Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 96: Chương 96




Trước khi đến gặp Giản Ái anh đã có suy nghĩ rất nhiều.

Thậm chí còn vạch ra nhiều suy nghĩ khác nhau.

Vì anh cũng từng có hỏi Nghi An hôm gặp ba của Thanh Thanh có chuyện gì không? Và cô kể lại cho anh biết khi gặp cô ông ta có chút hoảng hốt và giật mình.

Nghi An cũng không hiểu chuyện gì nữa, và cũng không hề để ý đến.

Nhưng Từ Khiêm thì lại không nghĩ đơn giản như vậy đâu.

Sắp xếp lại chuyện này và chuyện Giản Ái gặp anh ở bệnh viện và cô ấy tóc đi xét nghiệm thì theo như anh nghĩ có lẽ liên quan đến Nghi An.

Từ Khiêm giật mình bởi suy nghĩ của anh! Không lẽ...!người trong kết quả xét nghiệm đó là Nghi An và thiếu tướng Lãnh sao? Chuyện này.....sao có thể được cơ chứ!

Tuyệt đối không được! Rõ ràng cô là con gái của Lục gia mà? Vậy tạo sao!

Rốt cuộc chuyện gì thế này cơ chứ! Anh tăng tốc độ lái xe đến bệnh viện để mong muốn gặp Giản Ái để hỏi cho ra lẽ chuyện này.

Hải Thành được Từ Khiêm bảo là giữ chân của Giản Ái lại để anh ta đến để hỏi một số chuyện, nếu không thì chuyện này mà lộ ra thì tuyệt đối sẽ là hệ luỵ rất lớn cho những người khác.

Chuyện này nói lớn thì không lớn, và nhỏ thì cũng không nhỏ? Nếu đúng như suy nghĩ của anh thì Nghi An là con gái của thiếu tướng Lãnh vậy thì sao lại xảy ra chuyện tráo con được chứ!

Và tại sao hai gia đình không ai hay biết chuyện gì sao?

Vậy thì Nghi An phải làm sao đây! Cô nghĩ mình là con gái của Lục gia bây giờ nếu không phải? Em ấy sẽ ra sao đây.

Em ấy có chấp nhận được không?

Từ Khiêm thật sự không mong chuyện này đến với Nghi An đâu! Vì nó sẽ khiến cho cô đau khổ thêm mà thôi, vì cô đã chiếm lấy thân phận cao quý mà đáng ra người phải được hưởng chính là Lãnh Thanh Thanh mới đúng.

........

Khi anh dừng xe lại thì Giản Ái cũng mới vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, anh liền đi lại gần em ấy.

Khi thấy Từ Khiêm Giản Ái như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu và giật mình khi thấy anh.

Cô hoảng sợ lùi về sau.

"Chúng ta nói chuyện được không em Giản Ái ".

Từ Khiêm hỏi cô.

"Anh không làm khó em".

"Nói....nói chuyện gì ạ, em có việc rồi thầy ạ".

Cô muốn bỏ đi.

"Chuyện về sợi tóc em đã đem đi làm xét nghiệm".

Ngay khi Giản Ái đi được hai ba bước thì Từ Khiêm lên tiếng.

Giọng anh không nhanh không chậm, anh lấy thuốc ra mà hút.

"Hoàng Giản Ái!".

Giản Ái dừng bước chân và quay người lại cố nở nụ cười nhưng không hiểu sao nụ cười của cô lại vụt tắt khi đứng trước mặt anh, cô cũng không muốn nói ra chuyện này.

"Liên quan đến An An sao".

Từ Khiêm hút một hơi thuốc.

Nghe đến Nghi An thì sắc mặt của Giản Ái thay đổi, Từ Khiêm liền biết mình đoán đúng rồi.

"Chúng ta nói chuyện đi ạ".

Giản Ái thấy nơi này không phải là nơi thích hợp để họ có thể nói chuyện, cho nên liền muốn tìm một nơi khác để nói.

Từ Khiêm mở cửa xe cho cô để cô đi lên, nhưng không ngờ phóng viên lại chụp được cảnh Giản Ái đi theo lên xe Từ Khiêm.

Với góc chụp thì trông họ rất thân mật với nhau.

-----

Từ Khiêm lái xe đến một nơi vắng vẻ một chút.

Cả hai cùng bước xuống xe.

"Thầy Từ Khiêm ạ".

Giản Ái gọi anh.

"Thầy biết chuyện này khi nào ạ".

"Không nhanh! Tôi biết chuyện khi gặp em hôm trước, bác sĩ giúp em làm kiểm tra DNA là bạn của thầy".

"Có ai biết chuyện này không ạ".

Đây mới là vấn đề mà Giản Ái cần quan tâm, bởi vì đây là chuyện lớn liên quan đến hai gia đình với nhau chứ không phải một người.

Giản Ái cũng chỉ vô tình mà thôi, càng không muốn vấn đề này để cho người khác biết.

"Chỉ có mình thầy.".

Từ Khiêm không chắc chắn suy đoán của mình là như thế nào, cho nên khi hôm Giản Ái đem một sợi tóc khác đến làm kiểm tra thì anh mới to gan nhận định của mình.

"Là của An An và thiếu tướng Lãnh sao em".

Từ Khiêm hỏi.

"Vâng".

Giản Ái biết anh rất thông minh và không giấu được anh, cho nên cô không muốn nói dối anh trong chuyện này.

"Ban đầu vì em thấy thiếu tướng Lãnh và Nghi An rất giống nhau, cho nên em mới làm như thế, không ngờ....".

Giản Ái không nói tiếp.

Từ Khiêm cũng không ngờ, anh chỉ mong suy đoán của mình là sai mà thôi, không ngờ...đây lại là sự thật.

