Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 149: Anh cả là đồ Thừa cơ hội!




Khi sắp bắn ra, thì anh từ từ rút ra, bắn lên hết trên ngực của Cố Hân từ đó chảy xuống một dòng t.inh d.ịch. Hình ảnh đầy d.âm mỹ, trên môi cô ấy còn dính một chút d.ịch trắng.

“Anh thích không ạ”. Cố Hân nhìn anh.

“Thích…thích chết đi được”. Lục Nghiên Trung ngậm lấy môi của cô nàng, sau đó ôm hôn một hồi rồi mới buông ra.

“Anh đi mua cho em”. Anh được thoả mãn, cho nên phải đi mua cho Cố Hân thôi. S.ướng thật! Sướng đến mức anh vẫn còn thèm…

“Em đi với anh”.

“Không cần đâu”. Nghiên Trung mặc áo thoát vào. “Nam Hàng đưa anh đi, em ở nhà đợi anh”.

“Vâng ạ”. Cố Hân chui vào trong chăn đợi anh đi mua về. Ngại quá đi thôi~~~.

Anh không quên hôn cô một cái rồi đi ra ngoài, đi sang phòng của Nam Hàng gọi đưa anh đi mua một ít đồ.

“Mua gì vậy anh cả”. Nam Hàng vừa lấy áo thoát vừa hỏi anh mình. “Em đi mua cho anh”.

“Không cần…đưa anh đi đến cửa hàng tiện lợi được rồi”. Đồ của Cố Hân anh nên tự mình đi mua vẫn hay hơn. Dù sao em ấy cũng là phụ nữ của anh mà, để em trai đi mua thì không hay cho lắm.

Nếu anh mà khoẻ thì không phiền đến Nam Hàng đâu, bây giờ tuy anh khoẻ hơn một chút, nhưng tay trái lại không cử động được, trên người cũng còn vết thương.

Nam Hàng ở một tiếng rồi cũng đi theo anh cả mình, bây giờ anh cả là con bệnh nên anh ta phải chăm sóc thật kỹ mới được. Để con bệnh khoẻ lại còn quản lý công ty nữa.

Lúc trưa nghe ba nói mình sẽ thay anh cả quản lý thì anh rất không vui!! Muốn phản đối cũng không dám, cho nên đành nhận lời.

Ai bảo anh cả vì anh ta mà bị thương chứ! Haizzz.

Nam Hàng thở dài trong lòng mình một chút ít. Thầm cầu mong anh cả mau mau khoẻ mạnh lại mới được. Chứ anh ta không muốn quản lý công ty đâu mà~~!!!

Lục Nam Hàng có suy nghĩ như vậy thì làm sao Lục Nghiên Trung lại không có cho được.

Bây giờ anh ta đang bị thương, nên Nam Hàng giúp mình quản lý, sẽ được thảnh thơi một thời gian rồi. Há há!

Hay là nhân dịp này, ném hết cho Nam Hàng luôn nhỉ? Thời gian qua anh quá bận rộn cho công việc mà lơi là Cố Hân rồi. Bây giờ anh phải bù đắp lại mọi thứ.

Thế là hai anh em họ tuy ngồi chung xe với nhau nhưng người em lại suy tính cách nào cho anh cả mau khoẻ lại còn người anh thì lại tìm cách đùn đẩy cho em trai thân yêu của mình!

- ----------

Lục Nam Hàng dừng lại ngay một cửa hàng tiện lợi gần nhất, Nghiên Trung đi vào mua đồ còn Nam Hàng thì ở lại bên ngoài.

Vào hơn ba mươi phút mà anh cả chưa ra nên Nam Hàng sợ anh mình có gì nên đi vào xem sao! Anh ta đi loanh quanh tìm anh mình, ý…nhưng… Nam Hàng định gọi nhưng đành im lại.

Cô nhân viên tư vấn cho anh cả mình mau cái gì vậy nhỉ? Nam Hàng nấp vào một góc. Trên tay anh cả cầm gì vậy?

Đủ màu sắc, xanh có đỏ có tím có! Gói to gói nhỏ đầy đủ cả?

Mềm mại, thông thoáng? Lục Nghiên Trung nghe rất chăm chú, thậm chí còn gật đầu phụ hoạ. Sau đó thì lấy quá trời gói to nhỏ đó.

