Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 33: Thi đấu




Sáng hôm sau ngày thứ hai (ngày thứ tư ở trong rừng).

Sau khi tỉnh táo lại, bọn họ xuất phát lên đường, nhưng đường hôm nay có trơn. Mấy lần bọn con gái suýt ngã nhưng được con trai trong nhóm nhanh tay giữ lấy.

Nhưng thật không may là Lê Bảo Xuyến bị trật chân, đi không được nữa. Nên cuối cùng Tần Khanh cõng Lê Bảo Xuyến. Đặng Hồng Thành giúp Tần Khanh mang vật dụng.

Lê Bảo Xuyến ngại chết được vốn không muốn nhưng vì cô không muốn làm lỡ hành trình của cả nhóm nên đành để Tần Khanh cõng cô.

Mọi người đi phía trước, hai người bọn họ lầm lũi theo sau.

"Cậu có bạn gái không". Lê Bảo Xuyến hỏi. Cô sợ hôm nay Tần Khanh cõng cô, bạn gái sẽ hiểu lầm.

"Không có! " tính Tần Khanh xưa nay rất kiệm lời, nên khi cõng Lê Bảo Xuyến anh cũng không nói nhiều, chỉ tập trung cõng cô mà thôi.

"Tớ chỉ hỏi thế thôi! Sợ cậu có bạn gái sẽ hiểu lầm".

"Nếu chỉ vì chuyện này mà hiểu lầm thì không đáng để tin tưởng nhau." Tần Khanh nói đúng.

Nếu đã xác định yêu nhau thì nên tin tưởng nhau. Chứ không nên nghi ngờ thế này!

"Ừm!"

Đi được hơn hai tiếng thì mọi người ngồi lại nghĩ ngơi. Vốn Đặng Hồng Thành sẽ thay Tần Khanh cõng Lê Bảo Xuyến nhưng anh ta từ chối, nói mình vẫn đảm nhiệm được.

Chỉ mong mọi người trên đường đi cẩn thận hơn thôi và để ý tìm cờ.

Mọi người gật đầu. Dù sao cũng gần đến đích rồi, nên ai cũng tranh thủ.

Nghĩ ngơi một chút nhóm các cô liền đi tiếp.

Lúc này Hoàng Giản Ái phát hiện có cờ, nên vội đi đến nhưng không ngờ lại nhảy ra nhóm ba đội một.

"Của chúng tôi". Hoàng Giản Ái nói.

"Cậu chưa lấy được! Nên nó là của chúng tôi". Một cậu bạn nam nói.

Cãi nhau um trời!!

Hai bên không ai nhường nhịn ai! Tần Khanh đặt Lê Bảo Xuyến ở một tảng đá.

"Nếu đã không ai nhường ai! Chúng ta thi đấu đi". Tần Khanh nói. "Thi đấu để giành cờ, ai thắng thì được cờ, ở đây tranh cãi được cái gì".

Nhóm ba đội một sau khi thảo luận thì đã đồng ý, chỉ là không ngờ bọn họ muốn thi đấu phóng dao.

Một cậu bạn tự tin nói, xưa nay cậu ta phóng dao rất giỏi nên cậu ta thắng chắc! Các bạn trong nhóm ai cũng đồng ý.

Nhưng nhóm của Lục Nghi An lại do dự. Thật ra ngoài Lục Nghi An ra không ai biết dùng dao cả. Nhưng Lục Nghi An lại tỏ ra sợ mình thua thì không được cờ. Nên có chút do dự.

Đều đó đã làm cho nhóm ba đội một càng thêm tự tin. Nhưng thật ra nhóm bọn họ đã đánh lạc hướng đối thủ.

"Tôi nhường cậu một chút." Cậu bạn đó nói.

"Không cần đâu! Có chơi có chịu". Lục Nghi An nói

"Tuỳ cậu".

Mục tiêu của bọn họ là 300m, hai thành viên của hai nhóm đã để một chiếc lá trên thân cây. Dùng sợ dây buộc lại. Nếu dao ai xiên trúng chiếc lá đó thì chiến thắng.

Nếu trật ra ngoài thì nếu dao ai trúng vào sát chiếc lá thì người đó thắng.

Lúc này nhóm hai đội hai và nhóm một đội một cũng xuất hiện. Bọn họ cũng đứng xem trận đấu này.

Cả hai vào vị trí để hướng đến chiếc lá đó.

Cậu bạn nhóm ba đội một nhắm rất kỹ.

Phập!!! Trúng vào gần sát với chiếc lá được đánh dấu, tuy có chút không vui nhưng nhóm cậu ta xem như thắng rồi. Vì nhìn cách nhóm ba đội hai do dự nên cậu ta càng thêm chắc chắn.!

