Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 180: Anh Từ đã đẹp trai lại còn khoẻ mạnh!!




Một tuần lễ qua đã làm phiền Minh Hoàng Lễ rất nhiều, Từ Khiêm khi đến còn mang đến một phần lễ đặc biệt chính là một thùng súng máy loại mới nhất đến tặng cho anh ta.

Tuyết Thanh rất thích món quà mà Từ Khiêm đưa đến, Minh Hoàng Lễ nhìn vật nguy hiểm đó thì cạn lời thật rồi!

Chơi rất vui, thậm chí còn luyện tập rất nhiều.

Nghi An hỏi thăm anh tuần nay có gì vui không, Từ Khiêm liếc cô một cái đầy bỏ ghét.

Một tuần qua Từ Khiêm ở nhà phòng không gối chiếc, cũng chỉ có ba Lãnh bầu bạn mà thôi.

Càng quá đáng hơn là Đoàn Ân Nhi đó lại đến trường đại học K để tìm Từ Khiêm.

Anh không những không nể mặt mà còn không thèm nhìn lấy cô ta một chút, cứ thế mà đi thẳng. Từ Khiêm muốn ném cô ta đi thật xa mình, xa đến mức như một con vi khuẩn.

Nghi An nghe anh kể mà bật cười. Vi khuẩn? Người đàn ông này ví con gái người ta như vậy đó.

Hết nói nỗi mà. Nhưng mà…Từ phu nhân lại vẫn muốn kết đôi họ à?

“Nói như anh thì cô ta vẫn tìm anh hả”. Nghi An hỏi. Mình mới đi có một tuần thôi mà đâu có đi luôn đâu mà cô ta lại nhân cơ hội này cướp đi Từ Khiêm?

Xem bà bây đây chết rồi đúng không? Xem ba mẹ con bà không còn nên định cướp chồng, cướp cha của con cô à.

Từ Khiêm gật đầu. Cả tuần nay anh bị làm phiền đến mức mệt mỏi. Chỉ mong Nghi An về sớm mà thôi, ở trường thì có Cố Minh giúp đỡ tránh đi được Đoàn Ân Nhi đó.

Quá mệt mỏi rồi.

Nghi An thì chỉ muốn bẻ đầu cô ta xuống mà thôi, ai đời canh chính thất đi vắng thì lại tò te quyến rũ chồng của người khác chứ.

Ngáo ngơ rồi à?

Cô biết Từ Khiêm vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, gia thế lại tốt, ngoại hình ưa hình. Ừm…chuyện đó thì cũng rất tốt, thậm chí còn khỏe nữa.

Ân ái mà anh không biết mệt, vô chính sự một cái là hì hục làm, làm đến khi Nghi An mệt xỉu thì thôi.

Căn nhà nhỏ của họ, nơi nào cũng có dấu tích của những trận chiến ân ái để lại.

Từ Khiêm là người yêu cầu sao đó thì cũng là người dọn dẹp mọi thứ, vì Nghi An bị hành xỉu luôn rồi sức đâu mà dọn nữa!

Lúc trước khi mang thai, anh thường xuyên được thoả mãn dục vọng. Chỉ là hiện tại có hơi khắc chế, Nghi An còn nhớ rất rõ việc họ ân ái lại sau hơn bốn năm tháng anh nhịn thịt.

Đêm đó anh sung sức làm, khiến cho Nghi An mệt mỏi cả đêm.

Bây giờ… Nghi An than trời. Mình đi một tuần rồi, xem ra anh không được thoả mãn rồi. Kiểu này về lại bị làm chết thôi quá! Đúng là…

Đúng như Nghi An dự đoán, khi mới vừa về đến nhà, Từ Khiêm hỏi cô có mệt không.

Nghi An nói không thì bị anh ôm lên đến bên sô pha. Rồi đè lên. Chuyện gì cũng không cần nói nhiều, làm trước đã. Nghi An bị anh hôn đến thở không được, được anh thả ra thì hít thở, váy trên người bị anh vén lên đến tận đùi.

Sau đó thì đỡ cô ngồi dậy, anh cởi khoá kéo rồi ném váy đi. Gấp gáp không thể chờ được nữa.

Một màn ân ái được diễn ra trong sự thỏa mãn của anh.

- -------------

Thời gian trôi qua rất nhanh, bụng của Nghi An đã được bảy tháng. Đã lớn hơn rất nhiều.

Các bạn học thì ban đầu cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lại coi như không có gì tiếp tục làm việc của mình.

Sinh viên mang thai cũng không phải chuyện gì lớn lao cả.

Nghi An đã học xong một kỳ này, giờ chỉ ở nhà đợi thi mà thôi.

Lục Nghiên Trung cuối cùng cũng được trị khỏi, hơn hai tháng trị thương.

Cánh tay phải của anh cũng đã cử động được và có phản ứng trở lại. Tuy nhiên, tạm thời anh cũng cần tịnh dưỡng nhiều, cứ cách một tuần thì sẽ được châm cứu một lần.

Về nhà chưa được một ngày, anh đã cho người đem đến số Huyết Yến Tây Á đến tặng cho Hà Tuyết Thanh để bồi bổ cơ thể.

Tuyết Thanh rất thích Huyết Yến mà Lục Nghiên Trung đưa đến, nên Minh Hoàng Lễ đã cho người đi hỏi số Huyết Yến Tây Á còn lại mà Lục Nghiên Trung giữ nó.

Tuy Lục Nghiên Trung không lấy tiền nhưng hôm sao thì nhận lại được một mũi phi tiêu, xem như quà đáp lễ, Lục Nghiên Trung đưa nó cho Cố Hân để cho cô xử lý.

