Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 237: Cố Hân mang thai




Cố Hân nhìn mọi người ai nấy cũng có con, tay xách nách mang, nhưng chỉ có mình…

Tuy không vui nhưng cô cũng không dám tha trách, chỉ sợ làm cho Nghiên Trung đau lòng.

Họ từng ngày trông ngóng con cái, nhưng có lẽ duyên chưa đến. Nên vẫn không có được.

Cũng đã dùng thuốc của Thanh Nguyệt nhưng vẫn không có tác dụng, ngược lại còn khiến cho Cố Hân sinh bệnh nằm viện một thời gian.

“Đừng quá lo”. Nghi An an ủi Cố Hân. “Cậu đừng quá lo, con cái là duyên số mà”.

“Tớ biết chứ”. Cố Hân cười nhưng nụ cười lại không vui, cũng chỉ là gượng cười mà thôi.

Lục Nghiên Trung đứng từ xa thấy vậy, định đi lại nhưng vẫn không đi lại. Im lặng đứng một góc mà nhìn Cố Hân.

Mấy năm nay họ vẫn luôn cố gắng trong chuyện có con, nhưng đợi chờ từ năm này qua năm khác, cuối cùng đến mười năm, vẫn không có được.

Là do bản thân anh.

Do anh không thể cho Cố Hân một gia đình hoàn chỉnh như bao người khác. Chỉ là do anh không thể sinh con.

Tài giỏi thì sao chứ? Làm chồng nhưng ngày ngày để vợ mình trông ngóng con đến, hi vọng lại rồi thất vọng.

Bên ngoài anh giỏi việc nước, giỏi bên ngoài, phát triển Lục thị nhưng bên trong mấy ai biết anh thất bại như thế nào chứ?

Sinh con chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được.

Vậy thì giỏi ở bên ngoài có ích gì chứ?

“Nhưng tớ không hối hận”. Cố Hân mỉm cười. “Bởi vì tớ yêu anh ấy, có con cũng được không có cũng không sao, cả đời này tớ không hối hận”.

“Phải như vậy chứ, may này cậu sẽ có em bé thôi, đừng lo, biết đâu trong bụng cậu đã có rồi đó”. Nghi An sờ bụng cô. “Cậu sẽ nhất định có con”.

“Cảm ơn cậu”.

Không hối hận, cô không hối hận khi lấy anh, yêu anh, nhưng Lục Nghiên Trung lại hối hận.

Bản thân anh ngay từ đầu chưa từng làm gì cho Cố Hân được cả.

Trong bốn người, Cố Minh đánh không lại Thanh Thanh là thật, nhưng cậu ta chưa từng để cô ấy đi tìm anh một mình trong rừng đầy nguy hiểm.

Sự việc đã trải qua nhiều năm, nhưng Nghiên Trung vẫn nhớ như in ngày đó.

Chỉ cần nhớ lại, anh không ngủ được. Nhiều đêm thức giấc một mình lặng lẽ ngồi nhìn Cố Hân ngủ say, rồi lặng lẽ nhớ lại sự việc năm xưa.

Anh thấy mình mới là người thất bại nhất trong bốn người thì đúng hơn.

Không biết cuộc nói chuyện của họ kết khúc khi nào, nhưng khi Nghi An đi xuống trước thì ngay góc khuất cô nhìn thấy anh cả lau nước mắt một cách vội vàng sau đó không nói lời nào rồi đi mất.

Nghi An quay đầu nhìn thấy Cố Hân đang đưa lưng ra phía cửa nhìn ngắm hoàng hôn. Rồi khẽ thở dài.

Muốn giúp nhưng cũng không biết giúp như thế nào cho đúng đây nữa.

Anh gục mặt vào trong bồn rửa mặt, muốn xoá đi nước mắt trên mặt mình. Để Cố Hân nhìn thấy lại sẽ đau lòng. Anh không thể để cho cô thêm buồn phiền được nữa.

Không thể.

“Cậu sao vậy”. Từ Khiêm đi vào hỏi. “Ổn không”. Đưa cho Nghiên Trung một mảnh khăn giấy để anh lau mặt, đi bên cạnh anh là Cảnh Hoài và Cố Minh.

“Không sao”. Anh nhận lấy. “Chỉ là thấy mình vô dụng thôi”.

“Chuyện có con sao?”. Từ Khiêm hỏi, anh có gặp Nghi An nghe cô nói đơn giản vài câu thì hiểu ngay.

Nghiên Trung không trả lời.

Nam Hàng cũng đã có con, người thân xung quanh đều có con, nhưng chỉ riêng họ là không mà thôi.

Không biết anh đã tự trách bản thân mình bao lâu rồi, nhưng vẫn mãi như vậy.

“Cậu biết không, trước đây tôi và An An từng nghĩ mình sẽ có rất nhiều con, nhưng khi chuyện xảy ra, tôi lại không hy vọng em ấy sinh thêm con. Con cái là chuyện trời cho, có hay không là do duyên số nữa”. Anh cũng từng như Lục Nghiên Trung, khi nghe Thanh Nguyệt nói nếu cô mà mang thai thì sẽ chết thì anh rất sợ. Sợ cô sẽ bỏ anh mà đi.

“Cậu còn trẻ mà”. Cố Minh cũng đi lại. “Người ta năm sáu mươi tuổi còn có con đó, cậu mới ngoài ba mươi. Cậu không nhìn thấy cô chú Hoàng à”.

