Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 3: Không phải là thỏ trắng!!!




"Anh cả!!! Hu hu hu có người bắt nạt em". Cô đi lại và nói với anh cả mình, cô cọ cọ vào người anh cả mình, cô còn hỉ mũi bôi lên áo anh cả cô!!!

"...." anh cả!!! Bẩn chết đi được!!

"...." các bạn của anh

"....." mọi người xung quanh!!!

"Anh cả??? Anh về khi nào vậy ạ". Cô hỏi anh

"Lục Nghi An!!! Nghiêm chỉnh lại cho anh". Anh cả cô nghiêm túc nói.

"Hừm!!! Bọn họ bắt nạt em! Em không được méc anh à! Được rồi" cô xua tay. "Anh đi đi? Hiện tại em không muốn thấy mặt anh nữa đâu Lục Nghiên Trung".

Cái tên anh cả này!!!! Không nhờ vả được cái gì cả!

"Em...!!! Chuyện là thế nào". Anh hỏi nhân viên.

"Không cần anh quan tâm!!! Anh vốn không biết chuyện gì hết, vậy mà anh lại kêu em nghiêm chỉnh lại. Em có phải là em gái của anh không???" Cô chống nạnh hỏi!!

"Không phiền giám đốc như anh bận tâm việc của em". Cô xua tay đuổi anh đi. "Cửa cách anh 30m, lui ba bước phía bên trái! Không tiễn anh".

"Em!!" Cái con bé này!!! Tạo phản à.

"Ây da!! Đau đầu quá" cô ôm lấy đầu mình than thở. "Không biết tức giận quá, đầu có đau không ta, không biết mẹ có lo không ta??" Cô nhướng mày nhìn anh cả mình.

"Chuyện là như thế nào vậy em"? Một anh chàng khác hỏi.

"Đẹp trai quá!" Xưa nay cô vốn yêu thích các anh chàng đẹp trai.

Cô nuốt nước miếng nhìn anh ta, mọi người xung quanh ngạc nhiên với ánh mắt thèm thuồng này của cô. Thiếu điều chưa đè được anh ta mà thôi.!!!

"..." mọi người nhìn cô

"...khụ!! Cô bé". Anh chàng đó ngại ghê

"Anh là bạn của anh trai em, Cố Minh". Anh chàng Cố Minh tự giới thiệu.

"Dạ! Chào anh Cố Minh em là Lục Nghi An rất hân hạnh được gặp anh ạ". Cô cười nhe ra hàm răng trắng tinh.

"Chỉ qua là em đến đây xem túi xách thôi ạ, nhưng cô nhân viên này nói em không có tiền để mua, nên cố tình gây khó dễ cho em". Cô quay qua nói với anh cả mình.

"Không có..tôi..tôi". Chết cô ta rồi, cô ta không ngờ đây làm em gái của Lục tổng. Cô ta xong rồi.

"Vậy mà anh cả em không biết gì hết mà còn bắt nạt em! Em tủi thân quá ạ". Cô giả vờ lau nước mắt.

"Được rồi!" Sau khi anh nghe trợ lý nói hết việc đã xảy ra thì Lục Nghiên Trung mới hiểu ra. "Anh cả xin lỗi em".

"Hừ không thèm!!! Không dám phiền Lục tổng xin lỗi đâu ạ".

"Con bé này!! Không nể mặt anh à, rồi thích túi nào anh cho người đưa đến cho em". Anh xoa đầu cô. "Ba chiếc nhé".

"Không được nếu muốn em tha lỗi ít nhất cũng phải bảy túi, mỗi ngày em đi học mang một túi". Thương lượng không được ít hơn đâu!!!!

"... ừm!!! Bảy thì bảy vậy". Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, nhưng khi anh mua bảy chiếc túi xách phiên bản giới hạn cho cô, anh ngỡ ngàng ngơ ngác.!!! Anh bị cô em gái này chơi một vố rồi!!!!

Khi giải quyết xong xuôi mọi việc ở Store thì cô nhân viên đó và anh bảo vệ đã bị đuổi việc. Lục Nghiên Trung đưa cô và các bạn của mình lên trên tầng cao của trung tâm thương mại này ăn tối.

Trên bàn ăn.