Phập!!! Lục Nghi An phóng thẳng vào thân cây. Trúng vào mục tiêu là chiếc lá trên cây!

Aaaaa. Nhóm cô vui mừng hét lên. Thắng rồi!!!

"Không...không thể nào". Cậu bạn kia không tin!!!

"Cảm ơn!" Cố Hân đến lấy cờ đi!! Bọn họ đã gần với mục tiêu rồi!!!

Nhưng khi Cố Hân đến lấy thì bị một người nhóm ba đội một ngăn lại. Lúc này Lãnh Thanh Thanh phản ứng nhanh, nên đã đánh lại đối phương.

"Các cậu chơi xấu". Lãnh Thanh Thanh đánh cậu bạn đó, vật qua vai để cậu ta ngã xuống đất.

Rầm!!!

"Ăn hiếp người quá đáng".

"Nên nhớ trận cược này nhóm ba đội hai thắng, chúng tôi đến lấy cờ thì Cố Hân bị các cậu ra tay trước, Thanh Thanh chỉ bảo vệ bạn mình". Lục Nghi An nói.

"Đấu lại một lần nữa!". Cậu bạn thua lúc phóng dao với cô. Nhóm bọn họ quyết định sẽ lấy ra một lá cờ của nhóm họ để thách đấu với nhóm ba đội một quyết định giành lại lá cờ đã thua.

Cô không trả lời. Kham khảo ý kiến của cả đội. Bọn họ hiện tại đã có được lá cờ thứ sáu. Nếu thắng trận tiếp theo bọn họ sẽ có thêm một lá cờ nữa. Nhưng nếu thua bọn họ chỉ còn lại năm.

Cuối cùng cả nhóm quyết định sẽ đấu với nhóm ba đội một. Liều thử một phen, nếu thua bọn họ cũng xem như không mất gì cả!

Nhưng thật không ngờ nhóm một đội một lại cũng muốn cá cược, bọn họ cũng muốn thách đấu. Nên một cậu bạn đứng ra thi đấu giành cờ.

Nhóm cô có phần do dự nếu thắng bọn họ sẽ có thêm hai lá cờ nhưng nếu thắng mà hai nhóm kia không đưa cờ thì sao???

"Chúng tôi làm sao biết được nếu nhóm các cậu thua sẽ không giao cờ thì thế nào?" Nguyễn Minh Nguyệt nói. Bài học của nhóm ba đội một còn rành rành ra đó.

"Chúng tôi nếu thua thì sẽ giao cờ, không làm trái lời". Một cô nhóm một đội một lên tiếng. Nếu nhóm cô thắng sẽ rút được một thời gian. Hiện tại bọn họ đã có được sáu lá cờ nếu thắng thì có thêm hai là được tám. Nên bọn họ quyết đấu một phen.

"Hay thế này. Nếu các cậu sợ chúng tôi không giao cờ thì sẵn có nhóm hai đội hai ở đây! Chúng ta đưa cờ cho nhóm bọn họ giữ. Thế nào". Nhóm ba đội một nói.

"Được". Lục Nghi An và cậu bạn kia lên tiếng.

Lãnh Thanh Thanh phụ trách đưa cờ cho nhóm hai đội hai. Lãnh Thanh Thanh liếc nhìn Hoàng Giản Ái, cô ấy hiểu ngay, đi lại gần với Lãnh Thanh Thanh đề phòng nhóm hai đội hai.

Mục tiêu lần này là khó hơn 500m. Vẫn phóng về phía thân cây đó nhưng trên cây lúc này có bachiếc lá. Nếu nhóm nào phóng trúng tất cả thì sẽ được cờ của 2 nhóm còn lại.

Bọn họ đã quy định nếu các đội hoà nhau thì sẽ có một trận đấu phụ! Phân bại thắng thua.

Trên tay của Lục Nghi An có ba con dao quân dụng của Tần Khanh và Nguyễn Thế Vũ đưa cho cô.

"Nghi An, thua thì thôi! Cậu đừng áp lực". Cố Hân nói.

"Ừm".

Lúc này từ phía xa có một lính hậu cần đang quan sát bọn họ. Anh ta quay lại đoạn thi đấu của hai nhóm rồi khi tranh cãi anh ta định ra mặt nhưng vẫn còn thách đấu nên anh ta đứng lại xem. Tạm thời không ra mặt vậy!!!

Nhóm một đội một sẽ thi đấu trước. Cậu bạn kia lần lượt phóng từ từ ra các mũi dao.

Phập!!!Phập!!!Phập.. ba mũi trúng hai!

"Aaaa. Chúng ta thắng rồi ". Nhóm một đội một vui mừng ôm nhau la hét!!

