Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 160: Chương cuối




Như thế nào thì mới được xem là một Hoàng Đế tốt? Từ xưa tới nay, đây luôn là vấn đề khiến người ta vắt óc suy nghĩ.

Bách tính giàu có, quan chức thanh liêm, biên quan an lạc, thiên hạ thái bình, Lục Nguyên Sướng có cảm giác một khi mình có thể làm được những điều này thì cũng là mãn nguyện lắm rồi. Nàng thấy rằng làm một Hoàng Đế tốt cũng không cần phải có quá nhiều tài năng. Chỉ cần có thể biết dùng người thiện, đem được những người có bản lĩnh tụ tập cùng một chỗ, đặt họ vào vị trí thích hợp. Đến lúc đó nàng có thể không cần phải tự tay cai trị nữa.

Nhưng một khi có một vài triều thần có năng lực mà không đứng phía bên mình, không muốn tiếp thu ý kiến của mình thì một vị Hoàng Đế rộng lượng sẽ rơi vào tình thế rất là bất đắc dĩ. Nàng là một người rộng lượng, vì lẽ đó mà không thể giết bừa, triều thần có năng lực cũng là vì chính mình mà suy nghĩ, vì lẽ đó mà không thể khiển trách.

Nàng muốn lập Trứng Gà làm Hoàng Thái Nữ, bị cả triều thần không đáp ứng là trong dự liệu. Đây là một sách lược mà nàng đã cùng triều thần trao đổi nhưng không được đáp ứng, Hoàng Đế đành phải lùi một bước, vậy triều thần phải đáp ứng việc nàng lập người nối ngôi.

Nhưng khi được hỏi ý kiến, Tống Định Thiên đã khóc rống lên mà từ chối, điều này đã làm cho Lục Nguyên Sướng rất là phiền muộn.

Tống Định Thiên đúng là rất sợ con rể cùng khuê nữ của mình. Hễ chuyện gì mà có các các nàng dính dáng tới thì toàn là chuyện không tốt. Mà lúc này Tống gia bọn họ đã đủ phong quang rồi. Khi bắt tay vào xây dựng Đại Đường, Tống gia là ngoại thích duy nhất, dựa vào sự che chở của hoàng hậu cùng với ân sủng mà Hoàng Đế đã dành cho Tống gia, Tống thị đã trở thành là gia tộc hiển quý bậc nhất của Đại Đường, không có ai sánh được cùng.

Với tước vị là thế tập võng thế Quận Vương, tuy rằng trên thực tế thì đã bị biến thành hư phong, nhưng Tống thị là nhà duy nhất được phong tước Vương. Tước vị Võ Uy Quận Vương đã bị Lục Nguyên Sướng xóa bỏ, chuyển xuống làm phụ quốc công. Trong Tống gia từ trên xuống dưới, lứa con cháu đều xuất thân từ học trò, sau khi trưởng thành thì đều tại triều đình đảm nhiệm các chức vị trọng yếu, như vậy cũng là tột đỉnh vinh hoa rồi. Nếu lại xuất hiện một trong số đó kế vị làm Hoàng Đế, thì Tống gia chẳng phải là đã soán vị cướp ngôi hay sao.

Đừng thấy Lục Nguyên Sướng trị quốc ôn hòa mà xem thường. Những ai từng chứng kiến những thủ đoạn tàn bạo của Lục Nguyên Sướng thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được Hoàng Đế của mình là một con hổ. Trước mắt con hổ này, nếu mà chọc giận nàng, tuyệt đối sẽ khiến Mãnh Hổ hạ sơn, đến lúc đó thì ai cũng đừng hòng được ăn ngon ngủ yên.

Bên trong ngự thư phòng đang có một cuộc thương nghị nhỏ. Bảy, tám vị trọng thần đều mặt nhăn mày nhó, không ai đoán được Hoàng đế đang muốn cái gì. Hoàng Đế cũng đã ngoài ba mươi tuổi, đang là giữa lúc tráng niên, nạp thêm mấy người phi tử tuổi trẻ, sinh ra một hoàng tử thì có gì là khó. Văn Thừa tướng chân thật cảm thấy Lục Nguyên Sướng đúng là ăn no rửng mỡ. Thật vất vả lắm thiên hạ mới có được an ổn như bây giờ, vậy mà còn nháo pháp như thế, còn không phải lại muốn để cho quốc gia hỗn loạn lần nữa hay sao.

