“Từ phu nhân! Tôi có hay không, cũng không đến lượt bà ở đây trách mắng”. Nghi An chặt cá ra làm mấy khúc.
Phập
Phập.
Mũi dao liên tục được cắm xuống, như muốn trút giận vô nó.
“Sao nào! Cô thất vọng lắm đúng không? Từ một thiên kim tiểu thư giờ không còn gì cả. Nên cố gắng bám víu vào Từ Khiêm đúng không.” Châm ngôn của bà ta, chỉ là không ai vừa mắt cả, chỉ có môn đăng hộ đối mới xứng đáng với Từ Khiêm.
Ngoài ra chỉ là hạt cát mà thôi. Cho nên bà ta tin chắc Nghi An chỉ muốn bám vào con trai bà ta mà thôi.
“Đúng vậy! Tôi thất vọng vô cùng, thất vọng vì sao khi đó không lấy hết tiền của nhà họ Lục, rồi của Từ Khiêm sau đó trốn đi với nhân tình thật xa”. Nghi An hừ một tiếng. “Thậm chí tôi còn muốn lấy hết mọi thứ của bà”.
Phập!
“Cô…cô…đồ lẳng lơ, đồ khốn nạn”.
Phập!
Phập!
Bà ta biết ngay mà, loại người như cô ta thì đàng hoàng gì đâu. Cho nên vô cùng căm ghét Lục Nghi An. À không, bây giờ là Lãnh Nghi An mới đúng chứ.
Hừ. Đồ khốn.
“Cô nên về với người cha nghèo của cô thì đúng hơn, ở đây vốn không có chổ cho cô”.
“Bà có đẻ hay nuôi tôi ngày nào không? Hay thậm chí bà có cho tôi được một ngàn nào không? Ba tôi nghèo thì đã sao? Liên quan quái gì đến bà?”. Nghi An nhìn bà ta nói thêm một câu chí mạng. “Nói tôi nghèo thì nên xem lại bản thân bà đi? Hơn ai.”
“Mày…”. Bà ta chỉ chỉ run tay vào Nghi An. Đây chính là vết thương lòng của bà ta. Không ngờ…con khốn này…
Xoảng!
Nghi An ném con dao vào trong bồn rửa chén, sau đó lau tay rồi đi ra ngoài.
Khi đi ra thì gặp Từ Khiêm đang đứng bên ngoài cùng với ba anh.
Nếu như lúc trước Từ Khiêm đồng ý chia tay thì Nghi An không trách mắng gì anh đâu. Tội tình gì phải đâm đầu vào gia đình này!
Nghi An chưa bao giờ chịu thiệt cho dù là một ai cả. Cho dù là Từ Khiêm đôi lúc Nghi An cũng không nhường nhịn anh.
“Khi đi bà nói với tôi thế nào? Bây giờ lại làm cái gì? Đáng lý tôi không nên đi cùng với bà đến đây. Còn không chịu đi về đi”. Ông Từ trước nay luôn ăn nói nhỏ nhẹ, mọi chuyện điều không muốn làm lớn lên, nhưng khi chứng kiến vợ mình nói chuyện với Nghi An thì thật sự không chịu được.
Con bé nói rất đúng, bà chỉ là mẹ chồng mà thôi đâu có nuôi nó được ngày nào. Thì lấy gì có tư cách để mắng chửi.
Sao trước nay ông không thấy bà trọng giàu khinh nghèo?
Bây giờ lại đi khi dễ một cô gái. Đã vậy còn là con dâu của họ.
Không nhắc đến trong bụng Nghi An có con của Từ Khiêm, nhưng chỉ vì chuyện này mà anh đã rời nhà đi, mọi chuyện ở công ty cũng ném một xó.
Điều này chứng tỏ với Nghi An vô cùng quan trọng với anh.
“Ông không nghe nó nói với tôi thế nào sao. Cái thứ chưa chồng mà chửa như nó thì đàng hoàng gì! Không nghĩ xem ba nó cũng có cần nó đâu”.
Bốp!
Ông Từ tát bà một bạt tai không chút do dự, bà ta ôm mặt mình sững sờ nhìn ông.
Ngay cả Nghi An cũng không tin được.
“Tôi nói cái gì sai? Ông có chắc đây chính là cháu của ông không? Ông có biết nó là loại người gì không mà đánh tôi hả”. Bà ta gào lên. “Cái thứ như nó mà hai cha con ông lại đánh tôi hả”.
“Bà mà nói thêm một câu nữa, thì chúng ta ly hôn đi”. Sau đó ông rời đi.
“Ông…ông nói cái gì hả”. Ly hôn? Chính miệng ông nói ra hai từ đó với bà! Chỉ vì con khốn này. “Đứng lại đó cho tôi”.
Bà ta đuổi theo ông, Từ Khiêm sợ bà lại làm hại Nghi An cho nên ôm lấy Nghi An.
Nói đúng ra mọi chuyện đều do anh cả, nếu như anh không ham muốn của bản thân thì…Từ Khiêm sờ bụng cô.
“Để em chịu thiệt rồi”.
“Không sao”. Nghi An cũng không để bụng chuyện đó trong lòng.
Mang thai được thì tốt, chỉ sợ cả đời cũng không có con mà thôi. Trước hay sao gì cũng có sao? Thời đại nào rồi.
Chỉ là mang thai thôi mà, có gì to tát đâu? Mà mọi người lại làm quá lên.
Cô thấy Trần phu nhân cũng có phản đối chuyện Giản Ái mang thai đâu.
