Trọng Sinh Làm Vật Cưng Trong Hậu Cung Của Cẩu Hoàng Đế

Chương 27: Cá Mè Một Lứa




Trình Mộ Nhàn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai cha con kia bị gia đinh khoẻ mạnh đè xuống đất thi hình.

Tên gia đinh kia cũng không hề khách khí tí gì, hắn biết hai người này đắc tội Hoàng Hậu nên khi thi hình rất ra sức đánh.

Ngay cả Trình Mộ Nhàn ngồi nghe thôi cũng thấy không đành lòng.

Một lát sau, hai cha con nhà kia lại bị ngâm ở trong nước ớt pha với muối, cơn đau xót làm cho bọn hắn kêu ré lên như heo bị giết.

Trình Mộ Nhàn thấy cũng khá xê xích liền ra hiệu dừng lại.

Nhìn bên ngoài cửa Mộ Lương uyển chảy nhiều máu, Trình Mộ Nhàn có chút chán ghét: "Nếu còn không chịu nói rõ ràng, vậy dù ta có giết hai người các ngươi cũng sẽ không có ai biết".

Lai ma ma vốn đang lo lắng thủ đoạn của mình sẽ hù đến Trình Mộ Nhàn: Là bà lo lắng quá rồi.

Lời Trình Mộ Nhàn nói không sai, hai người này cũng chỉ là người nhà của thiếp thất nên có rất nhiều cách để đắn đo bọn hắn.

Đương nhiên, thái độ của chi chủ một nhà vẫn là quan trọng nhất.

Hiện tại Lạc di nương đã bị thất sủng, nên cho dù Trình Mộ Nhàn có xử lý hai tên nói chuyện cuồng vọng này thì cũng không ai dám hé răng nửa lời.

Hai người này cũng biết chuyện bây giờ đã liên quan đến mạng sống của mình, vì vậy nhanh chóng nói rõ ràng ý đồ đến của mình.

Nói tới nói lui, vẫn là tìm Lạc di nương muốn bạc.

Trình Mộ Nhàn muốn làm rõ ràng chuyện này, nên nói: "Bạc cho các ngươi lúc trước đâu?".

Lạc di nương tham những sáu vạn lượng bạc mà, đừng nói hai người này tiêu sạch hết rồi đấy nhé?

Nhưng Trình Mộ Nhàn đã nhầm.

"Thế đạo bây giờ, đi chỗ nào mà không cần bạc chứ? Giống như lần trước ở nha môn------".

Ca ca Lạc di nương là Lạc Phú nói đến đây liền im bặt.

Hắn biết mình đã lỡ miệng.

Trình Mộ Nhàn nghe được nửa câu bỏ lửng liền biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản, ý tứ của Lạc Phú có phải là hắn ta đã dùng bạc thu mua quan viên nha môn? Nếu chuyện này mà bị chọc ra ngoài, điều đó sẽ rất không tốt.

Luật pháp của Tây Chiêu đối với tội danh tham ô là khắc nghiệt nhất, đơn giản chỉ như tặng lễ cùng thu lễ thôi cũng sẽ bị định tội!

Trình Mộ Nhàn không do dự, tiếp tục truy vấn: "Các ngươi là tính để bản cung tiếp tục dùng hình, hay là tự mình nói ra?".

Nước ớt trong xô vẫn còn lạnh, Lạc Phú chỉ nhìn cái xô thôi đã cảm thấy cằm lại bắt đầu đau rát.

Loại đau đớn này, đời này hắn cũng không muốn hưởng thụ thêm lần thứ hai.

"Ta nói, ta nói!".

Lạc Phú vì quá kích động nên không cẩn thận liên lụy đến vết thương khiến hắn đau đến hít một hơi: "Lần trước ta lỡ tay đánh chết một cô nương thanh lâu.

Muội muội ta cho ta ba ngàn lượng bạc, ta dùng một ngàn lượng bồi thường cho thanh lâu kia, sau đó lại dùng một ngàn năm trăm lượng để chặn miệng nha môn".

"Vậy năm trăm lượng bạc còn lại đâu?".

Trình Mộ Nhàn cúi đầu, vuốt ve chiếc khăn tay thêu hương thảo trong tay.

"Ta, ta đi tìm Liễu cô nương".

"Nếu vậy, phiền hai vị ký tên vào bản lời khai đi".

Trình Mộ Nhàn đã sắp xếp một nha đầu ghi chép lại toàn bộ lời khai, giờ phút này, nàng ấy dâng lên một bản lời khai gọn gàng và chi tiết.

Hai cha con kia vì mạng sống, không nói hai lời lập tức cầm bút ký tên.

Trong khi Trình Mộ Nhàn nhìn xem bản lời khai, hai người kia liền quỳ gối và hỏi: "Nương nương, có thể thả chúng ta đi rồi chứ?".

"Hả?".

Trình Mộ Nhàn liếc nhìn dáng vẻ thê thảm của hai cha con kia, trào phúng một câu: "Ngươi cảm thấy, Thượng thư phủ của ta muốn tới thì tới sao?".

Trình Mộ Nhàn nói xong đang muốn đứng dậy, Lạc Phú đang quỳ trên đất biết muội muội nhà mình đã vô dụng, bèn vội gọi Trình Mộ Nhàn lại: "Nếu chúng ta có thể giúp nương nương vặn ngã nàng ta, nương nương có thể thả chúng ta một con ngựa không?".

Hạng người ham sống sợ chết----- đây là điều mà Trình Mộ Nhàn muốn.

Hai cha con nhà này không được tính là dạng người giỏi giang gì, nàng chính là muốn ép hai người này vì mạng sống của chính mình mà nói ra xuất thân của Lạc thị.

