Ăn cơm xong, cả hai đi tắm rửa rồi nằm lên giường nghĩ ngơi. Cô gối đầu lên đùi anh mà chơi điện thoại.
Từ Khiêm một tay lật tài liệu một tay vuốt tóc cô, cử chỉ rất nhẹ nhàng đầy trân trọng.
"Anh thấy đẹp không". Cô đang xem một trang bán quần áo, đó là một chiếc váy màu xanh lục vải voan mỏng dài tay. Thân váy dài đến qua đầu gối.
"Được, rất đẹp". Cô thích là được, sau đó anh chuyển cho cô thêm ba mươi triệu để cho cô tiêu xài.
Nhưng mà, ngoài anh ra thì cô cũng có người thân. Mỗi tháng hai anh trai đều đặn chuyển tiền cho cô.
Ba mẹ cô thì mỗi khi về nhà lại dúi vào tay cô một chiếc thẻ.
"Em vẫn còn ạ". Vừa nói cô vừa thao tác thanh toán tiền. "Hôm qua anh hai mới chuyển cho em nữa".
"Không sao! Thích thì cứ mua, không đủ nói anh". Từ Khiêm cũng đưa cho cô thẻ, nhưng cô chưa từng rút, cho nên anh chuyển khoản qua banking cho cô, như vậy cô muốn mua online cũng tiện hơn.
Anh đi làm, đưa tiền cho cô tiêu xài thì cũng không có gì không đúng cả.
Nghi An vui vẻ hôn lên môi anh một cái, Từ Khiêm cũng đáp lại, anh bế xốc cô ngồi lên đùi anh. Vuốt ve lưng cô.
Cúc áo anh cũng dần cởi ra, đến khi cô không còn mặc gì cả, anh mới xoay người đặt cô nằm xuống giường, nằm dưới thân anh. Nghi An e thẹn đỏ mặt, họ đã từng ân ái rất nhiều lần, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cô vẫn luôn rất ngại.
"Cởi đồ cho anh đi em". Yết hầu anh khẽ lăn lộn vài cái, Nghi An vươn tay làm theo lời anh.
Quần áo nhanh chóng rơi xuống, anh không vội làm cô, chỉ quấn lấy cô mà hôn thôi, hôn từ trên xuống dưới, từ lỗ tai cho đến cổ, đến khuôn ngực, một tay anh xoa nắn nó, một bên được anh ngậm lấy, anh hôn dần dần xuống dưới, cô say đắm trong nụ hôn của anh đem lại, tay cô xoa xoa đầu anh, cũng sờ lung tung trên người đàn ông đang đè lên cô!
Hai thân xác không mảnh vải che thân, đang quấn quýt lấy nhau, chỉ hận không thể nuốt đối phương vào trong mình.
Ngón tay anh không đi vào, chỉ để bàn tay ở bên ngoài ma sát chà nắn nơi u cốc bí ẩn đó.
"A.... ư..... ư ". Ngón chân của cô cong lại rồi thả ra, rồi lại cong lại. Cong theo sự tê dại mà anh đem đến.
Nghi An thấy mình muốn anh đến điên rồi, tình dục một khi đã không nếm thử thì sẽ không sao, nhưng khi được nếm trải rồi thì nó như một chất gây nghiện, không thể thoát ra được.
Chỉ muốn được anh đi vào. "Anh.....đi vào đi...á". Cô cong eo mình lên. Không biết anh chạm đến nơi nào mà khiến cho cô rên lên mặc dù anh không đi vào.
Thấy cô đã đủ ướt anh liền đút vào.
"Ưm....a". Cô được anh lấp đầy cho nên thoả mãn mà rên rỉ. Đôi chân thon dài quấn lấy hông anh, cùng anh ra vào.
Trong căn phòng được rèm che kín, cửa cũng khoá trái, không gian thoáng đãng rộng rãi, cửa sổ được mở ra nhưng khi gió lùa vào thì rèm lại khẽ lay động, tạo ra một đêm thật đẹp của đôi nam nữ, tiếng nước và cơ thể va chạm càng làm thêm tuyệt mĩ.
Ban đầu Từ Khiêm làm rất nhẹ nhàng, đợi cô thích ứng anh mới dần di chuyển nhanh hơn và mạnh hơn.
Hai thân xác gần gũi, tiếng 'bạch bạch' khi anh áp sát mình lên trên cô.
Lục Nghi An bị anh làm, càng làm cô càng kêu thật to. "Từ Khiêm....Từ Khiêm....a.... lớn quá". Hai má cô động tình đỏ ửng, đáy mắt lại vô cùng hân hoan. Nụ cười rạng rỡ.
"Sướng không em....". Từ Khiêm đi vào liên tục bốn năm cái, hai tay anh bóp lấy eo cô, sau đó một tay anh xoa nắn ngực cô, ngắt nhẹ nụ hôn đã căng cứng của cô. "Chứ anh thì rất sướng ". Sau đó anh liên tục thúc hông mình.
“A… nóng quá… mau, nhanh chút, cho em đi anh ơi…”. Thiếu nữ mẫn cảm đắm chìm trong dục vọng cùng anh.
