Cố Hân hôm nay không có lịch học nên muốn đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại.
Cô cũng có rủ Thanh Thanh với Giản Ái nữa, nhưng Thanh Thanh bận đi dạy thêm nên không đi được. Còn Giản Ái thì đi với Trần Cảnh Hoài có lẽ đêm nay không về rồi. Lục Nghi An thì chắc là đang ở với thầy Từ Khiêm sao cô ấy dám làm phiền được cơ chứ.
Thế là cô ấy tự đi một mình.
Cô ấy muốn mua cho mình một túi xách của hãng C, nhưng lựa chọn mãi cuối cùng cũng không mua được. Ngay lúc Cố Hân muốn lấy một chiếc túi màu đen thì có một cô gái lại giành lấy với cô.
Cả hai điều cầm được một bên túi đó. Cố Hân nhíu mày. Lựa một hồi không tìm được cái nào vừa ý mãi mới tìm được thì lại bị giành. Là sao đây trời! Quạo quá quạo nha.
"Còn mẫu khác không". Cố Hân hỏi nhân viên.
"Xin lỗi quý khách ạ. Chỉ còn một túi duy nhất thôi ạ." Cô nhân viên đó cũng rất ngại chứ.
"Cô nhường tôi đi, tôi đã lựa chọn rất lâu mới được túi này vừa ý. Được không?". Cố Hân nói rất nhỏ nhẹ, cũng không hề tỏ thái độ kiêu căng.
Nhưng mà cô gái kia lại đẩy Cố Hân, để giành lại túi. Cố Hân bị đẩy bất ngờ nên cũng không bám lấy được gì nên liền ngã xuống đất.
"Cố Hân". Một giọng nói vang lên, và may mắn nắm lấy tay cô ấy lại, kéo vào lòng.
Hên quá không ngã. Nhưng mà giọng nghe quen quá nhỉ?
Cố Hân ngẩng đầu lên thì thấy Lục Nghiên Trung thì hoàn toàn sững người ra luôn. Ủa sao anh lại ở đây?
Hiện tại Lục Nghiên Trung đang ôm eo của Cố Hân, vòng eo mảnh khảnh thon gọn. Được anh ôm trọn trong vòng tay cứng rắn của anh.
Hôm nay anh đi khảo sát thị trường, lúc đầu anh cũng không nghĩ rằng gặp Cố Hân ở đây cả, khi thấy cô bị đẩy ngã anh vội chạy lại. Nếu để ngã thì sẽ bị thương.
"Em có sao không". Lục Nghiên Trung cũng buông Cố Hân ra, nhưng lúc này Cố Hân lại bị trật chân nên lại ôm lấy anh.
"Đau... chân em đau quá ạ". Cố Hân bám lấy tay anh, đau chết đi được.
Lục Nghiên Trung vội đỡ cô ngồi xuống ghế. Khom người cởi giầy cô ra, xem xét vết thương. Hơi đỏ ngay mắt cá chân. Khi anh chạm vào thì cô lại la đau đau, theo anh đón có lẽ bị trật chân rồi.
"Có chuyện gì vậy em". Lục Nghiên Trung hỏi cô.
"Em chỉ muốn mua túi xách thôi ạ. Nhưng lại bị tranh giành với cô gái kia, còn bị cô ta đẩy ngã nữa ". Cố Hân cảm thấy mình thật xui xẻo mà. Đi cả một buổi chiều mà không mua được gì, mãi khi tìm được đồ vừa ý thì lại bị tranh giành, còn làm cho bản thân bị thương nữa.
Chắc không ai xui như cô ấy đâu ta ơi.
"Không sao đâu". Lục Nghiên Trung mang giầy lại giúp Cố Hân.
"Anh Nghiên Trung ". Cô gái đó gọi anh.
"Là em à". Lục Nghiên Trung đỡ Cố Hân đứng lên. "Sao em lại đẩy cô ấy".
"Em..em chỉ muốn mua túi xách thôi ạ". Cô ta thích quá nên mới làm như thế, cũng không ngờ lại bị thương đâu.
"Anh quen à". Cố Hân hỏi anh.
Lục Nghiên Trung còn chưa trả lời cô thì có một giọng nói của nữ lại xen vào.