Quả nhiên, sau khi hai người đó nói ra xuất thân chân chính của Lạc di nương, Trình Mộ Nhàn chú ý thấy đám nô bộc trong viện đều châu đầu thì thầm to nhỏ với nhau, trên mặt ai cũng mang theo vẻ khinh thường.

"Thượng thư đã về chưa?".

Trình Mộ Nhàn gấp gọn lại hai tờ lời khai, hỏi một câu.

"Bẩm nương nương, Thượng Thư đại nhân hiện đang ở thư phòng ở hậu viện xử lý công sự ạ".

"Đi thôi".

Trình Mộ Nhàn đứng dậy, Cẩm Thư kịp thời đỡ nàng.

Lạc thị, sau ngày hôm nay, ta muốn ngươi vĩnh viễn không thể xoay người được nữa!

Trình Mộ Nhàn mang theo một nhóm người trùng trùng điệp điệp tiến đến đây làm cho Trình An Bác kinh hãi: "Nương nương đây là sao thế?".

"À, hôm nay bắt được hai tên tới tống tiền, bọn hắn có liên quan đến sáu vạn lượng bạc kia".

Trình Mộ Nhàn trực tiếp ngồi trên ghế, tự nhiên sẽ có người đưa lời khai cho Trình An Bác.

Trình An Bác vẫn chưa đọc hết hai phần lời khai kia, vẻ tức giận trên mặt hắn đã không thể kìm nén được.

"Mau kéo tiện nhân kia tới đây cho ta!".

Trình An Bác đập mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng động lớn.

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Trình Mộ Nhàn thấy Trình An Bác tức giận đến thế.

Có thể thấy được sự việc lần này đã thực sự đạp trúng nghịch lân của hắn.

Trình An Bác rất trân quý chiếc mũ ô sa của bản thân, điều đó Trình Mộ Nhàn biết.

Bây giờ Lạc di nương không chỉ tham ô bạc trong phủ, mà còn dùng bạc đó đi mua thông người nha môn! Chuyện này nếu như bị chọc ra để cho đám Ngự Sử dâng lên sổ gấp, vậy cái chức Thượng thư này của hắn cũng chẳng thể ngồi được nữa!

Trình Mộ Nhàn còn ngẫm nghĩ, nếu chuyện đã đến nước này mà Trình An Bác còn không tức giận, vậy thật khiến Trình Mộ Nhàn có mấy phần bội phục.

Nhưng nhìn tình huống bây giờ, xem ra nàng đã nghĩ nhiều rồi.

Trong vòng chưa đầy một khắc đồng hồ, Lạc di nương đã bị gia đinh thô bạo ném xuống đất.

Mấy ngày qua bị nhốt, Lạc di nương trông gầy đi nhiều, đôi mắt thu thuỷ ngày xưa cũng mất đi hào quang và mái tóc thì rối bù như ổ gà.

Lúc Lạc thị bị ném tới, còn không quên giả vờ đáng thương với Trình An Bác: "Đau quá, lão gia".

Chỉ tiếc loại giọng điệu này của nàng phối hợp với dáng vẻ bây giờ của nàng, là nam nhân thì đều sợ tránh còn không kịp.

"Ta hỏi ngươi, những chuyện này ngươi có nhận hay không!".

Trình An Bác đổ ập xuống một trận mắng, hai tay Lạc thị run run nhặt lên tờ lời khai nhìn một lần.

Không, điều này không thể nào xảy ra!

Nàng quay đầu nhìn sang hai người đang bị trói gô ở bên cạnh, khi thấy vết thương trên mặt họ thì quát to: "Đây là vu oan giá hoạ! Ta không tin!".

"Lão gia! Thiếp thân đã theo ngài nhiều năm, làm sao lại hại ngài được?".

"Nương nương! Thiếp thân biết trước đây thiếp thân đối với ngươi không tốt, nhưng nương nương cũng không thể hãm hại thiếp thân như vậy được, đúng không?".

Lạc thị rất nhanh đã đem đầu mâu nhắm ngay Trình Mộ Nhàn.

Mà quả thực, ai nhìn vào vết thương trên mặt hai cha con kia đều sẽ cảm thấy hẳn là Trình Mộ Nhàn vu oan giá hoạ.

Trình Mộ Nhàn còn chưa mở lời, Lai ma ma trước hết đã ném cho nàng một ánh mắt ra hiệu để bà ấy tới.

Trình Mộ Nhàn im lặng đồng ý, chuẩn bị sẵn tư thế xem kịch vui.

Lai ma ma không hổ là lão ma ma trong cung, vừa mở miệng đã nói trúng điểm quan trọng: "Hoàng hậu nương nương là kim chi ngọc diệp, hai tên này vừa mở miệng đã muốn nương nương gọi một thiếp thất không lên được mặt bàn như Lạc thị là thứ mẫu!".

"Xin hỏi, đây chính là gia quy của Thượng thư phủ à?!".

Trình An Bác vừa nghe, chỉ thiếu không nhảy lên đánh chết luôn hai cha con đang quỳ gối ở góc kia.

Nói ra, chuyện hai cha con này thường xuyên đến Thượng thư phủ tìm Lạc thị, hắn có biết và còn ngầm đồng ý.

Hắn chỉ coi đó là thân nhân gặp nhau đơn thuần, chứ nào nghĩ đến ba người này lại cấu kết với nhau muốn hãm hại Thượng thư phủ của hắn rơi vào tình cảnh bất trung bất nghĩa như thế!

Chuyện này bảo hắn làm sao mà nhịn được?!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.