Nhóm ba đội một hít một hơi sâu! Cậu bạn kia thả lỏng người, nhắm kỹ mục tiêu. Lần lượt phóng ra các mũi dao.

Vèo!!!Vèo!!!Vèo....cũng là ba thắng hai. Cậu bạn đó thả lỏng người. Cơ hội chiến thắng vẫn còn.

Nhóm một đội một thấy vậy cũng bớt vui lại. Thêm một đối thủ cạnh tranh!

Đến khi Lục Nghi An ra tay, cô thở nhẹ một hơi. Ánh mắt sắc bén nhìn về phía mục tiêu.

Lúc này bàn tay của cô xen kẽ các con dao quân dụng! Mắt mọi người sáng lên. Phóng một lúc ba mũi dao sao!

Lính hậu cần không biết từ khi nào đã đi lại, quá đặc sắc mà. Anh ta biết đi theo nhóm này chắc chắn sẽ có trò hay! Được ăn ngon! Giờ được xem thi đấu quá ư là hay.

Lục Nghi An lùi lại một bước, cô xoay người một chút. Chân cô khẽ khuỵu xuống, mắt nhìn thẳng mục tiêu.

Chíu!!! Chíu!!! Chíu.

Các mũi tên lần lượt dính vào chiếc lá.

Hiện trường im lặng nhất thời, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc. Đương như không ai tin đây là sự thật.!!!

500m mục tiêu trên thân cây? Ba chiếc lá cô ta đã trúng tất cả. Có người không tin đi lại xem thì vô cùng ngạc nhiên. Ba mũi dao đều bằng nhau!!!

"Á..aaa. Cậu giỏi quá Nghi An ơi". Cố Hân hét lên. Bốn chàng trai phản ứng lại, nhìn nhau rồi bế Lục Nghi An lên và hất lên hất xuống. Bọn họ thắng rồi..

"Lục Nghi An!!! Lục Nghi An ". Lãnh Thanh Thanh huýt sáo một tiếng! Giỏi quá đi mà.

"Cờ!" Hoàng Giản Ái chìa tay ra với nhóm hai đội hai. Vui thì vui nhưng cô không quên chuyện quan trọng nhất.

"Hả..à à". Cô bạn nhóm hai đội hai vội đưa cho Hoàng Giản Ái, giỏi quá đi, hên nhóm cô ta không thi nếu mà thi là thua rồi.!!!

"Cảm ơn". Hoàng Giản Ái nhận cờ rồi đi về phía nhóm cô. "Được rồi! Các cậu mau thả Nghi An xuống đi! Chúng ta đi ăn mừng". Hoàng Giản Ái vui vẻ nói.

"Được". Bọn họ để Lục Nghi An xuống.

"Cậu giỏi lắm ". Nhóm ba đội một lên tiếng

"Chúc mừng cậu". Nhóm một đội một cũng nói. Thua thì thôi, có chơi có chịu, bọn họ liền đi.

"Ừm". Lục Nghi An cười. "Chúng ta cũng đi thôi ".

"Được"! Đám đông đân tản ra.

Cuộc hành trình tìm cờ vẫn tiếp tục. Đã đến trưa nên nhóm cô dừng lại nghĩ trưa. Sẵn tiện kiếm thức ăn. Lúc này đã hơn mười một giờ trưa hơn một chút.

Hiện tại nhóm cô đã có tám lá cờ và không ai bỏ cuộc cả. Rất gần với điểm đích, chỉ còn hai lá cờ nữa thôi. Nhưng bọn họ vẫn quan sát rất kỹ, không hề lơ là việc tìm cờ.

Vì chân của Lê Bảo Xuyến đi không tiện nên hôm nay cô ngồi không! Cũng không ai nói gì.

Đặng Hồng Thành, Nguyễn Thế Vũ, Phạm Thiên và cô sẽ đi tìm thức ăn và nước uống.

Nguyễn Minh Nguyệt nghe được ở đây có con sông chảy ra, nên bọn họ đã đi tìm.

Đến khi có con sông thì bốn người họ tìm một ít nước và bắt cá.

Phạm Thiên nhìn thấy có tổ chim nên cậu ta đã leo lên cây. Lấy được một ít trứng chim, Lục Nghi An cùng với Nguyễn Thế Vũ đi xiên cá. Nguyễn Thế Vũ là một người ham học hỏi, nên khi Lục Nghi An hướng dẫn cậu, cậu lắng nghe rất chăm chú. Lúc thực hiện có vài lần thất bại, nhưng cuối cùng cậu cũng xiên được một con cá trắm to. Lục Nghi An hôm nay xiên rất nhiều cá, được ba con cá trắm và hai con cá chép. Ngoài ra cô còn bắt được hai con cua to.