Thời gian hai tháng qua, Cố Hân luôn bên cạnh anh không rời. Luôn cùng anh vượt qua những cơn đau đớn này.

Lục Nghiên Trung chưa từng thấy mang ơn ai nhiều như với Cố Hân, người ta bên bạn trai mình luôn được cưng chiều, nhưng với anh thì lại không như vậy.

Cô luôn chăm sóc anh tận tình. Không ngại nguy khó đi vào rừng cứu anh về.

Đêm đến, nhìn Cố Hân ngủ bên cạnh mà anh rất vui. Hôm nay về nhà được mọi người tổ chức cho anh một bữa cơm nhỏ. Ăn mừng anh khỏi bệnh.

Bụng của Nghi An đã lớn hơn rồi, đi lại cũng rất khó khăn. Nên rất hạn chế đi ra ngoài, Lục phu nhân cũng tìm đến hai người bảo mẫu để chăm sóc Nghi An tốt hơn. Từ Khiêm vẫn phải đi làm, bà cũng không chạy qua chạy lại mãi được.

Ông Lãnh là đàn ông nên không tránh khỏi thiếu sót, cũng may có bà nếu không thì họ cũng không biết làm sao.

May mà có Từ Khiêm tìm hiểu kỹ về phụ nữ mang thai, nên chăm Nghi An béo tròn hơn nhiều.

Ban ngày hay ban đêm, Nghi An luôn mất ngủ, thường xuyên không được ngủ ngon. Tình trạng cáu gắt xuất hiện, cô luôn hay kiếm chuyện với Từ Khiêm không hề có lý do. Nhưng anh luôn không nói gì về những việc đó, Nghi An khóc, mắng anh rất nhiều nhưng Từ Khiêm luôn vỗ về an ủi Nghi An.

Nếu anh mà không kìm chế được thì sẽ mắng lại, điều đó khiến cho Nghi An càng thêm khó chịu hơn. Thậm chí còn bị trầm cảm nghiêm trọng lúc mang thai. Nên nhịn vẫn là cách tốt nhất.

Bụng của Nghi An lớn, nên những cuộc yêu của họ cũng rất hạn chế, anh vẫn làm, nhưng tiết chế rất nhiều. Làm rất nhẹ nhàng, để cô nằm nghiêng rồi anh đi vào từ phía sau.

Tắm cũng rất khó khăn, nên thường xuyên được Từ Khiêm tắm giúp cho mình, tiện thể được thoải mái một phen.

Đêm trước, sau khi tắm xong thì Từ Khiêm ham muốn, nhưng thấy Nghi An mệt mỏi nên anh không làm, nhưng vẫn được Nghi An khẩu giao cho mình.

Cô vịn bụng bầu, quỳ xuống gối rồi khom xuống ngậm lấy c.ự v.ật của anh vào miệng mình, l.iếm m.út cho anh được thoải mái.

Nghi An ng.ậm rất sâu, sâu đến tận trong cổ họng mình. Lúc sao thì anh mới xuất ra. Nghi An hai má đỏ bừng nhìn anh. Cô cũng rất muốn được anh đi vào. Nên đã trèo lên đùi anh, ngồi xuống ngay vị trí to lớn đó.

Từ Khiêm sợ Nghi An ngã nên vội ôm lấy cô, sau đó thì để hai chân cô lên cạnh ghế rồi mình đâm vào.

Như vậy thì thoả mãn được cho cả hai. Anh tránh làm ảnh hưởng đến bụng của cô nên đâm chọc rất từ tốn lại nhẹ nhàng. Nghi An híp mắt tận hưởng niềm hạnh phúc này.

Họ làm không lâu lắm, qua khoảng hai mươi phút thì buông nhau ra. Đợi cô sinh em bé xong vậy. Mọi chuyện vẫn còn rất dài. Anh đợi được mà.

Thai nhi được bảy tháng rưỡi thì Nghi An đi thi môn học của mình. Được Từ Khiêm dìu đi vào phòng thi, sau đó thì đợi ở bên ngoài đợi cô thi xong thì đưa về.

Làm các bạn sinh viên ganh tỵ muốn chết, nhìn thầy Từ dịu dàng như vậy thì cũng mong mình có được một tấm chồng tốt như vậy thì thật không uổng phí.

Hơn hai tuần thi, cuối cùng cũng đã xong, Nghi An mới được nghĩ ngơi cho tốt hơn.

Lục phu nhân thường xuyên mang đồ bổ đến cho Nghi An ăn lấy, nhưng cô ăn rất thích, số còn lại thì ném hết cho Từ Khiêm ăn.

Ba Từ cũng hay đến thăm Nghi An, nhìn thấy cô khoẻ mạnh thì rất yên tâm.

Qua tháng thứ tám, chân của Nghi An ngủ thường xuyên bị phù nề. Cả người luôn mệt mỏi, đi đâu cũng được Từ Khiêm dìu đi, ban đêm thì bóp tay chân giúp cho Nghi An ngủ ngon giấc hơn.

Chỉ cần cô trở mình hay động một chút thì anh cũng sẽ thức ngay, sau đó thì vỗ Nghi An ngủ.

Ngoài ra còn hay đau lưng do thai nhi đã lớn hơn rất nhiều, thường xuyên đạp Nghi An đến cả người không thoải mái.

Thai nhi được tám tháng rưỡi thì Nghi An khoẻ hơn một chút, đi lại cũng nhiều hơn cho dễ sinh nở.

Từ Khiêm vẫn luôn đồng hành cùng Nghi An mọi lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.