Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 22: Về nhà! [H nhẹ]




Ngày thứ bảy.

Cô về nhà một chuyến, trước khi cô về nhà anh lại đè cô ra mà ân ái một lúc lâu. Anh muốn đưa cô về nhưng cô sợ ba mẹ và anh trai nhìn thấy nên không cho anh đưa về, đêm đó anh quằn cô một trận tơi bời, khiến cho tay của cô hôm sau nhắc lên không nổi. Thấy cô liếc anh quá, anh khẽ ho một tiếng. Biết làm sao bây giờ, ai kêu cô không cho anh đưa về. Biết thì có sao đâu, với lại cô ngọt ngào như vậy, anh vốn không kiềm được bản thân nên thiếu chút nữa 'lau súng cướp cò' với cô. Haizzz. Đợi đến sinh nhật cô lâu quá đi thôiiii. Lỡ hứa rồi nên ráng vậy!!!

"Anh đó!! Suốt ngày chỉ nghĩ đến hôm nay đè em thế nào, mai đè em ra sao! Anh dạo này túng dục quá độ cẩn thận thận hư á". Anh vừa giúp cô mặc đồ cô vừa mắng anh!!! Đồ dê già! Đồ háo sắc!!!

"Hửm".??? Nghe cô nói thận hư anh chỉ cười. "Cô bé! Thận anh mà hư thì cuộc đời mấy chục năm của em phải làm sao đây. Nhắc mông lên nào".

"Hừm!!!". Cô vẫn làm theo lời anh. May mà anh có lương tâm giúp cô mặc đồ.

"Em muốn ăn gì không em".

"Anh gọi đồ ăn giúp em đi." Sau khi cô được anh mặc lại quần áo xong, cô nằm dài ra giường. Quá mệt, mệt chết cô rồi!!!

Thấy cô mệt như vậy anh cũng đau lòng lắm nhưng biết sao giờ. Cô ngọt ngào như vậy mà! Anh xoa đầu cô rồi gọi thức ăn cho cô.

Khi anh cả gọi điện đến hỏi cô mấy giờ anh đón được thì cô nhìn đồng hồ ở phòng anh mới có chín giờ cô còn chưa ăn trưa mà! Cô nói với anh cả mười một giờ rồi hãy đón cô. Lúc cô tắt máy thì anh bước vào, trên tay cầm theo túi đồ ăn sáng.

"Ngồi dậy ăn sáng thôi nào cô bé ".

"Vâng ạ". Cô rầu rĩ ngồi dậy. Sao này cô sẽ không háo sắc nữa!!! Haizzz cái tật mê trai mà. Hại thân quá đi thôi!!!

"Lục Nghiên Trung gọi sao em". Anh đút cho cô miếng bánh mì rồi anh hỏi.

"Vâng ạ.". Cô vừa nhai vừa nói với anh. "Khoảng mười giờ em về ký túc xá dọn một ít đồ, rồi anh cả đưa em về ạ".

"Ừm! Về nhà rồi thứ hai anh đến đón em đi được không". Anh vẫn muốn đưa cô đi.

"Em.... em vẫn chưa muốn cho mọi người biết đâu". Cô biễu môi nói.

"Nhóc con vô lương tâm nhà em mà. Yên tâm, hôm đó anh đến sẽ không ai nghi đâu". Thiếu gì cách anh đến nhà cô, đâu phải không có.!!

"Thật ạ". Cô nhìn anh. "Sao cũng được". Cô cũng muốn anh đưa cô đi hơn. Ha ha!

"Ừm".

Ăn sáng ở phòng anh xong, cô về ký túc xá, nhưng cô vốn không hề biết thời gian này cô ra vào văn phòng của anh một lúc nhiều và có khi qua đêm. Đã có người để ý và chụp lại những lúc cô ra vào văn phòng của anh. Khi đó cậu ta chỉ vô tình chụp cảnh mà thôi, nhưng không ngờ khi cậu ta xem lại ảnh đó, lại có một cảnh anh và cô tay trong tay đi với nhau. Làm cậu ta vô cùng ngạc nhiên.

Cuối cùng cậu ta quyết định theo dõi hành tung của cô. Cậu ta đã theo dõi hơn một tháng nay, số hình hai người họ ôm hôn nhau vô cùng thân mật. Giảng viên - Sinh viên chuyện tình này mà mọi người điều biết có lẽ sẽ là một tin tức vô cùng hay vô cùng bùng nổ. Tạm thời cậu ta theo dõi cô, đương nhiên sẽ có lúc cần dùng đến. Nếu cậu bán lại số ảnh này sẽ được giá rất cao!!! Ha ha. Cậu ta cười rồi liền đi ra khỏi nơi đó, nếu ai thấy thì cũng chỉ là một sinh viên thích chụp ảnh mà thôi.

Cô cũng vốn không hề để ý gì! Vui vẻ đi về ký túc xá. Về đến ký túc xá thì cô thấy các bạn đang thu dọn đồ của mình.

