Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 150: Đúng là tự tìm đường chết




Sáng hôm sau.

Reng …reng…

Từ Khiêm đang ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại, Nghi An hơi nhíu mày sao đó chui vào lòng anh mà ngủ tiếp.

Anh vươn tay lấy điện thoại. Là số lạ. Từ Khiêm hơi nhíu mày. Sợ Nghi An thức giấc nên anh tắt máy đi.

‘Ai vậy’. Từ Khiêm nhắn hỏi.

Người đó không trả lời lại, nhưng lại gọi cho anh. Từ Khiêm không hài lòng rồi. Anh dứt thoát cho vào danh sách đen. Sau đó ôm Nghi An ngủ tiếp.

“Ai vậy anh”. Nghi An hỏi.

“Không biết, kệ đi em. Còn sớm em ngủ thêm đi”. Mới hơn bảy giờ sáng một chút mà đã phiền vô cùng. Không thích ngủ thì để cho người ta ngủ đi, làm phiền hoài. Bực cả cái mình.

Đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều việc cho nên ngủ rất trễ, gần như mới chợp mắt thì đã bị làm phiền. Còn làm cho bé lớn nhà anh thức nữa.

Điều do người lạ cả!!!

Reng…reng…

Từ Khiêm nhìn điện thoại thì lại là số khác nữa.

“Anh nghe đi”. Nghi An sờ ngực anh mà nói, nhưng không hề mở mắt ra. Cô vẫn còn muốn ngủ lắm.

“Alo. Ai vậy”.

“Anh chịu nghe rồi à”. Bên kia cười.

“…”. Từ Khiêm liền tắt luôn điện thoại. Sau đó không quên tắt nguồn. Nghe giọng thôi cũng đủ biết là ai rồi.

“Ai vậy anh”.

“Lạc Nhân. Kệ đi em”.

“Mới sáng sớm mà đã phiền muốn chết vậy đó”. Nghi An lầm bầm vài câu rồi ngủ tiếp.

Nhưng Từ Khiêm thì không ngủ được nữa. Anh nằm trên giường một lúc rồi cũng bước nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tránh cho Nghi An thức.

Lạc Nhân phía bên kia mượn điện thoại của các nhân viên công ty mình mà gọi cho Từ Khiêm nhưng anh không hề nghe, mãi mới gọi được thì lại tắt.

Cô ta cười nhạt.

Chống đối cô ta vậy sao? Vậy thì để xem ai ngã trước đây!

Mọi chuyện sẽ không dễ dàng tha cho Nghi An đâu, những chuyện này cô ta nhận quá tốt đẹp, bây giờ Lạc Nhân muốn cho nó nếm thử mùi vị đang ở thiên đường mà xuống địa ngục mới được.

Chỉ khi như vậy, Lạc Nhân mới hài lòng và thoả mãn được ý nguyện của mình.

Vì cô ta không được sống tốt thì cũng đừng mong ai tốt được cả. Mọi thứ sẽ trở nên vô ích mà thôi.

- ----------

“Cậu điều tra xem dạo này Lạc thị có gì không? Thu mua cổ phiếu đi, sẵn tiện điều tra luôn gia đình của Lạc Nhân đi”. Từ Khiêm gọi cho trợ lý mình.

“…”.

Không biết bên kia nói gì mà Từ Khiêm lại cười khẽ. “Tôi sẽ cho cô ta nếm trải thử việc không còn gì trong tay, cậu điều tra luôn những năm qua cô ta sống ở nước ngoài như thế nào, chuyện lớn chuyện nhỏ phải điều tra thật tỉ mĩ và chi tiết cho tôi”. Anh sẽ không nhân nhượng với một ai khi đã động đến mạng sống của anh, mạng sống của anh hiện tại chính là Nghi An.

“…”.

“Làm tốt tôi sẽ không bạc đãi cậu, nên nhớ mọi việc phải hết sức kín kẽ”.

“…”.

“Không kín cũng không sao, để cô ta biết được cũng tốt”

“…”.

“Được, tôi chờ tin cậu”. Từ Khiêm tắt máy. Nhìn về phía cửa sổ, anh chỉ mong chuyện sớm kết khúc mà thôi. Năm mới đã đến, cũng đã trôi qua.

Cứ tưởng năm nay anh và Nghi An sẽ được đón năm mới đầu tiên bên nhau, nhưng xem ra thì không được rồi. Luôn có kẻ gian muốn phá hoại họ, vậy thì cứ chiến thôi. Xem ai ngã trước đây.

Người không phạm ta, ta cũng không phạm lại người, bây giờ người đã muốn chiến đến cùng thì anh sẵn sàng chiến thôi.

Lâu rồi không tranh giành, anh cũng có chút mong chờ. Nhiều năm qua làm thầy giáo an nhàn riết anh cũng đã quen, bây giờ tranh giành thì không quen cho lắm, thôi thì cố vậy.

- -----------

Lạc Nhân biết việc bị bại lộ nên vô cùng tức giận. Lại âm thầm cho người ghép lại đoạn video ân ái tập thể của một cô gái lạ mặt với một đám đàn ông, Lạc Nhân thay hình của cô gái đó bằng hình ảnh của Nghi An.

Chỉ là ảnh ghép, nên cô ta phải làm rất kỹ lưỡng, làm đến khi không nhận ra là ảnh ghép thì mới được.

Như bao nhiêu đây cũng không đủ để cho mọi người tin được. Cô ta phải mưu tính lại mọi chuyện.

Nếu đã không ra tay được từ phía Nghi An thì nên ra tay từ bên Từ Khiêm vậy.

