Bên kia khi tắt máy xong, Cố Hân lo lắng đi tới đi lui.
“Nhà họ Lục canh phòng nghiêm ngặt em đừng lo”. Lục Nghiên Trung vỗ nhẹ đầu Cố Hân. “Em đi trông bọn nhỏ đi”.
“Dạ. Anh cẩn thận đó”.
“Đừng lo”.
Lục Nghiên Trung lấy điện thoại, gọi cho Trần Cảnh Hoài và Từ Khiêm biết chuyện.
Nghe ba người họ im lặng.
Khi trốn ra được, Đoàn Ân Nhi liền đi tìm Cố Minh để trả thù. Xem ra đã lên kế hoạch rất rõ ràng.
Bọn họ chỉ có thể ra lệnh truy nã mà thôi. Nhưng phải nghĩ xem tại sao ả lại thoát được phòng giam đó chứ. Nếu không phải tại vì có suy tính cả sao.
Đôi khi ở trong tù còn tốt chán hơn so với ở bên ngoài, những gì ả làm nhiều việc như vậy? Tù thì quá dễ dàng rồi đó chứ.
Vạn vật bên ngoài đều có trò hay.
...........
Đoàn Ân Nhi chạy trốn thoát được vào một ngõ vắng, ăn uống vài miếng để dưỡng sức, ả còn phải trả thù đám người khốn nạn đó.
Nhất là Cố Minh!
Đồ chó.
Mẹ nó chứ, không ngờ lại lừa dối ả như vậy.
Nếu không tận mắt mình nhìn thấy, ả cũng không ngờ anh lại dũng mãnh như vậy.
“Ồ một con mèo hoang”.
Một đám người xuất hiện, ánh mắt đầy d.âm đ.ãng nhìn lấy ả.
“Cút đi”.
“Ha ha…bọn anh sẽ cho em sướng”.
“Cút”. Đoàn Ân Nhi chĩa súng về phía họ.
Pằng
Ả bắn một phát để thị uy với họ, nhưng chỉ làm cho đám người đó thêm hứng thú mà thôi.
Đoàn Ân Nhi trốn đâu không trốn lại chui vào địa bàn của họ.
Đêm đó, bảy tám người đàn ông luân phiên nhau chà đạp ra vào liên tục trong người ả.
Đoàn Ân Nhi nằm dưới nền đất lạnh lẽo bẩn thỉu, chỉ biết chịu đựng cho qua chuyện.
...------...
Bên ngoài bọn họ ráo riết truy lùng ả. Không một nơi nào bỏ qua.
“Đại ca”. Tên đàn em đưa ra lệnh truy nã của Đoàn Ân Nhi. Với số tiền thưởng là 10 triệu usd.
“Bọn bây còn muốn chơi ả không?”. Tên đại ca hỏi, hắn là người hưởng đầu tiên, thấy ả vẫn còn rất tuyệt nên có chút không nỡ giao đi.
“Hay mình chơi chán rồi đưa ả đi”. Một tên đàn em đề nghị.
“Phải đó đại ca”.
“Được. Đưa ả đến cho tao”.
“Vâng”. Tên đàn em chạy đi, rất nhanh đã đưa Đoàn Ân Nhi đến, mới đêm qua thôi, ả vẫn còn hung dữ nhưng hiện tại thì lại không.
Quần áo trên người rách nát, chỉ được thoát hờ chiếc áo sơ mi đã cũ của hắn. Tóc tai thì bù xù, tay chân cũng đầy rẫy vết bầm tím trên người.
Tên đại ca ném lệnh truy nã vào mặt ả.
Đoàn Ân Nhi nhận lấy, sao đó sợ hãi không thôi. “Tôi.. tôi sẽ nghe lời anh, nhưng anh đừng đưa tôi cho bọn họ”. Ả bò đến nắm lấy ống quần của hắn, sau đó van xin.
“Vậy thì mày phải tiếp đón anh em tụi tao thật chu đáo hiểu không”. Tên đại ca vỗ vào mặt ả, ả gật đầu lia lịa.
Tên đại ca chỉ vào đũng quần của hắn, nhướng mày ra hiệu cho Đoàn Ân Nhi phục vụ mình. Đám đàn em hưng phấn huýt sao mong chờ được xem phim hay.
Ả không muốn vào ngục tù, nên tiến đến bên hắn, vươn tay cởi thắt lưng hắn ra, đến khi cái thứ xấu xí đó hiện ra, tuy ghét bỏ nhưng vì muốn sống ả vẫn phục vụ cho hắn.
“A…”. Tên đại ca nắm lấy tay ghế. Đôi mắt híp lại. Khẽ húc mấy cái.
“Ưm….”. Đoàn Ân Nhi trợn trắng nhìn hắn, sau đó hắn đột nhiên bật dậy, đẩy ngã ả xuống đất, đè lên mà đâm sâu vào trong khoang miệng của ả.
Huýt..
Nhìn đại ca được chơi đàn bà, đám đàn em hưng phân cỗ vũ đầy nhiệt huyết.
.....
Không phải phục vụ riêng một mình tên đại ca, Đoàn Ân Nhi phải chiều lòng tất cả đàn ông ở đó.
Mới có mấy ngày mà ả đã bị chơi đến thân tàn ma dại, không một nơi nào lành lặn. Đặc biệt là nơi u cốc đó, bị sưng đỏ một cách không thương tiếc.