“Nhưng tôi vô sinh”. Lục Nghiên Trung lên tiếng.

“…”. Cố Minh.

“Vô sinh thì chữa đi, hiếm muộn cũng có con được đó thôi”. Cảnh Hoài cũng xen vào. “Cậu từ bao giờ yếu đuối như vậy chứ”.

“Từ khi biết tôi vô sinh”. Vẫn là câu nói cũ nhưng nhiều hơn được hai từ.

“….”. Cảnh Hoài.

Được rồi! Cứ đưa câu chuyện vô ngõ cục thì làm được gì chứ!

Cái thằng này cứng đầu hết chổ nói luôn rồi đó chứ.

“Các cậu không hiểu được đâu”. Bọn họ đều có con rồi, nên không hiểu đâu.

Haizzz.

“Không sinh được thì đi nhận con nuôi, thời nào rồi, cậu lo gì”.

Hừ. Nghiên Trung liếc nhìn Cố Minh rõ sắc.

“Hung dữ với ai đó! Tôi là anh vợ của cậu”. Cố Minh lại giở thói anh lớn. Hung hăng đáp trả lại.

“Vậy em gái tôi là gì của cậu. Ấu trĩ”. Sau đó thì anh đi ra ngoài. Vô tình nhìn thấy Nghi An hớt hải chạy đến.

“Cố Hân ngất rồi, anh mau đi xem đi”.

Vừa dứt lời thì Nghiên Trung đã chạy như bay đi tìm Cố Hân.

Khi nãy Nghi An định đi lên lại tìm Cố Hân để nói cho cô ấy biết chuyện thì gặp Giản Ái và Thanh Thanh mới thay đồ xong, đi lên gọi luôn Cố Hân xuống, chưa kịp nói thì Cố Hân đã ngất xỉu.

Vì bất ngờ nên cô vội vàng đưa Cố Hân lên giường để nghĩ ngơi, còn mình thì chạy đi tìm anh cả và bác sĩ mong giúp đỡ.

Khi Lục Nghiên Trung vào phòng thì nhìn thấy Cố Hân nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền lại.

“Hân Hân”.

Bác sĩ là một vị quân y là khách mời trong tiệc cưới, cũng là người có kinh nghiệm lâu năm trong việc khám bệnh.

Sau một hồi kiểm tra. “Đưa đến bệnh viện kiểm tra thì hơn đi”.

“Vợ tôi có sao không bác sĩ? Em ấy rất khoẻ mạnh sao lại ngất được chứ”.

“Mang thai rồi”.

“Hả”.

Mang thai? Ai?

Cố Hân!

Lục Nghiên Trung đứng hình mất vài giây, không tiêu hoá được lời của bác sĩ vừa nói.

“Nhưng mà không chắc lắm, đưa đến viện kiểm tra sẽ chắc hơn”.

“Thật sao? Ông nói thật chứ? Em ấy có con”.

“Đùa làm gì”.

“Em có rồi sao?”. Cố Hân cũng mới tỉnh dậy, còn chưa thôi ngạc nhiên.

“Em tỉnh rồi”. Anh vội đỡ cô nằm dậy. “Từ từ thôi”.

“Em có con rồi sao. Thật không anh”. Cố Hân không kìm được mà khóc.

Đợi chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng giấc mộng làm mẹ của cô đã thành hiện thực.

Quá đỗi vui mừng và ngạc nhiên.

“Đừng khóc, ngoan nhé”. Lục Nghiên Trung cũng vui không kém.

“Đi, mình đi viện đi anh”. Cố Hân vội vàng bật dậy. Cô muốn chắc chắn là mình có rồi không, không muốn đợi chờ thêm nữa.

“Cẩn thận, con cũng không quan trọng bằng em”. Tuy anh mong chờ có con, nhưng sức khoẻ của Cố Hân vẫn là trên hết.

“Em không sao”. Cố Hân quên cả mệt mỏi, nhưng khi mới đứng dậy thì lại thấy chóng mặt, Nghiên Trung ôm lấy cô nên mới không sao.

Mọi người cũng rất hồi hộp, muốn chúc mừng nhưng lại không dám, vì trước đây cũng có một lần Cố Hân trễ kinh nguyệt nhưng lại tưởng mình có con, nên rất vui mừng, không ngờ sau đó thì lại tới ngày.

Nên….

Vẫn nên đi kiểm tra cho chắc đã.

Khi đó chúc mừng cũng không muộn, vì họ cũng sợ lịch sử lập lại cảnh này.

Cả một đoàn người, đứng trước phòng siêu âm, đợi chờ một đôi vợ chồng trẻ, ai nấy đều vui mừng khôn siết, ai nấy đều thầm cầu mong cho họ lần này là sự thật.

Ai ai cũng biết được họ mong chờ con của mình đến như thế nào cơ mà.

Hu hu.

Cố Hân bật khóc vì niềm vui đến bất ngờ này, khiến cho cô ấy không thể kiềm được nước mắt.

“Chúc mừng cậu”. Nghi An và mọi người đi vào nói.

“Đừng khóc”. Thanh Thanh cũng cười.

“Cảm ơn mọi người”. Cố Hân lau nước mắt.

Phải cô nên vui mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.