"Anh Nghiên Trung ". Cô gái mặc váy body ôm sát người, để lộ ra khuôn ngực trắng nõn của bản thân. "Anh cũng ở đây à. Em có sao không Ngọc Châm".
"Anh đi thị sát tình hình thôi. Hai chị em đi mua đồ à". Vì là người quen biết cũ nên Lục Nghiên Trung lại hỏi xả giao mà thôi.
Cô gái đó gật đầu. Cố Hân nghĩ đây là người quen của anh, lại nhìn cô gái đó rồi nhìn bản thân mình. Thôi ngực lép. Cam chịu vậy.
Nhỏ thì xài nhỏ. Cũng không sao cả, đâu phải lớn là ngon đâu. Xì. Cố Hân thầm trấn tỉnh bản thân.
"Về nói lại với em gái em. Sao này có tranh đồ thì cũng đừng có làm người khác bị thương". Lục Nghiên Trung nhấn mạnh từ bị thương.
"Nếu vậy em đền cho cô bé này nhé. Em gái chị không đúng, chị xin lỗi em nhé". Cô gái đó thấy hai người họ ôm nhau thì nhíu mày.
"Không cần đâu". Cố Hân lắc đầu.
Cô gái đó cũng không nói gì thêm. Liền đề nghị đi ăn, nhưng Cố Hân từ chối vì không quen đi ăn với người lạ.
Cô gái đó lại nhìn về phía Lục Nghiên Trung, nhưng Lục Nghiên Trung lại nói lý do đi khảo sát nên không đi được. Rồi liền dẫn Cố Hân đi mất.
Thấy cô ấy đi khập khiễng nên anh bế Cố Hân, Cố Hân bị bế bất ngờ nên hét lên một tiếng rồi cũng ôm lấy cổ anh.
Nhìn hai người họ tay trong tay như thế cô gái đó nhíu mày không vui, lại quay sang mắng em gái mình một hồi lâu, tức giận bỏ về.
Cô ta từ nước ngoài trở về, mục đích lần này rất rõ muốn gương vỡ lại lành với Lục Nghiên Trung.
- --------
Trong xe ô tô của Lục Nghiên Trung.
Lục Nghiên Trung bế Cố Hân lên xe ý định muốn đưa cô ấy đi bệnh viện để xem sao, nhưng cô ấy không thích mùi bệnh viện nên không muốn đi.
Hết cách Lục Nghiên Trung đến một cửa hàng thiết bị y tế mua thuốc cho cô ấy.
"Hai cô gái đó là ai thế ạ". Cố Hân vừa được anh xoa chân thì hỏi.
"Bạn gái cũ và em của cô ấy". Lục Nghiên Trung nói vấn tắt rồi tập trung xử lý vết thương cho Cố Hân.
Bạn gái cũ à. Cố Hân không vui liền. Vội rút chân lại.
Lục Nghiên Trung ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng Cố Hân lại nói không sao thì muốn xuống xe. Nhưng Lục Nghiên Trung muốn lái xe đưa cô ấy về trường, Cố Hân cũng không từ chối. Có sao đâu chứ.
- -------
Đến trường, Cố Hân không cho anh đưa mình vào, chỉ bắt anh dừng xe lại ngay cổng mà thôi. Với lý do sợ mọi người hiểu lầm anh là bạn trai của mình thì tiêu, cô ấy sẽ không có bạn trai được.
"....". Lục Nghiên Trung cũng hết cách nên liền đồng ý. Cái cô bé này! Thừa nhận anh là bạn trai thì cũng có sao đâu.
Cố Hân vừa đi khập khiễng vào trường vừa mắng tên đàn ông thối tha Lục Nghiên Trung. Đồ thẳng nam mà, cũng không biết đưa người ta lên nữa.
"Vậy sao". Lục Nghiên Trung đi phía sau cô liền bật cười, cái cô nhóc con này.
"....". Cố Hân đứng lại. Rồi xong bắt quả tang rồi. Chết thật.
Lục Nghiên Trung chỉ cười rồi cõng Cố Hân đi lên tầng ký túc xá, Cố Hân ngại đỏ cả mặt mà.