Chẳng qua là Từ phu nhân không thích Nghi An nên mới gây khó dễ như vậy mà thôi.
Bà ta muốn cho con trai mình có được một người vợ tốt, một mối hôn nhân đẹp thì mới xứng với anh.
Cuối cùng thì bà ta cũng không yêu thương gì anh cả, chỉ yêu thương bản thân mình mà thôi. Từ Khiêm chẳng qua cũng chỉ là một con cờ để một người tăng bốc lên mà thôi.
Bữa cơm không vui vẻ đã được xảy ra, ngay cả nấu cơm Nghi An cũng không có hứng thú chút nào.
Cuối cùng thì để cho Từ Khiêm nấu ăn, vì Nghi An không muốn đi ăn ngoài, mắc công lại gặp những chuyện không vui.
Nên vẫn ở nhà thì hơn.
Từ Khiêm vẫn luôn đồng ý với ý kiến của Nghi An đưa ra, cho nên cô đứng một bên để hướng dẫn anh nấu ăn.
Cái gì không biết thì xem youtube thì hơn.
- ----------
Từ phu nhân bị chồng mình bỏ lại ở nhà của Từ Khiêm, khi đi ra trước cổng bà ta còn cố tình cãi nhau với ông một trận.
Làm mọi người ở khu này đứng ra hóng chuyện, vốn không phải là người muốn cho người khác biết chuyện nhà mình, nên ông từ chối nói chuyện với bà.
Khi bị bỏ lại, bà ta còn mắng chửi một trận, sau đó thì đón một chiếc taxi rời đi.
Trên đường về nhìn ra cửa sổ bà ta thấy Lạc Nhân đang đi đến nên đã xuống xe và đi lãi
Khi thấy Từ phu nhân thì Lạc Nhân giật mình nhưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái của mình.
Cô ta mới vừa đi gặp tên bạn trai cũ kia, không ngờ hắn ta còn có rất nhiều đoạn video mà hắn đã c.ưỡng b.ức Lạc Nhân, thậm chí cô ta còn bị hắn cho uống thuốc kí.ch d.ục cho nên lúc đó quên cả phản ứng chống đối, mà hoà vào trong chuyện ái tình đó với hắn.
Nhớ lại ký ức cũ, Lạc Nhân chỉ biết căm hận tên khốn đó vì đã hại cô ấy thê thảm. Thê thảm từ trong ra ngoài, từ quá khứ đến hiện tại. Tại sao hắn vẫn không buông tha cho mình chứ.
Vốn dĩ cả hai rất xứng đôi để yêu nhau, từ gia thế đến ngoại hình của đối phương.
Hắn ta rất tốt với Lạc, luôn cưng chiều mọi thứ. Chu cấp cho cô ta mọi thứ.
Thật ra trước khi đi du học, Lạc Nhân vì uống say quá đà với đám bạn của mình cho nên đã có tình một đêm với người lạ.
Vốn dĩ đã là người lớn với nhau, có tình một đêm cũng là chuyện rất bình thường. Nên Lạc Nhân không quan trọng chuyện đó. Đọc 𝑡hêm nhiề𝓾 𝑡r𝓾𝑦ện ở ﹏ 𝑡r𝓾m𝑡 r𝓾𝑦en.vn ﹏
Nên cả đêm đó hai người họ quấn lấy nhau một cách điên cuồng, đến khi mơ màng, Lạc Nhân ngủ say thì hắn lại ham muốn thêm nữa. Nên đã cho cô ta uống thuốc kích d.ục và điên cuồng ra vào.
“Đừng…em mệt…”. Lạc Nhân nằm úp mặt vào gối, cố gắng nói khi hắn đi vào từ phía sau.
Nhưng hắn ta lại không muốn buông tha cho Lạc Nhân, nên chỉ biết hừng hực mà ra vào. Thậm chí lúc muốn bắn hắn luôn bắn vào trong cô ta.
Đến khi trời sáng, căn phòng rộng lớn đó chỉ có một mình Lạc Nhân ở lại mà thôi, trên người có vô số vết hoan ái do hắn để lại.
Lạc Nhân ôm đầu cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Cô ta ôm mặt khóc nức nở khi thấy vết máu trên giường.
Khi rời khỏi khách sạn, cô ta không quên đi mua thuốc ngừa thai mà uống, nhưng lo sợ lại không có tác dụng thậm chí còn uống hẳn hai viên thuốc tránh thai khẩn cấp.
Vì khi đêm qua, hắn ta không có mang bao, mọi thứ điều được bắn vào. Lạc Nhân không muốn mang thai con của một người xa lạ, cho nên phải uống thuốc mà thôi.
Tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi khi cô ta đi du học, nhưng tháng ngày đen tối chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Khi Lạc Nhân chính thức quen Giang Tuyên là mọi việc không như ý muốn của cô ta nữa.
Cứ nghĩ mình đã tìm được một người bạn trai như ý, nhưng không ngờ khi hắn đạt được mục đích của mình là chiếm lấy cô ta thì nhanh chóng chán đi và vứt vào một xó.
Lạc Nhân càng không ngờ hắn dám quay lại những đoạn video đó, khiến cho cô ta không dám phản kháng, vì khi phản kháng rồi mọi thứ vốn có sẽ không còn nữa. Thậm chí không ai dám cưới cô ta.
Lạc Nhân bây giờ phải lệ thuộc vào hắn, thoả ý và phải làm theo mọi yêu cầu của hắn đưa ra. Mặc cho hắn chơi đùa, chà đạp. Đến khi chán thì thôi.