"Hoàng thượng cùng hoàng hậu cầm sắt hợp minh, đây là dấu hiệu cho việc Đại Đường ta được hưng thịnh. Thế nhưng tông miếu hương hỏa cũng là gánh nặng vì xã tắc. Hoàng thượng không thể vì tình cảm cá nhân mà làm tổn hại đến đại nghĩa quốc gia. Lão thần cảm thấy, không bằng nạp chút cung phi có phẩm chất ở cấp thấp, chờ sinh ra hoàng tử, rồi cho mẹ đi con ở, để hoàng hậu tự mình nuôi nấng là được rồi." Đường đường là Văn Thừa tướng, đối với vấn đề mẹ đi con ở là không có một chút nào áy náy, còn được nói với vẻ rất đường hoàng.

Lời của Văn Thừa tướng vừa được nói ra liền lập tức nhận được sự tán đồng của tất cả các trọng thần. Cái biện pháp này bọn họ đã từng nói qua, là con đường duy nhất có thể đi.

Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy thì trầm mặc không nói, khiến cho bầu không khí bên trong ngự thư phòng nhất thời cực kỳ ngột ngạt. Đợi cho đến khi chén trà trong tay dần dần trở nên nguội lạnh, Lục Nguyên Sướng mới thấp giọng nói: "Chư vị ái khanh nói rất có lý, chỉ có điều, trẫm đã không còn khả năng sinh đẻ nữa."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người, Văn Thừa tướng thì mặt trắng bệch ra mà nhìn Lục Nguyên Sướng, hắn còn sợ đến mức một bên ria mép rũ xuống.

"Khi vừa tuổi thiếu niên trẫm đã phải tòng quân. Tham gia chinh chiến chiếm nửa cuộc đời, trên người đã phải chịu tổn thương cùng bệnh tật nhiều biết bao. Có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh. Chỉ vì bận tâm cho bộ mặt của trẫm, mà hoàng hậu đã phải mang tiếng là độc chiếm hoàng sủng, trẫm thua thiệt hoàng hậu nhiều rồi." Lục Nguyên Sướng làm bộ đau xót nói.

"Hoàng thượng!"

Nhất thời các trọng thần đều quỳ rạp xuống đất. Chủ nhục thì thần phải chết, Hoàng Đế bọn họ đã phải chịu một oan ức lớn như vậy, cho dù bọn họ có bị đánh chết cũng là đáng đời. Tâm tư của các trọng thần lúc này không thể nói là không bi phẫn. Khó khăn lắm mới có được một Hoàng Đế tốt, được làm thần tử cho người như vậy chính là được hưởng phúc. Nhưng với tình huống trước mắt này, lẽ nào tháng ngày tốt đẹp của họ sẽ cứ như thế không còn nữa? Không trách đã mười năm qua mà hoàng hậu vẫn chưa mang bầu. Hóa ra không phải hoàng hậu không được, mà là Hoàng Đế không được. Vấn đề này quả là một phiền phức lớn rồi đây.

"Các vị ái khanh cũng không cần phải bi thương như vậy. Được hay mất, đều là do mệnh mà thôi. Chỉ tiếc bộ tộc Lục thị của trẫm đều đã qua đời hết cả rồi, chỉ còn Tống thị là cùng trẫm còn có huyết thống thân cận. Quốc trượng, động tác này của trẫm cũng là bất đắc dĩ mà thôi." Lục Nguyên Sướng cảm khái nói.

"Xin mời hoàng thượng cân nhắc lại!" Tống Định Thiên vẫn kiên quyết từ chối. Cho dù sẽ không còn ai thừa kế ngôi vị hoàng đế kia, Tống gia hắn cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai xía vào một chân.

Cuộc đàm luận trong ngự thư phòng đã đến hồi bế tắc. Lục Nguyên Sướng cũng biết việc này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn nữa, vì vậy liền để cho mấy vị trọng thần đi ra ngoài.

"Xem đi, ta đã nói là cha ta sẽ không đáp ứng rồi mà." Cố Tiểu Phù thấy các vị trọng thần đều đã lui cả ra, liền từ nội thất đi ra.

"Từ lâu cha ngươi đã không ưa gì việc con rể ở cùng khuê nữ rồi!" Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nói.

"Còn không phải vì đã bị ngươi dọa cho sợ rồi hay sao." Cố Tiểu Phù cười đến rất vui vẻ.

"Đã như vậy, chúng ta cũng phải làm một hồi cái việc của con rể cùng khuê nữ đi." Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nói. Chẳng phải là bớt đi một việc phải lo rồi hay sao!

Ngày mùng 5 tháng 6 Kiến An năm thứ mười. Từ khi Đại Đường Kiến Quốc tới nay trên triều đình bỗng dưng xuất hiện một tình cảnh quái quỷ.

Các vị công thần cũng không ai huyên náo, cả triều đình vẫn tỏ ra rất thong dong. Cái ngai vàng đặt phía trên cung điện vẫn huy hoàng lộng lẫy nhưng trên đó lại trống không. Mà bên trái ngai vàng lại được đặt một cái ghế, ngồi trên đó là một người con gái tuổi còn rất trẻ.