Cái gì vậy?

“Anh cả.” Nam Hàng gọi anh.

Lục Nghiên Trung giật mình, làm rớt cả một gói băng luôn. Nó…nó vào đây chi vậy?

“Sao em lại vào đây”. Lục Nghiên Trung hỏi, sau đó thì nhặt gói băng bỏ vào giỏ hàng của mình mới vừa mua. Mua những thứ này cho vợ mình thì có gì phải ngại. Đã ngại thì không phải đàn ông.

“Tìm anh, đợi lâu quá, anh mua gì vậy anh”. Nam Hàng định lấy một gói lên xem.

“Đi thôi”. Nghiên Trung không muốn nói nhiều, nhưng tính Nam Hàng rất tò mò nên ngoáy nhìn xem.

Băng vệ sinh!!! Anh ta liền hiểu ra! Này mua cho ai? Nhà đâu có con gái đâu?

Mà khoan! Trời ạ!

Anh ta quên mất vẫn còn có một cô chị dâu nhỏ!!!

“Đi nhanh lên cho anh mày nhờ”. Lục Nghiên Trung nói. Mua xong thì anh rất là gấp để về nhà, Hân Hân đang đợi anh, Lục Nghiên Trung không muốn nói nhiều chút nào.

“Dạ dạ”. Nam Hàng vội đi theo. Cũng không dám tò mò nữa, anh ta đi ra xe đợi anh mình trước, lúc này Nghiên Trung mặt không đổi sắc lấy hai ba hộp bao cao su.

“Cầm thú”. Nam Hàng thấy vậy mắng anh mình xong rồi chạy ra xe. “Đồ cơ hội, chị dâu còn nhỏ như vậy mà anh cũng ra tay được”.

“…”. Lục Nghiên Trung liếc em mình, cũng không nói gì, cầm thú à! Ha!

Anh còn làm nhiều chuyện cầm thú với Cố Hân lắm, đợi anh khỏe lại thì sẽ cho Cố Hân một đêm ân ái mặn nồng nhất.

Ai bảo mày không có bạn gái, sợ đến khi có rồi thì không biết ai cầm thú hơn ai nữa đây. Đàn ông mà một khi dính vào tình yêu thì mấy ai đàng hoàng.

Sợ lúc đó mày còn hơn anh mày nữa, chứ ở đó mà dám mắng anh mày hả.

Khi về đến nhà thì anh đi vào nhà, lúc trên xe Lục Nghiên Trung đã nói với Nam Hàng đừng có mà trêu chọc chị dâu mày.

Nam Hàng làm sao mà dám chọc chứ! Chị dâu bây giờ là quả tim của anh cả cơ mà!

Thậm chí còn là con yêu của mẹ anh ta nữa, ai mà dám động đến là mẹ không để yên đâu. Bây giờ người không được động đến ở nhà chính là chị dâu nhỏ sau đó đến mẹ cùng với hai đứa em gái, rồi đến ba, mới đến anh cả, sau đó mới đến mình.

Số phận hẩm hiu mà~~! Lục Nam Hàng không muốn đều này đâu!

“Anh về rồi”. Lục Nghiên Trung gõ cửa sau đó thì bước vào. “Em thay đi em”.

“Vâng ạ”. Cố Hân nhận lấy túi sau đó đi vào trong nhà tắm. Nhưng cô ấy không ngờ lại dính một chút máu vào ga giường. “Để em…em.”.

“Đừng sợ…đi vào thay đồ đi em”. Lục Nghiên Trung nói, rồi đẩy cô đi vào. "Anh thay ga giường cho ". Cũng không có vấn đề gì mà, bình thường chung sống đôi khi Cố Hân cũng đến kỳ thôi.

“Dạ”. Cố Hân đỏ mặt ngại ngùng, nhưng vẫn đi vào. Nghiên Trung bên ngoài anh lấy ga giường sạch rồi thay mới, ga cũ anh gõ cửa phòng tắm rồi ngăm vào trong nước.

Khi anh vào thì Cố Hân mới vừa mặc quần lót. Đôi chân trắng nõn hiện ra, hai bàn chân của cô lại chà sát vào nhau.