"Anh cả bạn của anh ạ" cô nhìn mọi người rồi hỏi anh mình.

"Ừm, Cố Minh thì em biết rồi, đây là Trần Cảnh Hoài và đây là Từ Khiêm, đều là bạn thời niên thiếu của của anh". Lục Nghiên Trung vừa nói vừa bỏ và bát của cô một con tôm đã bóc vỏ.

Vốn dĩ lúc bé Nghi An đã từng gặp, nhưng do tính tình nhút nhát sợ hãi với người lạ, cho nên cô không hề muốn tiếp xúc với ai cả. Chỉ đi học rồi về nhà, ngay cả bạn bè cũng không có một ai hết.

"Dạ!! Em chào các anh ạ. Em là Nghi An đang là sinh viên năm nhất ạ". Cô cười nói. Bỏ vào miệng con tôm ngon ngọt do anh cả bóc cho cô. Quả nhiên có người bóc tôm ăn vẫn là ngon nhất.

"Em học ở đâu vậy em" Cố Minh hỏi

"Dạ??? Em học ở Đại học K ngành Kinh tế ạ".

"À! Chẳng phải cậu dạy ở đó à" Cố Minh quay sang nói với Từ Khiêm.

"Ừm!" Cậu vốn không nói nhiều với cô bé này đâu phải thỏ trắng, mà là một con báo con. Tuy cô hiền lành ngoan ngoãn như vẻ ngoài, nhưng khi cô nhân viên bán hành đó bị đuổi việc cô đã mỉm cười một nụ cười đầy sự nguy hiểm. Nhưng anh không trách cô, do cô nhân viên đó đã sai trước!

Mà cô bé này lại đưa ánh mắt thèm khát lên người Cố Minh!!! Cái tên này ỷ có gương mặt búng ra sữa thì có gì hơn anh!!!!

Lúc cô còn bé anh đã từ thấy cô một vài lần, nhưng khi đó tính tình khác xa so với hiện tại, xem ra đã thay đổi rồi. Từ Khiêm cười vui vẻ trong lòng.

"Vậy cậu nhớ chiếu cô Nghi An nhà tớ với". Nghiên Trung nói với Từ Khiêm.

"Anh cả!!! Không cần đâu anh! Em tự lo được, nhờ vả chi ạ". Cô mới không thèm.

"Nghi An!!"

"Plè!!!" Đồ anh cả khó ưa.

"Ừm. Tớ sẽ để ý em ấy cậu đừng lo" Từ Khiêm nói.

Nhưng Lục Nghiên Trung không ngờ bạn thân của anh ta lại chiếu cố em gái mình từ trên giảng đường lên đến trên giường, khi Lục Nghiên Trung nhìn thấy họ hôn nhau ngoài đường phố, anh ta ngạc nhiên đến tức giận, anh ta đã đánh cho Từ Khiêm một trận tơi bời. Đương nhiên tất cả là sau này!!!

Phi phi phi, bà đây mới không cần anh chiếu cố đâu!!!

Bữa cơm nhanh chóng trôi qua trong êm đềm.

......

Thấm thoát đã trôi qua nhiều ngày, hôm nay là ngày chủ nhật, cũng là từ lúc cô trọng sinh đến nay được tròn một tháng.

Lúc hai giờ chiều.

"Bé Nghi An" mẹ cô đang giúp cô thu xếp đồ đạc để hôm nay cô vào ký túc xá để nhập học. Do là sinh viên năm nhất nên trường bắt buộc phải ở lại trong ktx khi nào đến năm hai không thích nữa thì có thể đi. "Ở một nơi xa ba mẹ, con phải cẩn thận nhé con gái!" Bà xoa tóc cô nói. Con gái bà chưa bao giờ xa bà lâu thế này, con bé đi học cũng phải nghỉ lễ tết thì mới về được.

"Con biết rồi ạ". Kiếp trước cô không hề có được tình cảm gia đình nên cô luôn quý trọng điều hôm nay đến với cô. "Anh cả có nói với con, có bạn là Từ Khiêm dạy ở đại học K nên nếu con có việc gì có thể tìm anh ấy ạ". Mặc dù không thích nhờ vả người khác, nhưng cô muốn bà yên tâm nên mới nói như thế.