Trên người nữ tử này là bộ trang phục mạn vàng sáng lấp lánh, đầu đội phượng quan, khí chất ung dung, hàng lông mi cong dài không che giấu được vẻ lanh lợi, thông minh toát ra từ đôi mắt của nàng. Nữ tử này, chính là trưởng công chúa của Đại Đường khai quốc, tên gọi là Lục Minh Hi, nhũ danh là Trứng Gà.

Trứng Gà khẽ gật đầu, cho phép quan nội thị bắt đầu công bố thánh chỉ, âm thanh từ trong đại điện sang sảng vang vọng. Sau đó thì, chẳng khác nào đã xuất hiện một cơn sóng to gió lớn, làm cả triều đình chấn động.

Trứng Gà nghe thánh chỉ, vẻ mặt trầm tĩnh càng ngày càng trở nên nghiêm nghị hơn. Mấy ngày nay, bởi vì người cha rất quá đáng của nàng đã đem mẹ bắt cóc đi đâu mất rồi, từ đó cuộc sống của nàng không còn được dễ chịu nữa.

Ý chỉ rất đơn giản, Hoàng Đế bị bệnh, bệnh đến rất nghiêm trọng, phải để cho hoàng hậu cùng đi tới nơi dân gian chữa bệnh, quốc gia to lớn này sẽ được giao cho trưởng công chúa mới có mười sáu tuổi trông coi. Văn Thừa tướng lĩnh trọng trách trông coi nội các, Đại tướng quân Vương Siêu lĩnh trọng trách bảo vệ kinh kỳ, sáu bộ còn lại mỗi người quản lí phần việc theo chức vụ của mình. Quân quốc đại sự rập theo khuôn cũ, mọi người cứ vậy mà làm là được. Nếu có việc không thể quyết định, chờ Hoàng Đế về ăn tết hãy nói.

Có mà bệnh nặng chó má. Từ nhỏ đã được tập võ lại mới hơn ba mươi tuổi, Hoàng Đế so với bất luận người nào đứng trước cung điện này đều cường tráng hơn cả. Các đại thần cũng chưa mắc phải bệnh hồ đồ, ai tin a!

Nhưng hiện tại thì thấy mấy vị đại lão của nội các vẫn rất yên tĩnh, tựa hồ đã sớm hiểu ra đến tột cùng là chuyện gì sắp đến. Không một ai đưa ra ý kiến phản bác, bởi vì bọn họ có thể làm sao đây? Nhìn lại một chút trưởng công chúa đang ngồi ở cái ghế trên cao kia, trên mặt tính trẻ con chưa thoát, vậy nhưng khí chất đế vương thì đã hiện hữu, mơ hồ tỏa ra sự áp bách, rất có phong thái của hoàng gia.

Trưởng công chúa của bọn họ không phải là bỗng dưng lại ngồi lên vị trí cạnh Hoàng Đế kia được. Mười tuổi mới hồi cung, sau đó được Lục Nguyên Sướng dần ngấm ngầm sắp xếp cho nàng tiếp xúc với các vụ việc chính trị. Mỗi khi nàng lĩnh việc xấu thì làm được cực kỳ xuất sắc. Còn ở trong triều đình thì danh tiếng vô cùng tốt. Không ai lại không tiếc nuối cho trưởng công chúa là thân con gái. Nếu là hoàng tử, thì Đại Đường bọn họ trăm năm thịnh thế tất nhiên sẽ không thiếu.

Trước mắt Hoàng Đế đã chạy, ai cũng có thể cảm giác được ở trưởng công chúa sự phẫn nộ của Thượng đế, nên đều cố gắng cẩn thận hầu hạ, chỉ mong sao khi Hoàng Đế trở về sẽ không bị hỏi trách. Nếu không, đến lúc đó nhất định là Hoàng Đế sẽ không bỏ qua cho một ai trong bọn họ. Một khi mệnh của bọn họ không tốt thì cũng chỉ biết than vì sao mình lại có một vị Hoàng Đế như thế mà thôi!

Chỉ có Cố Tiểu Phù là tuyệt đối không tin Lục Nguyên Sướng là kẻ lười. Bởi vì lúc này Lục Nguyên Sướng lại ôm mình để mà cùng tình nàng ý thiếp. Đêm nay đây là lần thứ mấy, Cố Tiểu Phù cũng nhớ không nổi nữa. Chỉ biết là sau khi hai người chuồn ra khỏi cung thì Lục Nguyên Sướng được giải thoát khỏi cái sự ràng buộc đã nhiều năm kia. Một người đã hơn ba mươi tuổi đầu, vậy mà lại cao hứng như một đứa bé. Ban ngày thì du ngoạn, buổi tối lại cực kỳ tận sức. Cố Tiểu Phù thực sự đã không theo nổi sự nhiệt tình quá mức này của Lục Nguyên Sướng.