“Sao vậy em”. Lục Nghiên Trung hỏi giọng anh hơi khàn vì đôi chân này… thường xuyên quấn lấy hông anh một cách tinh tế.

“Em…không lấy đồ thay”. Cố Hân cúi đầu xuống. Ngại chết được!

“Đợi anh”. Lục Nghiên Trung ra ngoài rót cho mình một ly nước uống cho tỉnh táo lại, cổ hong khô khóc vô cùng, sau đó mở tủ lấy bộ đồ ngủ khác đưa cho cô. Anh cũng không nhìn lấy, ngăm ga giường xong rồi thì anh ra ngoài, đèn trần anh cũng tắt đi.

Nhìn một cái nhiều khi anh lại không kiềm được mà bắt Cố Hân vuốt hay khẩu giao cho mình nữa, tắt đèn để cho Cố Hân bớt ngại đi.

Khi Cố Hân bước ra thì thấy đã tắt đèn chỉ còn đèn ngủ mà thôi. Cô ấy cũng bớt ngại. Lục Nghiên Trung đã nằm trên giường đợi cô sẵn, Cố Hân leo lên giường nằm xuống, vòng tay ôm lấy hông anh.

“Ngủ đi em”. Anh hôn lên trán cô một cái.

“Dạ.” Cố Hân chui vào lòng anh mà ngủ.

- ----------

Khi về đến nhà thì ba Lãnh có chút mệt mỏi, nên ông ấy đo ngủ sớm. Còn Nghi An và Từ Khiêm ra vườn hoa ngắm cảnh đêm.

Đến bây giờ Nghi An mới thật sự yên tâm. Khi gặp nguy hiểm thì có người giúp đỡ, bên cạnh cô cũng có Từ Khiêm nên Nghi An không hề sợ hãi.

Cô ấy chỉ sợ mình không giữ được đứa con chưa kịp tạo hình của họ.

Cô dựa vào vai Từ Khiêm. “Khi đó em rất sợ sẽ không giữ được con mình”.

“Thời gian này đã khiến em hoảng sợ rồi”. Từ Khiêm hôn lên tóc cô. “Anh sẽ cố gắng bên em và con nhiều hơn”.

“Vâng. Anh cũng phải lo cho mình nữa nhé”. Nghi An rất sợ, sợ anh mãi lo những chuyện này mà không màng đến sự nguy hiểm của bản thân. Như vậy đó không phải là những điều mà cô muốn.

Sống lại kiếp này, cô rất trân trọng mạng sống của mình và còn trân trọng những người bên mình nữa.

Là người đã từng trải qua cái chết một lần, khi đó cô ấy không có người thân, cũng không có ai tốt bên cạnh, bây giờ bên cạnh Nghi An có rất nhiều người, toàn là người tốt cả.

Bây giờ tuy cô không còn là con của nhà họ Lục nhưng bên cô vẫn còn có một người cha tài giỏi, và còn có một người chồng, một người cha của con cô.

Không phải là con của nhà họ Lục cũng không sao cả, trước đây Nghi An cũng một mình mình vượt qua số phận, chỉ còn tay thì sẽ sống được thôi.

Bây giờ gia đình chính là máu thịt của mình, ai mà động đến họ cho dù liều cả mạng này Nghi An cũng không tiếc.

Cho nên cô có thể hy sinh cả mạng này để cho họ được bình yên.

“Đừng lo cho anh”. Đối với anh bây giờ, Nghi An mới là tất cả của anh.

Thời gian gần đây mọi thứ xảy ra liên tiếp, anh cần sắp xếp lại một số việc để cho Nghi An được an toàn.

Dạo gần đây, từ khi Lạc Nhân xuất hiện, rất nhiều chuyện không may đã xảy ra. Tuy phát hiện kịp thời nhưng về lâu dài đều rất không yên tâm.

Cần phải giải quyết triệt để chuyện này.

Mạng này của anh không đáng bằng của cô, cho nên nếu cần thì anh sẵn sàng và bằng lòng không hối tiếc để Nghi An được sống.

Ngồi bên nhau một lúc thì anh đưa Nghi An vào nhà, tránh cho sương đêm rơi xuống.

- ---------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.