Trọng Sinh Làm Vương Nữ

Chương 14: Chương 14




_ Vừa nãy.....!là ta đã làm nàng phải khó xử rồi

Dạ Quân Ly nhỏ giọng nói hắn thật sự áy náy vì 1 chút kiêu ngạo mà mém chút đẩy Vũ Cơ vào chuyện ko hay nên lại có cảm giác hối lỗi.

Vũ Cơ nhìn Dạ Quân Ly cô chỉ trầm mặc 1 hồi sau mới nói

_ Lúc nãy....!có bị thương chỗ nào ko?

Dạ Quân Ly ngạc nhiên khi Vũ Cơ ko hề tức giận với mình, ngược lại còn quan tâm hắn ko hiểu tại sao khi nhìn Vũ Cơ lúc này so với khi nãy là 2 con người hoàn toàn khác nhau, cô bây giờ ôn nhu mềm mỏng so với lúc khẩu chiến với Lâm Ngữ Khê ngược lại giống như 1 người khác, vô cùng mạnh mẽ toát lên sắc khí oai vệ.

Dạ Quân Ly lúc này lại có chút xao động với cô hắn mãi nhìn Vũ Cơ mà quên trả lời.

Giang Hành nhìn thấy vội nháy nhỏ hắn

_ Chủ tử! Công chúa đang hỏi người đấy

_ À! Ta....!ta ko có bị thương.

_ Ko bị thương là tốt rồi...!là phò mã phải cùng ta quản hết cái phủ Hoàng nữ này.

Ta hy vọng huynh đừng lúc nào cũng say như vậy , ta ko muốn người ngoài bảo ta nuôi chiều huynh ko quản nổi.

_ Ta hiểu rồi...

_ Vậy huynh nghĩ ngơi đi.

Ta vễ phòng đây.

Vũ Cơ nói xong liền rời đi.

Dạ Quân Ly cứ đứng nhìn theo cho đến khi cô đi khuất mới ngồi xuống

_ Giang Hành! Ngươi nói xem, nàng ấy....!tại sao 1 lời cũng ko mắng ta? Nàng ấy đối với ta, ko nóng cũng ko lạnh.

Thật sự rất khó hiểu.

_ Ta nghe nói Công chúa rất dễ gần nhưng khi tiếp xúc thì ko phải vậy, ngài ấy quả thật lạnh lùng, quả thật rất khó hiểu.

_ Càng lúc càng thú vị rồi đây.

Đối với ai cũng nghiêm nghị duy chỉ có Sở Phi Hoan lại mỉm cười, ta thật có chút ko cam tâm.

_ Thái tử! Người là đang ganh tỵ vs hắn sao?

_ Ta..

...Ta làm sao phải ganh tị chứ.

( đỏ mặt) Chỉ là ta là phò mã lại ko đc sủng bằng hắn người ngoài nhìn vào sẽ nói ta đây là phế vật mất.

Ta ko tin nàng ấy lạnh nhạt với ta mãi như vậy, trước khi rời khỏi Tây Vực này ta phải khiến nàng ấy yêu ta.

( cười đắc ý)

Dạ Quân Ly lúc này vẫn chưa nhận ra sâu thẳm bên trong mình đã động lòng với Vũ Cơ anh vẫn còn kiêu ngạo kong thừa nhận.

Vũ Cơ trở về phòng thì Phi Hoan cũng vừa đến

_ Vũ Cơ! ( nói nhỏ, rụt rè ko dám bước vào trong)

_ Phi Hoan! Sao lại huynh đứng đó có chuyện muốn nói vs ta sao ? Vào đi

_ Ta....!ta...

_ Có chuyện gì huynh cứ nói đi, ko cần sợ đâu?

_ Nàng có phải biết khi nãy Lý Uy đến là tìm ta rồi phải ko?

_ Phải .

_ Nàng ko hỏi lí do hắn đến gặp ta sao? Hắn là người của Hoàng Thái Nữ.

_ Tại sao ta phải hỏi? Nếu như chàng muốn giấu ta có hỏi cũng bằng ko ngược lại nếu chàng muốn tự khắc sẽ nói ra thôi.

( mỉm cười cô nắm lấy tay Phi Hoan) Ta ko cần biết hôm.

nay hắn đến đây tìm gặp huynh là có chuyện gì nhưng chốt lại 1 điều.

Cho dù đó có là gì , ta tin huynh ko phản bội ta vì thế....!huynh đừng làm ta thất vọng, được không?

Vũ Cơ muốn nhấn mạnh với Phi Hoan rằng tất cả mọi thứ hắn làm nếu cô muốn biết thì sẽ ko giấu được chỉ là đợi hắn tự nguyện mà nói ra nhưng lại muốn nhấn mạnh cô đối với hắn hoàn toàn tin tưởng điều này làm Sở Phi Hoan cảm thấy chột dạ.

Vì bị Lâm Ngữ Khê bắt ép hắn đã bước chân vào vũng lầy đang âm thầm xem như phản bội cô cũng chỉ vì bảo vệ người thân của mình, trong tâm can đang áy náy mà chột dạ hắn cảm thấy có lỗi nhưng cũng bất lực mà phản kháng chỉ biết mọi thứ hắn làm sẽ ko làm hại đến bản thân Vũ Cơ.

Sở Phi Hoan im lặng ko nói thêm lời nào nhìn biểu hiện của hắn Vũ Cơ vốn đã cảm thấy bất thường nhưng vẫn tỏ ra ko có gì vì bản thân nghĩ trước khi biết được chân tướng cô sẽ vì Chủ thể của Thân xác này ko tổn thương đến hắn thêm việc Phi Hoan thường ngàu vẫn rất điềm đạm quan tâm cô cho nên Vũ Cơ ko gặn hỏi thêm cô đưa tay vuốt nhẹ má Phi Hoan

_ Gương mặt đẹp như vậy ko nên ũ rũ như thế.

Huynh xem Quân Ly hắn anh tuấn như thế huynh cứ ũ rũ như vậy đến lúc xấu đi ta ko có sủng huynh nữa đâu.

_ ( mỉm cười) Nàng là như vậy cũng để ý đến hắn sao?

_ Ta....chỉ là thấy đẹp thôi.

Để ý gì chứ? Ta động cũng chưa động vào hắn .

_ Vậy....!đêm đó động phòng......!??

_ Ai da.

cái gì cũng chưa động qua.

Ta....uống say cho nên ngủ luôn.

Nhưng huynh đừng nói vs ai khác ta ko muốn lại bị kẻ khác đồn ầm lên.

_ Haha..

( Phi Hoan bật cười)

_ Huynh cười gì chứ?

_ Ta cười là vì.

Ai mà ngờ công chúa điện hạ chính thất lẫn thứ phi có đủ nhưng cái gì cũng vẫn chưa làm qua.

Ta nhiều lúc nghĩ nàng có phải là Nam nhân ko? Đối với chúng ta lại ko có cảm giác.

_ Thì sao chứ? Ta....!chỉ là ko muốn thôi.

Huynh đừng có cười nữa mà....

Vũ Cơ bị Sở Phi Hoan chọc đến xấu hổ đỏ mặt.

Nghĩ lại cô cái gì cũng chưa làm qua là vì bản thân chưa thật sự động tâm với ai.

Cho dù là sống nhờ thân thể người khác nhưng cô cũng muốn trao nó cho người mà cô yêu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.