"A Nguyên, ta mệt mỏi quá rồi, đừng nháo nữa có được không?" Cố Tiểu Phù ôm Lục Nguyên Sướng dùng cái giọng dễ nghe nhất để dỗ dành. Chỉ là thân thể thì vẫn theo phản ứng của bản năng, nhẹ nhàng vặn vẹo, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng chà xát vào Lục Nguyên Sướng.

"Phù nương ~ ta đang rất cao hứng!" Lục Nguyên Sướng không nghe theo mà chỉ lầm bầm. Nhưng rồi cuối cùng vẫn đau lòng Cố Tiểu Phù mà dừng lại, đem cả hai người ôm sát lại với nhau.

Cố Tiểu Phù biết tại sao Lục Nguyên Sướng lại tỏ ra cao hứng đến như vậy. Với một người phải làm cái việc mà mình không thích đến hơn mười năm như thế thì rõ ràng đây là một sự giải thoát. Một khi được như vậy thì ai lại có thể không cao hứng được đây. Cố Tiểu Phù mềm mại tựa vào trong lòng Lục Nguyên Sướng, nghe được trái tim Lục Nguyên Sướng đập vững vàng, chỉ được lát sau thì ngủ thiếp đi.

Con gió ngày mùa hè dịu dàng lướt qua khuôn mặt, mang theo mùi vị rất riêng của biển rộng, lẫn vào trong đó còn có sức sống bừng bừng của vạn vật. Sóng biển không ngừng đánh vào bờ biển, đem phù sa bồi đắp cho bờ bãi, đem theo cá tôm cho ngư dân. Từng ngọn sóng tung bọt trắng xóa nhấp nhô gối lên nhau tới tận chân trời. Triều đến rồi đi như thể nhân sinh luân hồi vậy.

Mang theo một cái giỏ trúc màu xanh, trong cổ khẽ ngân nga một ca khúc, Cố Tiểu Phù bước chậm trên cát mịn trải dọc theo bãi biển. Khi thì nàng nhặt lên một con ốc biển nhiều màu sắc, khi thì lại nghiêng mình nhặt lên một con cua biển. Ngón tay tinh tế vén lên mớ tóc dài bị gió biển thổi loạn, nàng ngẩng đầu nhìn tới một khối đá ngầm khổng lồ cách nàng không xa, ngồi trên đó có một cô gái mặc áo trắng.

Vạt áo màu trắng, tóc dài đen nhánh múa lên theo gió biển. Cô gái mặc áo trắng vững vàng ngồi trên dải đá ngầm để mặc cho sóng biển truy đuổi. Tay cầm cần câu, nàng chăm chú cảm thụ trọng lượng của cái cần câu trên tay kia. Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng đối mặt với ánh triều dương vừa mới lên. Ánh mặt trời nhu hòa rải đều lên trên người của nàng, cả người nàng như được nạm một tầng ánh sắc nhàn nhạt viền vàng.

Cố Tiểu Phù si mê nhìn, không muốn bỏ qua dù chỉ là một cái chớp mắt. Không biết đã có bao nhiêu năm tháng nàng chờ đợi thời khắc này. Lục Nguyên Sướng mang trên mình một thân nữ trang, thanh tú, ôn nhu, mà không phải là một vị Hoàng Đế uy nghi. Thế nhưng nàng lại như mang theo hương vị của núi, kỳ ảo, thanh tân, cùng biển cả hòa làm một thể.

"A Nguyên, ngươi cũng biết ta vui mừng cho ngươi nhiều biết bao." Gió biển mang đến cảm giác mát mẻ, làm cho Cố Tiểu Phù không nhịn được mà đi về phía Lục Nguyên Sướng, tựa vào trên lưng của nàng, hưởng thụ cái cảm giác ấm áp, an tâm.

"Không đẹp đẽ được như ngươi." Lục Nguyên Sướng quay về phía Cố Tiểu Phù, đặt lên trên trán Cố Tiểu Phù một nụ hôn. Trên người Cố Tiểu Phù cũng mặc một bộ y phục tương tự, trông nàng lúc này chẳng khác nào tiên tử trên trời giáng trần vậy.

"Ta nhớ nhà." Cố Tiểu Phù làm nũng, bàn tay thon nhỏ của nàng cầm lên một nắm tóc đen rồi chậm rãi miêu tả khuôn mặt của Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy thì tủm tỉm cười, ý cười hiện lên từ đáy mắt, cho người đối diện có một cảm giác, cảm giác đó gọi là thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.