Nhưng bên cạnh Từ Khiêm bao lâu nay đều không có bất kỳ người phụ nữ nào cả.

Lạc Nhân tìm một người con gái khác để quyến rũ Từ Khiêm vậy. Cô ta cũng âm thầm điều tra được mấy hôm sao Từ thị một buổi tiệc ở bên Lâm thị nên muốn lúc đó cho người này tiếp cận Từ Khiêm.

Sau đó thì sẽ ném đoạn video của Nghi An ngay. Lúc đó xem như loạn cào cào luôn rồi.

Tiện thể xử trí luôn cái thai trong bụng của con khốn đó luôn.

Ha ha!!

Lạc Nhân nghĩ như thế thôi thì cũng đã thấy thoải mái hơn và sung sướng hơn rất nhiều.

“Để xem lần này hai người trở tay như thế nào đây. Nam thì ngoại tình, nữ thì bị c.ưỡ.ng h.iếp tập thể”.

Ha ha!

Đúng là hả hê thật sự.

“Từ Khiêm! Lục Nghi An! Tao nhất định không để cho hai người yên đâu”.

Màn đêm dần chìm vào bóng tối. Lạc Nhân đứng một mình trong căn phòng, nhìn xuống dòng người vội vã. Trên tay cô ta còn cầm lấy một ly rượu, vừa uống vừa ngắm cảnh đêm.

Chỉ cần nghĩ đến việc Từ Khiêm bị chửi bị mắng thì cô ta vô cùng vui sướng. Không ăn được thì phải phá cho hôi, đừng mong ai sống được hạnh phúc.

- ---------------

Lạc thị.

Hôm nay Lạc Nhân đến công ty từ rất sớm, cho nên đã đi khảo sát tình hình của công này.

Lúc này cô ta có một bưu phẩm được gửi đến, vì người nhận là cô ta nên đã đi vào phòng mở ra xem.

Là một chiếc thẻ nhớ.

Tim cô ta nhảy lên một cái. Run sợ cho vào máy tính rồi mở ra xem.

Bên trong không có gì cả, chỉ có một tệp ảnh mà thôi.

Lạc Nhân nhìn mà trợn to hai mắt mình lên.

Bên trong chính là hình của cô ta khi đã bị bạn trai dởm c.ưỡ.ng b.ức. Thậm chí còn rất nhiều ảnh khoả thân của cô ta.

Tại sao!!!

Tại sao nó lại ở đây! Không phải khi đó cô ta đã cho người tiêu huỷ hết những thứ này rồi sao? Hắn cũng đã nói không có bản sao mà!

Sao…sao lại thế được.

Aaaaa!! Cô ta hét lên rồi hất tung mọi thứ có ở trên bàn.

Xoảng.

Bộp!

Thư ký nghe trong phòng có tiếng động thì liền chạy vào xem.

"Giám đốc ".

“Cút…cút ra ngoài!! Nhanh”. Cô ta hét lên.

“Dạ”. Thư ký sợ vỡ mật, vội vàng đóng cửa lại.

Tên khốn nào!

Reng!

Reng.

Cô ta có điện thoại nhưng cú điện thoại này lại khiến cho Lạc Nhân sợ vô cùng vì nó là số điện thoại là.

Do dự một hồi cô ta cũng nghe.

“Alo”.

“Em nhận được thứ đó rồi chứ”. Giọng của một người đàn ông vang lên.

“Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm như vậy hả, tôi đã đáp ứng đủ điều kiện của anh rồi mà!”. Lạc Nhân nói, cô ta tức giận vô cùng.

Đây chính là vết nhơ trong cuộc đời của mình!

"Sao được, tôi lại muốn cùng em chơi đùa rồi, bảy giờ tối nay đến đây đi, khách sạn Royal phòng 1532, tôi đợi em ở đó, em mà không đến thì số ảnh còn lại sẽ như thế nào em biết rồi đó ".

“Anh…tôi có thể cho anh tiền, cầu xin anh đừng tìm tôi nữa được không”.

“Em biết tôi vốn có tiền mà”. Hắn ta cười nhạt. Tiền đối với hắn là thứ vô nghĩa. Hắn chỉ muốn chơi đùa Lạc Nhân mà thôi. Bao năm nay cũng chỉ có cô ta hợp ý hắn. “Giờ đó tôi muốn gặp em, nếu không hậu quả em tự chọn”.

Rồi hắn ta tắt máy. Lạc Nhân siết chặt điện thoại trong tay mình, không ngờ…không ngờ hắn ta lại tìm đến cô rồi.

Tại sao!!! Sao lại không tha cho cô ta chứ!!

Tại sao hả!

Lạc Nhân vô cùng căm giận chuyện hắn ta làm với mình bao nhiêu năm qua như vậy vẫn chưa đủ sao?

Tại sao cô ta phải làm nô lệ tình dục cho hắn ta chứ! Ngoài kia thiếu gì gái? Tại sao lại luôn là cô ta!!

Gái?

Lạc Nhân bừng tỉnh hai mắt sáng lên! Đúng vậy, bên cạnh cô ta vẫn còn có một con mồi khác, cô ta sẽ hợp tác với hắn rồi dâng Lục Nghi An lên, khi hắn ta bị bắt thì sẽ không ai động đến cô ta nữa. Cái quá khứ tăm tối đó cũng sẽ không ai biết.

Sau đó cô ta cùng với Từ Khiêm sẽ lấy nhau.

Đúng vậy.

Lạc Nhân liền thay đổi tâm trạng của mình, sau đó chuẩn bị kế hoạch của mình.

- -----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.