....
Chơi một mình ả riết rồi cũng chán.
Tên đại ca muốn nhận tiền nhưng lại không muốn ở tù vì bọn họ đã chơi ả đến suýt không còn mạng.
Nên sau đó liền đem bán đi đến nhà chứa, kiếm thêm một chút.
Tú bà ở đó thấy Đoàn Ân Nhi có chút quen, nhưng thấy ả đẹp nên đã đồng ý mua lại.
Khi bị bán đi rồi, ả được tắm rửa sạch sẽ, sau đó bắt đi tiếp khách.
“Mày không muốn vào tù thì tiếp khách cho tốt cho tao”. Tú bà lúc tắm rửa cho Đoàn Ân Nhi xong thì mới nhớ rõ ả là ai.
Tiền thưởng nhiều như vậy ai mà không muốn, nhưng khi thấy Thanh Viên các này đã lâu không có người mới nên bà ta muốn giữ lại.
Tiền mà ai mà không mê. Với lại, người ở trên đã ra thông báo. Không được để cho ả sống tốt.
Một công đôi việc, dại gì không làm chứ.
Các cậu ấm nghe nói Thanh Viên các có người mới thì cũng hào hứng đến xem xem. Muốn nhìn cho được mĩ nhân là ai.
Nhưng ai muốn nhìn hay qua đêm thì phải đưa tiền. Vì Đoàn Ân Nhi là người mới, tắm rửa trang điểm cho thật xinh đẹp thì ai nấy đều muốn được hoan ái cùng.
Đoàn Ân Nhi vẫn muốn sống được tự do hơn là bị quản lý, nên nhắm mắt đưa chân.
“À…thì ra là Đoàn tiểu thư đây mà”. Một tên cậu ấm nhìn Đoàn Ân Nhi mãi thấy rất quen.
“Sao lại vậy được chứ. Đoàn tiểu thư đó không đến đây đâu. Người giống người mà thôi”. Tú bà cười vui vẻ. “Ả được tôi mua về từ nơi khác, tên là Ngọc Dung. Mới hai mươi hai tuổi, nơi đó đặc biệt còn rất tuyệt”.
Vẫy tay bảo Ngọc Dung đi lại rót rượu cho cậu ấm đó. Tuy hắn vẫn còn hơi nghi hoặc nhưng cũng cho qua luôn. Đoàn Ân Nhi lấy tên thành Ngọc Dung, mặc trên người một chiếc váy hai dây hở gần như trọn vẹn khuôn ngực no đủ, chiếc váy ngắn đến tận tùi.
Tay hắn bóp nhẹ ngực Ngọc Dung, rồi kéo ả ngồi lên đùi hắn, mò đến vùng đùi kia.
“Đêm bay tôi bao ả”.
“Được được”.
Hắn ôm lấy Ngọc Dung đi vào phòng riêng, đêm đó hắn chơi đến tinh thần sảng khoái, còn Ngọc Dung thì bị đánh đến trên người toàn là máu.
Ai cũng biết hắn chơi xong rồi thì đánh một trận tơi bời, sau đó lại tiếp tục cuộc yêu đến khi hài lòng thì mới thôi.
“Cao sang lắm sao? Mày cũng bị tao chơi đó thôi”. Hắn đạp lên u cốc của ả. “Tao sẽ còn tìm đến mày dài dài”.
Ha ha…
Những ngày sau đó, hắn luôn liên tục chỉ tìm đến mỗi mình Ngọc Dung. Nhưng có khi không đến một mình mà còn đi với hai ba người anh em, cùng nhau chơi ả.
Mới có một tháng, mà vết thương ả mới có cũ có. Đều do hắn đem lại. Nhưng chơi mãi cũng chán, hắn liền tìm đến con mồi mới.
Từ đó, mỗi ngày Ngọc Dung luôn phải tiếp khách, chỉ cần họ không vui thì sẽ đem Ngọc Dung ra trút giận.
Lệnh truy nã ả, không hiểu vì sao cũng bỏ qua một bên, cho ả tự sinh tự diệt.
Từ Khiêm nhìn thấy những báo cáo do tú bà gửi đến không nói gì. Nhưng anh sẽ không tha cho ả dễ như vậy đâu.
Thù mới nợ cũ đều có đủ. Từ Khiêm muốn cho ả sống khổ sở nhất, bị đàn ông thay nhau chơi ả.
“Như vậy là được rồi. Xem như đã trả thù xong”. Cố Minh vươn vai.
Thù đã xong, nhưng cho đến hiện tại đã gần một năm rồi, Nghi An vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cô cứ ngủ như vậy một giấc thật dài.
“Em mau tỉnh lại đi, nếu không Thanh Thanh không chịu cưới anh kìa”. Cố Minh nhìn cô gái đang không có chút huyết sắc nằm trên giường, hơi thở yếu ớt mà than. “Anh muốn cưới vợ”.
“Ăn nói lung tung”. Thanh Thanh kéo lỗ tai anh. “Đàng hoàng lại”.
“Hừ. Anh muốn có vợ!!”.
“Biến đi”.
Đồ bạc bẽo. Cố Minh hừ mạnh một tiếng.
Họ đã quen nhau được bốn năm, trải qua bao sóng gió cùng nhau.
Mối tình này Cố Minh không thể rời được.