Mọi người trong nhà cũng nhanh chóng rời đi, để lại không gian cho họ.
Tuy ban đầu hắn không yêu gì Khanh Từ, lấy nhau về cũng chỉ vì gia đình, liên hôn.
Hai thể xác cũng rất hoà hợp. Trong chuyện đó, Khanh Từ luôn biết cách lấy lòng hắn, một tháng trước, vì vậy mà họ đã lên giường với nhau trong sự điên loạn.
Kết quả, đã có một đứa nhỏ.
Giờ đây, Khanh Từ không hề thấy hoảng sợ gì nữa.
Nhưng lại bất an…tính hắn trăng hoa, nếu như…
“Nếu như đã lấy em, không ai có thể mang thai con tôi”. Hắn vẫn luôn có điểm dừng, bên ngoài nếu không dùng bao thì người phụ nữ khác vẫn uống thuốc.
Nghe hắn nói như vậy, Khanh Từ mới yên tâm.
“Chỉ là, tôi muốn em phục vụ tôi”. Hắn luôn có hứng thú với chuyện nam nữ, giờ đây nếu cô đã mang thai, họ không thể gần gũi.
“Được…em…nhưng thấy hơi mệt, hôm sau được không anh”.
“Được. Nể tình em mang thai con tôi. Ngủ đi”.
“Vâng”.
Đợi Khanh Từ ngủ rồi, hắn mới rời khỏi phòng.
.....
Nguyễn An Ninh rời nhà, đi đến sàn nhảy vì tức giận. Nên đến đó uống rất nhiều bia rượu, đến say khước không biết chuyện gì.
Cuối cùng rơi vào tay của một tên săn gái chuyên nghiệp, hắn đến mời rượu cùng với ả.
Nguyễn An Ninh làm sao từ chối được, nên đã uống với hắn, cuối cùng thì cùng nhau đi thuê phòng.
Điều là người trưởng thành, có men rượu, nên tìm đến nhau là chuyện rất bình thường.
Ả cũng rất nhiệt tình.
......
Nguyễn An Lưu bắt đầu tiếp quản công ty lại, hắn muốn vực dậy mọi thứ.
Khanh Từ ở bên cạnh ủng hộ hắn, dựa vào kinh nghiệm của mình mà giúp hắn rất nhiều thứ. Cho nên hắn ngày càng tốt với người vợ này.
Sau đó cũng không màn gây chuyện, hắn cũng chỉ muốn an ổn mà thôi.
“Em đừng làm việc quá sức”. Hắn không quên nhắc nhở khi Khanh Từ làm việc rất nhiều.
“Không nhiều. Chúng ta nếu không làm lại, thì sẽ không kịp, đấu thầu này, em thấy rồi rất có ích cho mình”.
“Được. Chúng ta cùng làm việc”. Hắn hôn lên môi cô, bàn tay tham lam lại tìm đến nơi đầy đặn kia.
“Bao tháng rồi”.
“Hai tháng thôi. Em giúp anh, qua ba tháng mới ổn định”. Khanh Từ mò đến khoá kéo của hắn.
Hắn cũng đã quen với việc được phục vụ. Nên không từ chối việc đó.
......
Thời gian sau đó, hai người họ càng ngày bận rộn, vì vực dậy Nguyễn thị nên hắn luôn được Khanh Từ chỉ bảo.
Hôm nay, hai người họ đi đến đấu thầu công trình Giang Tâm này.
Ba của hắn cũng biết được lợi ích nếu như có được Giang Tâm nên rất muốn có được. Nên đã giao mọi chuyện cho hai vợ chồng họ.
Chỉ là khi đang đấu thầu, hắn ngạc nhiên việc tài liệu của hắn chuẩn bị đã rơi vào tay của đối thủ.
Khanh Từ cũng rất khó hiểu.
“Đừng sợ”. Hắn nắm tay cô.
“Tại sao chứ”. Khanh Từ suýt khóc. Cô ta đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Hắn cũng không rõ. “Điều tra đi”. Hắn nói với trợ lý của mình.
Người trợ lý vội vàng làm theo.
Sau đó đến lượt của Nguyễn thị lên nói.
Mọi người nhìn thấy tài liệu thì rất giống nhau, gần như là cùng một khuôn mà ra.
“Chúng tôi biết việc này rất khó giải thích. Cũng không hiểu vì sao lại rơi vào tay của Phạm thị đây. Nhưng tôi cam đoan đây chính là tài liệu mà Nguyễn thị à không, vợ tôi, Khanh Từ đã chuẩn bị ba tháng nay”. Hắn không tranh công với Khanh Từ, cũng biết được sự vô dụng của mình.
“Ăn nói hàm hồ, chính các người đã ăn cắp tài liệu của Phạm thị”. Tên cậu ấm kia nói.
“Phải đó, Phạm thị đã nói trước”.
“Anh có bằng chứng gì không?”. Nhà đấu thầu hỏi.
Hắn lắc đầu. Tài liệu này vốn chỉ có người trong nhà biết mà thôi, chưa từng ai nhìn thấy.
Hắn và Khanh Từ nhiều đêm liền thức khuya làm ra nó, giờ đây…
“Vậy thì xin lỗi Nguyễn thị”. Nhà đấu thầu mời họ đi xuống.