"À Từ Khiêm à, có người quen thì tốt." Bà cười. "Qua năm mẹ sẽ tìm cho con một căn nhà nhé, ở cho thoải mái".

"Dạ".

Người đưa cô đến trường là anh hai Lục Nam Hàng của cô, vào ngày hôm qua anh hai cô đã về, mang cho cô rất nhiều thứ thú vị.

"Đi thôi em gái". Anh ở ngoài xe hối thúc.

"Dạ em ra ngay. Con đi nha mẹ". Cô ôm lấy bà rồi nói

"Ừm, con chạy xe cho cẩn thận đó".

"Vâng thưa mẫu hậu" Lục Nam Hàng cười nói.

Hai người nhanh chóng lên xe và đi đến trường cô.

Sau khi đến trường anh hai cô mang đồ lên giúp cô vì hôm nay là ngày các sinh viên đến trường nên cô quản lý ký túc xá cho người nhà lên ký túc xá nữ. Khi cô lên đến phòng thì cô nhìn thấy một cô gái đang thu xếp đồ dùng cá nhân.

"Chào cậu". Cô gái đó cười

"A chào cậu! Cậu đến khi nào vậy". Lục Nghi An hỏi.

"À tớ đến được một lúc rồi, tớ tên Lãnh Thanh Thanh, người ở thành phố P đến. Còn cậu" Lãnh Thanh Thanh đưa cho cô một túi quà đặc sản ở quê cô.

"Tớ tên Lục Nghi An, tớ ở thành phố B đến". Cô nhận lấy quà. "Cảm ơn cậu nhé".

"Ừm. Mới chỉ có mình tớ đến thôi, sau thì thêm cậu á". Lãnh Thanh Thanh cười.

"Lát đủ người ở phòng chúng ta cùng đi ăn nhé". Cô nói.

"Oki".

"Anh hai, anh để ở đây cho em".

"Đen gì mà nhiều vậy?? Mẹ dọn cho em cả nhà này luôn à". Nặng muốn chết anh ta.

"Anh thì biết cái gì??? Thôi xong việc của anh rồi, về đi về đi". Cô xua tay xua đuổi anh.

"Cái con nhỏ này!!!". Hừm. "Thẻ của anh cho em, mật khẩu ngày sinh của em, muốn tiêu bao nhiêu cũng được hằng tháng anh sẽ gửi cho em một ít". Nhà chỉ có một cô em gái, nên anh với anh cả luôn cưng chiều.

"Dạ cảm ơn anh hai ạ". Cô cười tiền thì có ai mà chê đâu.

Anh hai cô nhanh chóng ra về dù sao thì ở ký túc xá nữ, lâu quá thì không ổn.

Đến khoảng sáu giờ tối.

Hai người bạn cùng phòng là Cố Hân người thành phố B và Hoàng Giản Ái người thành phố A.

Bố cô gái bốn cá tính khác nhau. Cố Hân là một cô nàng vô cùng thích náo nhiệt. Hoàng Giản Ái thì rất hay nói triết lý cuộc sống cho các cô nàng, còn Lãnh Thanh Thanh đôi lúc hướng nội nhưng tính cách vẫn rất dễ tính. Còn Lục Nghi An là người luôn cầm đầu những trò tinh quái, bất cứ việc gì cô cũng có thể làm được. Không ngại khó khăn.

Có thể nói Thanh xuân luôn là một ký ức đẹp đối với thời sinh viên, có thể ăn ngủ cùng nhau, tự lập cuộc sống của bản thân mình. Cuộc sống tự tại đầy tự do, cô sẽ trân trọng điều này!!

Dù sao kiếp này cô phải sống thật tốt, để không phí hoài cô trọng sinh.

Hôm nay cô rất vui vì không được sống là chính mình không bị ai quản lý hay ép buộc chuyện mình không thích làm. Hiện tại giờ phút này cô chỉ muốn được sống thật thoải mái để không phí hoài thanh xuân.

Cảm ơn cô Lục Nghi An đã để tôi được sống lại trong thân xác của cô, cảm ơn những người bạn cùng phòng và đặc biệt là gia đình mà cô luôn mong ước.!! Đêm nay cô ngủ thật ngon, mơ những giấc mơ đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.