chợt cảm thấy ngượng ngùng, đối với nữ tử, có thể nào ở ngay trước mặt nàng mà bàn đến việc kết hôn, nàng muốn lảng tránh đi, thế nhưng bàn tay nhỏ lại bị Lục Nguyên Sướng nắm lấy thật chặt.

Dương Đại nương thấy hai cái miệng nhỏ đều không ai nói một lời liền vội vàng khuyên nhủ: "A Nguyên, Phù nương là người vợ rất tốt, chính ngươi đã quá là rõ ràng. Nàng tuy là do ngươi mua được, nhưng xuất thân cũng từ gia đình rõ ràng, nếu cứ để cho nàng không danh không phận theo bên người ngươi, người trong thôn sẽ nhìn nàng như thế nào đây?"

"Sao ta lại để Phù nương phải chịu oan ức không danh không phận được chứ!" Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vã biện bạch, sau đó cảm thấy lời nói của mình quá mức cứng rắn, nên liền đứng lên, nàng quay về Dương Minh cùng Dương Đại nương chắp tay, trấn trọng nói: "Ta đã không cha mẹ, việc kết hôn lại không thể tự mình đứng ra làm chủ. Cha nuôi lão nương đối với ta có công ơn nuôi dưỡng, vì vậy ta đều dựa vào cao đường, kính xin hai vị trưởng bối hãy vì ta lao tâm."

"Ta đối đãi với A Nguyên như con trong nhà, việc kết hôn đương nhiên là việc đáng làm thì phải làm mà thôi, ha ha!" Dương Minh nghe được nàng nói vậy thì cực kỳ vui mừng.

"Phù nương, ta có thể đem A Nguyên giao cho ngươi được rồi. Sau này các ngươi bảo ban nhau cùng làm ăn sinh sống, sớm khai chi tán diệp. Được như vậy thì không chỉ có là phúc của A Nguyên, đó cũng là phúc phận của ngươi." Dương Đại nương cầm tay Cố Tiểu Phù không ngừng dặn dò. Việc kết hôn của Lục Nguyên Sướng đã được quyết định, đại sự vốn canh cánh trong lòng nàng cuối cùng cũng coi như là thả xuống.

Cố Tiểu Phù ngượng ngùng khẽ gật đầu. Khi nàng nhìn về phía Lục Nguyên Sướng thì chợt phát hiện Lục Nguyên Sướng đang dùng ánh mắt si ngốc mà nhìn mình. Cố Tiểu Phù nghĩ thầm, nếu có thể cùng Lục Nguyên Sướng làm bạn đến già, thì cho dù không có con cái nàng cũng bằng lòng.

"A Nguyên thúc muốn cưới vợ rồi." Trứng Trứng vui vẻ kêu gào, vây quanh Cố Tiểu Phù nhìn chằm chằm, Cố Tiểu Phù thực sự không nhịn được ánh mắt của mọi người đã ám muội lại nóng bỏng như vậy, vì thế nên chạy vội mà trốn vào trong phòng bếp.

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì định đuổi theo nhưng lại bị Dương Vinh ngăn lại: "A Nguyên, ngươi cứ an tâm ngồi xuống, phụ nhân e thẹn, tất nhiên là chuyện bình thường. Hãy để Trân nương cùng Phù nương nói chuyện, còn chúng ta nên uống rượu chúc mừng."

Lập tức, toàn bộ nữ nhân trên bàn liền chạy đi tóm lấy Cố Tiểu Phù để "giáo dục". Còn Dương Vinh, thân phải gánh trách nhiệm nặng nề, đến lượt hắn phải "Giáo dục" huynh đệ vụng về của hắn đây!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.