"Cậu về rồi à". Lãnh Thanh Thanh hỏi cô.

"Ừm! Hôm nay anh cả tớ đón".

"Ủa! Tớ tưởng thầy Từ đón cậu về á". Lãnh Thanh Thanh ngạc nhiên hỏi!

"Ừm! Tạm thời bọn tớ không công khai, nên giấu gia đình vậy".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

2. Đừng Cắn Em Mà

3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

=====================================

"À". Thấy cô nói như vậy thì thôi, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ của mình.

Lãnh Thanh Thanh đón xe để đi về nhà mình, thì gặp anh em nhà Cố Hân, gặp cô nên anh đã dừng xe lại. Cô vốn không muốn lên xe nhưng Cố Hân năn nỉ mãi nên cô đành lên xe. Cô nói với anh đưa mình ra bến xe để đón xe khách về.

Sau khi đến bến xe, anh để cô xuống nhìn theo bóng dáng của cô, cô bé này nhìn như vậy mà chưa từng lợi dụng em gái nhà anh. Người như thế nào mới có thể bước vào tim của em ấy! Anh đã từng muốn bên cạnh cô, nhưng cô không hề nhìn lấy anh, ngược lại còn đánh anh tơi bời ở phòng võ thuật.!!!

"Anh hai! Anh thấy Thanh Thanh thế nào". Cố Hân hỏi anh.

"Không phải anh thế nào!! Mà là bạn em không có ý với anh. Được rồi về thôi". Anh sẽ tìn cách theo đuổi cô vậy. Cô vốn không như những người phụ nữ khác.

Haizzz chán nhỉ??? Cố Hân vốn rất thích Lãnh Thanh Thanh mà không ngờ Thanh Thanh lại không hề có ý với anh của cô. Vậy sao bây giờ ta. Hai anh em có hai suy nghĩ khác nhau nhưng đều hướng về Lãnh Thanh Thanh.!!!

- -------

Được anh cả đón về nhà ba mẹ cô nấu cho cô một bàn thức ăn ngon. Cô có gửi tin nhắn cho anh nói cô đã về và dặn anh ăn uống đầy đủ. Nói chuyện với anh một lúc thì ba mẹ cô gọi xuống ăn cơm. Sau khi ăn uống no nê, cô lên phòng nằm ngủ một giấc thật thoải mái. Lúc cô dậy đã là hơn sáu giờ, ngáp một cái. Cô vội thay đồ xong rồi xuống dưới nhà ngồi chơi cùng với ba mẹ xem ti vi nói chuyện rất vui vẻ.

Đến hơn mười giờ khuya cô lên phòng thì thấy điện thoại của anh gửi đến cho cô. Kêu cô mở cửa sổ ra.???? Hả??? Làm gì vậy!!! Cô cũng làm theo lời anh không ngờ mười lăm phút sau anh đi vào phòng cô bằng cửa sổ.!!!

Cô trợn trắng mắt nhìn anh đi vào cửa sổ phòng mình, cái tên khốn này!!! Cô đỡ anh vào, lỡ té thì sao. Bực thật, cô xoay xoay người anh xem anh có bị thương ở đâu không.

"Sao anh lại leo vào đây". Cô mới xa anh có một buổi thôi mà ".

"Nhớ bé yêu". Anh cúi người hôn lên môi cô, lúc ở trường ngày nào tối nào anh cũng ngủ bên cạnh cô, nay cô về nhà và sắp đi học quân sự hơn một tháng. Bọn họ có hơn một tháng không gặp nhau. Anh sẽ nhớ cô chết mất.

Tối nay anh lẻn vào nhà cô, anh nhớ cô phát điên.!!! Hiện tại anh chỉ muốn thân mật với cô, hôn cô. Trên tay anh có cầm theo một túi đồ, khi hôn cô anh đã vứt xuống đất.

"Ưm". Bị anh hôn bất ngờ cô có chút phản ứng không kịp, cô được anh bế lại bàn ngay cửa sổ. "Phòng...cửa phòng em chưa khoá". Cô đẩy anh ra nhắc anh.

Anh buông cô ra đi lại đóng cửa phòng cô và khoá lại cửa sổ, kéo màn. Anh lại đè cô lên tường mà hôn.

Cái tên này cuồng hôn cô hay sao!!! Cô cũng vòng tay qua cổ anh, hôn đáp lại anh. Đôi chân cô quấn lấy chân anh. Càng hôn càng sâu, anh không tự chủ được tay anh lần mò vào người cô. Được anh chạm vào không phải một hai lần nhưng cô vẫn luôn nhạy cảm. Anh gần như không chịu được nên vội vàng xé rách áo cô, hôn lên vành tai cô. Tay anh tìm đến móc khoá áo lót cô, xoa nắn nơi ngực cô.

"Ưm...a". Cô rên rỉ theo từng động tác của anh. Rất nhanh trên người cô không còn mảnh vải che thân nào. Anh thì vẫn còn quần áo đầy nghiêm túc.