Đặng Hồng Thành nhận lấy cá từ hai người họ ném lên và cậu ta làm sạch sẽ.

Đến khi xong xuôi tất cả thì đã hơn hai tiếng. Bọn họ vội đi về.

Hôm nay bọn họ quyết ăn no nê một bữa vì sự chiến thắng của Lục Nghi An mang về chiếm lợi phẩm cho cả nhóm.

Thức ăn mà họ có được tổng cộng là sáu con cá to, hai con cua và được mười hai trứng chim. Trên đường về bọn họ nói cười với nhau.

"Khoan". Lục Nghi An ra hiệu dừng lại. "Có thỏ".

Rồi cô lấy ra một con dao! Nhắm kỹ mục tiêu.

Phập!!! Trúng ngay chân thỏ.

"Cậu giỏi quá". Đặng Hồng Thành đi lại bắt lấy thỏ mà nói.

"Ừm! Tớ từng luyện dao".

"À.." mọi người cũng không hỏi nhiều. Đặng Hồng Thành phụ trách quay lại con sông lúc nãy làm thịt thỏ. Mọi người đi về nướng cá.

Đến khi bọn họ trở lại thì thấy trên tay ai cũng xách đồ ăn thì đều vui vẻ.

"Sau anh lại ở đây". Lục Nghi An hỏi anh lính hậu cần đêm qua!

"À tôi đi theo quan sát mọi người, đến khi đi đến đây gặp nhóm ba thì tôi ngừng lại." Cậu ta cười.

"Ừm". Cô cũng không hỏi nhiều. Đưa cá cho Lãnh Thanh Thanh và Hoàng Giản Ái xiên cá đem nướng.

"Woa! Cua to quá". Cố Hân nói.

"Ừm! Nghi An bắt á". Tần Khanh nói.

"Ủa Đặng Hồng Thành đâu". Nguyễn Minh Nguyệt hỏi.

"Bắt được thỏ nữa. Nên cậu ấy đi làm thịt thỏ xong rồi quay lại. " Tần Khanh giải thích.

"Có thỏ nữa à". Anh lính hậu cần nói. Nhóm này giỏi quá đi. Thi đấu giành được cờ, ăn no ngủ ngon!! Như đi dã ngoại vậy đó.

"Ừm! Anh tên gì vậy ". Lục Nghi An hỏi.

"À tôi tên Lý Minh. Cấp bậc hạ sĩ". Lý Minh nói.

"Ừm ".

"Về rồi đây". Đặng Hồng Thành đem thịt thỏ về. Mọi người vội nướng.

Bọn họ quyết định chỉ ăn cá, thịt thỏ để lại đề phòng tối không có thức ăn. Ai cũng đồng ý. Thực ra sáubcon con cá này với hai con cua rồi cả trứng chim. Ăn rất no rồi. Nên để lại là đúng, tránh lãng phí thức ăn.

Ăn xong nhóm cô ngủ trưa một lúc. Đến bốn giờ bọn họ lại lên đường đi tiếp. Lý Minh cũng tiếp tục với nhiệm vụ của mình, đi cách xa bọn họ.

Đến khi trời sụp tối. Bọn họ mới dừng lại và làm một chiếc liều ở tạm. Lúc này lại gặp nhóm một đội một.

Hai đội nhìn nhau rồi chỉ cười, thi đấu mà thua thì thôi. Nhóm một đội một bắt được hai con thỏ to. Bọn họ cũng san xẻ thức ăn với nhóm cô nhưng nhóm cô đã có nên không lấy. Cảm ơn rồi thì thôi.

Trên đường đi bọn họ có lấy được ba tổ chim, có một ít trứng, nên không lo lắng.

Bọn họ vẫn chia nhau ra canh gác như đêm qua. Chỉ là chân của Lê Bảo Xuyến vẫn còn bị thương nên mọi người quyết định không để cậu ấy canh gác. Vì cũng gần đến đích rồi, nên ai cũng thoải mái.

Lê Bảo Xuyến thấy mọi người tốt như vậy cô ấy cảm động phát khóc luôn!!!

Mọi người chỉ cười. Đã là đồng đội thì nên chăm sóc quan tâm lẫn nhau.

Đêm đã khuya mọi người đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài đầy mệt mỏi.

Lúc này cô nhìn lên bầu trời. Cô bỗng nhớ đến Từ Khiêm. Không biết anh ở nhà có nhớ cô không ta??

Hừm!! Cô thì nhớ anh chết được!

Cô chỉ mong được hoàn thành nhiệm vụ tốt, để gọi về cho anh mà thôi...

Nhớ quá đi thôi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.