Trên đường về ký túc xá có rất nhiều người nhìn hai người họ, Cố Hân liền cúi thấp đầu mình xuống, ngại quá đi thôi vậy á.
Lục Nghiên Trung thì chỉ cười thầm, cô bé đáng yêu quá đi thôi, anh muốn theo đuổi quá, nhưng ngặt nỗi lại là em của bạn thân mình.
Sao lại ra tay được chứ!
Nhưng mà! Chẳng phải tên Từ Khiêm cũng theo đuổi em gái mình đó sao. Người ta có câu phù sa không chảy ra ruộng ngoài thì cũng đúng thôi.
Thế là bạn nhỏ Cố Hân chưa từng yêu ai bao giờ lại bị giăng lưới tính kế gài bẫy để lọt vào hố mà Lục Nghiên Trung nhọc lòng bày ra.
"Cố Hân". Lãnh Thanh Thanh đi dạy thêm về thấy dáng ai giống Cố Hân thì liền gọi.
"A! Thanh Thanh". Cố Hân vỗ vai Lục Nghiên Trung ý bảo anh bỏ cô xuống, Lục Nghiên Trung cũng không nói gì, chậm rãi khom người để Cố Hân từ từ bước xuống.
Thanh Thanh thấy vậy liền dìu Cố Hân.
"Cậu sao thế".
"Tớ bị ngã! Cảm ơn anh ạ. Em vào phòng cùng bạn được rồi ạ". Rồi quay người bước đi ngay luôn.
Lục Nghiên Trung nhìn hai người đi mà lòng anh có chút hụt hẫng, anh cũng muốn được Cố Hân ôm hông như thế mà!!!
Nhưng mà. Được ôm cô, cõng cô như thế xem như hôm nay cũng rất tốt. Cứ từ từ nếu tấn công mạnh quá cô bé sợ, mà sợ thì sẽ trốn anh mất tiêu. Sao mà được.
Anh phải lên kế hoạch để theo đuổi cô bé này mới được. Anh đã quyết định rồi.
Từ sao khi mà ở quán nước về, lòng anh đã bắt đầu có Cố Hân rồi, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội nào thích hợp cả.
Hôm nay vô tình gặp cô bé, lại còn bị thương nên anh cũng rất xót xa.
Nếu cô bé vẫn chưa có bạn trai thì anh sẽ một lòng theo đuổi! Đương nhiên là không được cho tên Cố Minh kia biết rồi, nếu mà biết anh ta tin chắc bản thân mình cũng sẽ bị bầm dập như việc anh từng làm với Từ Khiêm.
Biết làm sao được bây giờ, em gái nhà mình nuôi lớn lại bị bạn thân anh em mình hẫng tay trên đi. Ai mà không tức giận tức tối cơ chứ.
Nhưng biết làm sao được. Cô bé đáng yêu quá, nên Lục Nghiên Trung anh đây phải cưa cho bằng được, học ở đại học nhiều thanh niên trai tráng để ý lắm. Cố Hân lại xinh xắn đáng yêu thế cơ mà.
Lục Nghiên Trung cảm thấy anh mà để vụt mất cơ hội này thì sẽ mất Cố Hân mãi thôi. Nên phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Tránh cho có tên nhãi nào đó nhanh hơn anh một bước.
Vậy phải bắt đầu từ em gái mình, hẹn em gái đi ăn, sau đó đưa cả phòng ký túc xá của em mình đi ăn luôn. Quá hợp lý còn gì. Với đầu óc ngu ngơ của Nghi An chắc sẽ không phát hiện ra gì đâu nhỉ.
Lục Nghi An bây giờ đang trong giai đoạn mật ngọt với Từ Khiêm nên sẽ không để ý đến gì đâu.
Lục Nghiên Trung vừa lái xe vừa suy nghĩ tìm cách cưa cẩm theo đuổi bé Cố Hân.
Nhưng mà Lục Nghiên Trung cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi theo đuổi em gái của bạn mình cả, anh biết Cố Hân đã rất lâu rồi, nhưng lại chỉ em là em gái mà thôi. Không ngờ thời gian lại có thể thay đổi con người ta một cách nhanh chóng.