"...." cô tức cái tên này ghê. Anh cúi người hôn lên ngực cô.

Lúc này phòng cô có người gõ cửa. "Bé An An ơi, con ngủ chưa". Bà gõ gõ vài lần không nghe cô lên tiếng tướng cô ngủ rồi. "Ngủ rồi sao, chắc hôm nay con bé mệt nên ngủ sớm". Rồi bà đi xuống phòng.

Cô thì sợ xanh mặt, chỉ sợ mẹ cô bước vào phòng mà thôi!!! Anh thấy cô sợ như vậy thì xoa đầu cô rồi cười.

"Sợ sao em. Yên tâm khi em chưa đồng ý công khai anh sẽ không để ai biết đâu".

"Vâng". Nghe anh nói như vậy cô cũng đỡ lo hơn.

"Sẽ không ai biết đâu. Đừng sợ. Thả lỏng người một chút đi em". Tay anh cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra. Anh bế cô lên giường. Tay anh xoa nắn nơi tư mật của cô, khiến nó chảy ra một dòng dịch thuỷ. Anh vẫn không hề đi vào nơi trong cô, chỉ giúp cô thoả mãn dục vọng mà thôi. Cô thế nào cũng là của anh, chỉ có thể của anh nên anh không vội vàng.

Sau khi cô giúp anh bắn ra thì hai người ôm nhau mà ngủ. Thân mật ngày càng thêm thân mật. Với anh được công khai làm người yêu của cô, làm bạn trai cô và sau này anh sẽ làm ba con của cô.

Sẽ có một ngày anh đường đường chính chính bên cạnh cô, làm cô mà không sợ ai phát hiện. Anh sẽ làm cô ở mọi nơi căn nhà mới của hai người. Ừm! Một căn nhà to mới được! Rộng hơn thoải mái hơn. Anh lúc đó tha hồ nghe cô rên rỉ!!! Quyết định vậy đi. Cô gái của anh đã ngủ nhưng không hề hay biết, đêm nay người đàn ông mang tên Từ Khiêm đã lên kết hoạch sau này lấy vợ thế nào, nhà ra sao. Anh đều lên kế hoạch vô cùng rõ ràng!!!

- -------

Sáng hôm sau.

Khi cô tỉnh dậy thì anh đã rời đi từ sớm. Lúc anh đi anh có gọi cô dậy cô mơ màng gật đầu. Nếu anh không đi sẽ bị phát hiện. Và anh nói đã muốn lấy một thứ đồ của cô, cô vẫn còn mơ màng ngủ nên ậm ừ. Đến khi cô xếp quần áo lại cùng với đồ anh mua cho cô thì cô mới nhớ ra anh đã lấy gì của cô!!! Moá!! Anh... anh dám lấy đi quần lót của cô!!!

Cô ngại đỏ cả mặt. "Tên khốn nhà anh!!! Sao lại lấy đồ của em". Cô nhớ ra thì liền nhắn cho anh, mắng anh!!!

Điện thoại của cô reo lên, là anh gọi.

"Cô bé! Xa em lâu như vậy. Lúc anh có phản ứng anh muốn dùng đồ của em làm cho mình ra không được sao em". Anh cười, hiện tại anh đang ở văn phòng chuẩn bị lên lớp.

"Anh...hừm. Không thèm nói với anh nữa. Em ăn sáng đây ạ". Cô cười với anh qua điện thoại.

"Ừm! Anh phải lên lớp rồi! Tạm biệt em nhé nhớ đừng ăn no quá đó cô bé".

"Vâng" trước khi tắt điện thoại cô hôn qua điện thoại một cái.

Hôm nay cô ở nhà cả ngày với ba mẹ mình, thứ hai là cô đi học quân sự hơn một tháng, cô phải thu dọn cho mình một số đồ dùng cần thiết. Với lại cô có nhắn với anh là đêm nay cô ngủ cạnh mẹ nên nói với anh đừng đến.

Và đêm nay cô được ngủ cạnh mẹ, kiếp trước cô chưa từng có hơi ấm của tình thân. Hạnh phúc này khiến cô muốn vỡ oà, cô sẽ trân trọng gia đình này, trân trọng hạnh phúc mà người nhà mang lại cho cô, và cô sẽ bảo vệ tình yêu của anh và cô. Nhiều lúc hai người thân mật với nhau, gần gũi với nhau, anh luôn dành cho cô một sự trân trọng nhất định, chỉ cần lời anh đã hứa ra thì anh sẽ đồng ý hoàn thành. Vì anh yêu cô.

Mẹ cô đêm nay kể rất nhiều chuyện về lúc cô còn bé, nghịch như thế nào, quậy phá ra sao. Cô điều chăm chú im lặng nghe bà nói. Chỉ có tình yêu mẹ giành cho con là tuyệt đối.

Cô càng yêu bà hơn, vòng tay ôm lấy bà. Đêm nay cô ngủ vô cùng ngon.

- -----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.