Từ Khiêm bắt lấy hai chân cô giang rộng ra, anh thẳng lưng mà đi vào.
"A....".
Sau đó anh lật người cô lại, để cô quỳ xuống trên giường, rồi anh hơi hạ thấp mông cô xuống điều chỉnh vị trí để anh có thể đi vào sâu hơn.
Anh nắm lấy vòng eo nhỏ của cô, hạ thân lui ra rồi một đường mạnh mẽ đâm tới, vật cứng rắn đâm từng cái vào sâu trong hoa tâm của cô, đâm sâu rồi rút ra mãnh liệt theo tiết tấu, anh lại nâng eo cô lên cao, dưới ánh đèn sáng mờ ảo mà chà đạp cô khiến cô không thể nào không kêu lên những tiếng cao vút.
"Ưm~ Chậm chút a... chậm chút!... Ha... Sâu quá rồi~~... nhanh quá....". Lục Nghi An thấy mình rõ ràng chưa kịp hồi phục lại thần trí thì đã bị đâm tới như vũ bão vào hoa tâm làm cô có cảm giác tiểu tâm huyệt bị đâm đến rách. Cũng vì vậy mà nước mắt sinh lý của cô chảy ra, nhưng cũng chuyển động cùng anh.
Nghe cô kêu đến kích thích như vậy, Từ Khiêm lại càng hưng phấn mà với tay đến hai luồn nhũ đang điên cuồng lắc lư theo nhịp điệu của anh mang đến cho cô bóp mạnh một cái.
Khiến cho cô đang gục xuống gối thì phải ngẩng đầu lên mà hét.
.....
Không biết qua bao lâu, Từ Khiêm mới rút bao cao su đã được sử dụng ra khỏi người cô.
Mặc dù anh không thích đeo bao nhưng vẫn an toàn hơn là để cho cô phải uống thuốc độc hại đó vào người.
Lục Nghi An được anh dừng lại, cô nằm sắp xuống giường mà thở dốc, mái tóc rối bời. Không buồn động đậy.
Tuy anh đã rút ra nhưng tiểu u cốc của cô vẫn co rút một hồi, tiết ra dịch nhầy rồi mới thôi.
Từ Khiêm lật người cô lại, ôm lấy cô vào lòng, anh rót cho cô một ly nước, Nghi An nhận lấy uống một hơi.
Đêm nay anh chỉ làm hai lần nhưng cô thấy như làm cả đêm vậy đó. Có lúc anh rất nhẹ nhàng, có lúc đầy mạnh bạo. Khiến....cho cô rất thích anh như vậy.
"Nghĩ một lát rồi anh bế em đi tắm nhé". Từ Khiêm hôn lên trán cô, đêm nay cô rất chủ động, anh làm hai ba tư thế cô đều chiều theo ý anh. Mà anh lại có phần mạnh bạo. Nhưng cô lại không nói gì, chỉ bảo anh nhanh hơn rồi còn hỏi anh sướng không.
Đương nhiên là sướng rồi, Nghi An gật đầu, mắt mở không lên.
Từ Khiêm bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sơ lại rồi đi vào ngủ.
Anh cũng không thèm mặc quần áo cho cả hai, cứ thế đắp chăn ôm nhau mà ngủ. Thấy thì đã thấy hết rồi, mặc quần áo làm chi nữa.
Anh thì chỉ mặc lại quần lót, để tránh cho bản thân mình có phần không kiềm chế được mà làm cô nữa thôi.
Cô quá ngọt ngào, khiến anh có làm nhiều lần đi chăng nữa cũng không thể rời mắt được.
Chỉ muốn được làm cô mãi thôi.
- --------
Hai tuần sao đó.
Khi sắp nghĩ Tết thì mọi người háo hức mong được về nhà sớm. Nhưng khi đang dọn đồ thì Thanh Thanh nhận được tin tức từ bệnh viện.
"Xin chào."
"Chào cô! Ông Lãnh Khúc hiện tại đang ở bệnh viện, cô là con gái của ông ấy đúng không ạ".
"Cái gì chứ". Thanh Thanh đang thu xếp đồ nghe ba mình đang ở bệnh viện thì giật mình. Ba cô không phải đang ở khách sạn đợi cô về nhà cùng hay sao? "Hiện tại....ở bệnh viện nào vậy".
"Bệnh viện thành phố C, ông bị thương nặng". Rồi tắt máy.
"Này...này...". Thanh Thanh nhìn lại thì đã tắt máy, cô vội đi vào bệnh viện. Lúc này phòng cô cũng chí có Lục Nghi An ở cùng mà thôi, hai người kia đã đi ra ngoài rồi.
Nghi An nghe được bệnh viện cũng vội đi theo với Thanh Thanh vào đó ngay. Trên đường đi thì mới biết được ba cô ấy đang ở bệnh viện.
Thanh Thanh lo lắng không suy nghĩ được gì, thậm chí còn mất hồn luôn rồi. Mọi chuyện vẫn phải nhờ Lục Nghi An giúp mình lo lắng mọi chuyện ổn thỏa cả.