Tên cậu ấm đó cười khinh bỉ nhìn Nguyễn An Lưu.
“Đừng”. Khanh Từ lắc đầu. “Nhưng chúng tôi có cách”. Cô đứng lên.
“Cách gì”. Nhà đấu thầu hỏi, mọi người đều xôn xao.
“Vì muốn tạo cho chồng tôi một bất ngờ, trong bản kế hoạch này tôi đã lồng ghép tên của mình và chồng tôi lại, cùng với đứa con chưa chào đời của mình”. Khanh Từ từ tốn bước lên.
Nguyễn An Lưu ngạc nhiên nhìn cô, vẫn …có cách?
“Ông chủ”. Trợ lý nói vào tai hắn. Hắn nghe xong kinh ngạc không thôi.
“Thật sao”.
“Phải. Tôi đã điều tra được, ngoài ra còn có hình ảnh”. Trợ lý báo cáo lại.
Hắn xem ảnh mà tay run run.
“Nếu tôi chứng minh được, có phải là Phạm thị đã ăn cắp không?”. Cô hỏi.
“Hàm hồ”. Tên cậu ấm mắng chửi.
“Nếu của các người thì tại sao lại phải sợ, Phạm Gia, làm người nên có điểm dừng”. Khanh Từ nhìn hắn.
“Cô…”.
“Được. Mời Nguyễn thiếu phu nhân chứng minh. Nhưng nếu không được, mời cô công khai xin lỗi Phạm thị”.
“Được”.
Khanh Từ trình chiếu lại bản kế hoạch của mình. Trên thiết kế có ghi rất rõ, trong đó là một ngôi nhà được thiết kế tinh xảo. Khanh Từ cho họ xem bản gốc, chính là một chữ An được lồng ghép vào trong.
Sau đó trang khác lại đưa ra chữ Lưu và Khanh Từ, kế đó là tên của đứa con chưa ra đời là Gia Thành.
Thành trong thành trì, bề ngoài kế cấu của đấu thầu lần này. Họ muốn dành điều tốt nhất cho con của mình.
Sau khi kết nối lại, mọi bằng chứng đều thuộc về Nguyễn thị, lần này Phạm thị hết đường chối cãi. Tên đó bị mọi người chỉ trỏ chỉ muốn rời đi ngay tức khắc.
Người phụ trách đấu thầu lần này, cũng hiểu rất rõ, Phạm thị thật sự mới là người đi ăn cắp. Bản kế hoạch này là minh chứng.
“Và thêm đó, cách đây ba năm, Phạm thị cũng từng dính vào một vụ ăn cắp bí mật kinh doanh”. Hắn lên tiếng. “Mọi người đều không quên vụ của Đặng thị chứ”.
Đúng vậy, trước đây quả thật đã từng xảy ra, nhưng khi đó lại không có bằng chứng, nên không nói được.
Bây giờ…Nguyễn thị thật sự đưa ra được bằng chứng? Vậy thì…
Kết quả đã quá rõ ràng. Phần thắng thuộc về Nguyễn thị.
Mọi người lên tiếng chúc mừng rất nhiều, Phạm thị nhanh chóng rời đi, nhưng bị cánh nhà báo quay quanh.
Khó khăn lắm mới thoát được.
“Cảm ơn em”. Vào xe, hắn không quên cảm ơn cô.
“Chúng ta là vợ chồng, giúp anh cũng là giúp em mà”. Khanh Từ cười. “Tìm được người chưa anh”.
“Ừm”.
“Trong nhà?”. Khanh Từ nhìn hắn sau đó trợn mắt. “An Ninh”.
Hắn không nói gì, chiếc xe lăn bánh về lại nhà.
Lục Nghiên Trung thấy rất vui khi tin tức hiện lên, họ cũng quen biết nhiều năm, anh thật lòng chúc cho họ.
- -----
Tại nhà.
Ông bà Nguyễn cũng không ngờ tin tức lại bị lộ ra, ông ta suýt ngã xỉu khi thấy tài liệu của gia đình mình bị vào tay của Phạm thị.
Cũng do Khanh Từ thông minh, mới tìm được cách, nếu không thì…
“Về rồi à”. Ông ta nhìn họ. “Tại sao lại như vậy chứ”.
“An Ninh nó đâu rồi ba”. Bộp.
Hắn đá vào vách tường, phòng người ngoài nhưng lại không phòng người thân.
Khi nhận được tin điều tra từ trợ lý, hắn đã muốn giết chết em gái mình rồi.
Khốn nạn thật.
Hắn không ngờ, em gái lại dám lấy kế hoạch của gia đình đưa cho người khác. Hại cả một gia đình, nếu như vợ hắn không có cách thì….
“Trên phòng. Chuyện này…”. Ông ta cũng không ngờ.
“Lôi nó xuống cho tôi”. Hắn nói với người giúp việc. Lần này hắn quyết không tha cho nó, nếu không xử lý thì sẽ có nhiều lần khác.
Khi Nguyễn An Ninh sợ hãi đi xuống, hắn liền ném một sấp ảnh vào mặt ả, có ảnh thoả thân của ả với Phạm Gia, có cả những lần họ ra vào khách sạn.
Lần mới đây nhất, chính là ả đưa cho hắn một chiếc USB, cách đây chỉ có ba ngày mà thôi.
“Em…”.