Khi họ đang trên đường đi đến thì Lục Nghi An mới báo cho Từ Khiêm biết mình đi cùng Thanh Thanh đến bệnh viện trước, ba cậu ấy gặp chuyện. Nhưng anh đang bận họp cho nên không trả lời cô được.
Cố Minh cũng được cô thông báo, anh vội vàng lái xe chạy đến ngay lập tức. Khi đến bệnh viện rồi thì cô mới nhắn cho Cố Hân và Hoàng Giản Ái biết.
Lúc này Hoàng Giản Ái giật mình, vội vàng gọi ngay cho Từ Khiêm cũng may anh mới họp xong. Nhận được điện thoại của Hoàng Giản Ái mà Từ Khiêm vội lái xe đến. Anh không mong chuyện này cô sẽ phát hiện ra!
Tình hình của ông không được ổn định cho lắm, vì ông bị tai nạn giao thông, bị thương nặng ở vùng đầu và mất máu quá nhiều.
Thanh Thanh vội truyền máu cho ông, vì hai người là cha con cho nên máu của cô là rất hợp.
"Không sao đâu, chú ấy sẽ ổn thôi". Nghi An an ủi Thanh Thanh.
"Ừm". Thanh Thanh biết mình rất lo lắng, nhưng hiện tại không có gì ngoài chờ đợi mà thôi.
"Xin lỗi, máu của cô không phù hợp với ông ấy ạ". Cô y tá vội vàng thông báo. "Chúng tôi cần nhóm máu B". Nhưng cô gái này lại là nhóm máu AB.
"Cô có nhầm lẫn gì không". Thanh Thanh không hiểu? Cô với ba mình là cha con không lẽ không hợp?
"Lấy của tôi đi, cứu người quan trọng hơn". Nghi An nói.
Y tá gật đầu, Thanh Thanh lúc này chỉ một lòng cứu ba mình cho nên cô cũng không suy nghĩ lung tung. Chỉ cảm ơn Nghi An mà thôi.
Đợi Nghi An vào được hơn mười phút thì không thấy trở ra nữa, y tá ra nói là máu của Nghi An phù hợp, và đang hiến máu.
Thanh Thanh mới thở một hơi.
Cố Minh hớn hởn chạy đến. "Thanh Thanh ". Ở ngoài sảnh cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi, không thấy Nghi An đâu cả.
"Anh."
"Không sao đâu". Cố Minh xoa đầu cô. "Bác sĩ nói sao rồi em".
"Nghi An đang truyền máu cho ba em ạ, truyền rồi sẽ đỡ hơn". Thanh Thanh nhìn về phía cửa phòng cấp cứu mà thôi.
Nhưng Cố Minh nhảy số rất nhanh. Tại sao Nghi An lại truyền máu? Mà không phải là Thanh Thanh? Anh sống trong hào môn bao lâu nay, nên hiểu rất rõ. Chuyện này còn có cả vấn đề dài.
"Sao em không truyền máu vậy ". Cố Minh hỏi, anh muốn làm rõ suy nghĩ củ mình.
"Bác sĩ nói em không phù hợp, em cũng không hiểu nữa, nhưng mà cũng cảm ơn Nghi An rất nhiều ". Thanh Thanh một lòng lo lắng cho ba mình, nên cô không nghĩ lung tung.
Cố Minh không nói gì. Chỉ nhìn cô rồi hồi tưởng lại khuôn mặt của thiếu tướng Lãnh và Nghi An. Tuy không có đáp án chính xác nhưng rất rõ hai người họ có nét tương đồng với nhau rất nhiều so với Thanh Thanh.
Cuối cùng anh tìm đến y tá đã làm xét nghiệm cho Thanh Thanh và Nghi An nhờ họ làm một bản xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Anh từ toilet bệnh viện bước ra thì gặp Từ Khiêm và Hoàng Giản Ái đang nói chuyện. Anh định lại chào hỏi nhưng nghe xét nghiệm rồi máu gì đó, tự nhiên anh dừng chân lại.
"Thầy Từ....Thanh Thanh đã nói Nghi An truyền máu cho thiếu tướng Lãnh rồi ạ, vì cậu ấy không trùng khớp máu cho nên...". Giản Ái nói với anh, thậm chí cô nàng còn nhìn xung quanh, Cố Minh lùi lại về sao.
"Có lẽ...Nghi An đã nghi ngờ rồi à, cậu ấy thông minh như thế ".
"Ừm, thầy sẽ giải quyết, chuyện này tuyệt đối không được để cho họ biết, Nghi An mới là con của thiếu tướng Lãnh ". Từ Khiêm muốn gọi cho cô nhưng bị Thanh Thanh nghe máy, vì cô đang hiến máu. Anh không ngăn được.
"Nhưng....không công bằng với Thanh Thanh ạ". Giản Ái biết hai người họ trao đổi thân phận cho nhau.
"Thầy sẽ giải quyết, mọi chuyện sẽ ổn thôi....ai đó". Từ Khiêm đang nói thì cảm giác có người đang nghe lén.
Người đó bước ra, hai người họ đầy ngạc nhiên. Nhưng người đó lại từ dáng vẻ kinh ngạc cho đến tức giận.