Rốt cuộc chuyện này là sao đây???

"Nhưng em không chắc Thanh Thanh có phải không trùng DNA hay không".

Giản Ái cũng đang đợi kết quả.

Ngay khi từ bệnh viện về, Giản Ái đi về ký túc xá mà lòng đầy không yên.

Thậm chí khi đối mặt với Lục Nghi An và Lãnh Thanh Thanh cô ấy cũng rất khó hiểu?

Rõ ràng là họ chưa từng gặp nhau mà, tại sao lại có chuyện vô lý như thế được chứ.

Mà Giản Ái cũng không xác định được, Thanh Thanh có phải là con của thiếu tướng Lãnh không.

Cô ấy phải làm một xét nghiệm nữa mới được.

Trong lúc Thanh Thanh đi tắm thì cô ấy nhân lúc không ai để ý lấy lược của Thanh Thanh lấy ra một sợi tóc rồi cất giữ ngay lập tức.

Cô ấy cũng chỉ muốn làm rõ chuyện này mà thôi, chứ hoàn toàn không có ý gì cả.

Và thế là cô ấy lại đi tìm bác sĩ hôm trước đã làm xét nghiệm giúp cho cô, và đưa cho anh ta sợi tóc mới khác và dặn dò anh ta làm xét nghiệm với sợi tóc bạc hôm trước.

Hải Thành hôm đó nghe lời Từ Khiêm bảo, dặn cất giữ lại, không ngờ hôm nay lại đến nhanh thật.

Anh ta nhận lấy và bảo Giản Ái đợi mình một chút nữa, Giản Ái đồng ý.

Và anh ta cũng đã nói cho Từ Khiêm biết, khi nhận được tin nhắn của Hải Thành thì Từ Khiêm liền đi đến bệnh viện, anh muốn gặp Giản Ái để hỏi cho ra lẽ.

Từ Khiêm không nói gì, anh nhắn cho Hải Thành giúp mình làm kiểm tra nhanh có kết quả một chút.

Hải Thành đồng ý.

Bảo là hai tiếng sau sẽ có kết quả mà thôi.

Vì xét nghiệm DNA cũng cần có thời gian, nhưng vì Từ Khiêm là người quen của anh nên anh làm rất nhanh chóng.

Từ Khiêm và Giản Ái chờ đợi thời gian trôi qua, hai tiếng nói nhanh nhưng khi chờ đợi họ thấy không nhanh chút nào.

Từng giờ từng phút giây trôi qua, lòng Từ Khiêm như lửa đốt.

Phía Hải Thành anh cũng rất cố gắng để nhanh chóng có kết quả cho Từ Khiêm.

Một phần anh là bạn của Từ Khiêm và một phần anh từng nhận được sự giúp đỡ của Từ Khiêm khi còn là sinh viên.

Cho nên giờ đây khi thành đạt anh vẫn luôn mong muốn được trả lại sự giúp đỡ khi đó của anh, cho nên hiện tại anh không có lịch kiểm tra cho bệnh nhân thì anh lại mong chờ kết quả xét nghiệm hơn.

---------

Thiếu tướng Lãnh mặc dù đã bỏ qua chuyện này nhưng trong lòng ông cũng có bức rức.

Trên tay mình là sợi tóc của ông Lục, ông không dám có suy nghĩ khác với con gái Thanh Thanh của ông.

Ông chưa từng nghi ngờ con bé không phải con ông cho đến hôm nay khi ông gặp được Lục Nghi An đó và qua cuộc nói chuyện của ông với ông Lục thì càng thêm nghi vấn.

Vì địa điểm sinh ra Nghi An và Thanh Thanh cũng cùng chung một chổ.

Nếu là việc bệnh viện lộn con thì ông phải biết chứ, vì ông và ông Lục là bạn bè của nhau mà.

Giờ đây xảy ra chuyện này, mặc dù ông không muốn điều tra nhưng nhìn thấy khuôn mặt đó của cô gái đó ông vẫn muốn kiểm tra một phen.

Nhưng nghĩ lại thì vẫn không nên vì suy cho cùng Thanh Thanh đã sống cùng với ông nhiều năm nay.

Ông yêu thương con bé vô cùng.

Không thể vì chuyện này mà ông nghi ngờ được, cho nên cuối cùng ông vẫn lựa chọn từ bỏ và sẽ giấu kín chuyện này tuyệt đối không được để cho một ai biết.

Ông không muốn làm tổn thương đến Thanh Thanh một chút nào.

Bởi vì tình thương yêu ông dành cho Thanh Thanh là thật, cả đời ông sống trong quân đội hơn nữa đời người, đến khi từ quân về ở ẩn sinh sống, sống một cuộc đời nghèo khổ nhưng ông chưa từng oán trách điều đó.

Và Thanh Thanh cũng thế, chưa từng than trách số phận này của bản thân.

Luôn nghe lời ông và chưa từng cãi một lời nào khiến cho ông phải buồn phiền.

Thanh Thanh là người con mà ông vô cùng tự hào về con bé.

......

Cả hai cứ thế im lặng mà chờ đợi điện thoại, tuy có những ngờ vực nhưng không ai lên tiếng vào lúc này cả.

Bởi vì họ cần có một đáp án chính xác từ kết quả kiểm tra DNA thì vẫn hơn.

Từ Khiêm đợi mãi mà cuối cùng Hải Thành cũng gọi lại cho anh, khi anh nghe điện thoại mà lòng anh như sét đánh.

Giản Ái thấy sắc mặt của anh như thế thì chao đảo về sau hai ba bước.

Chuyện....này....! không lẽ như họ suy đoán sao? Nghi An chính là con gái của thiếu tướng Lãnh? Và Thanh Thanh thì lại không phải hay sao.

Sắc mặt của Giản Ái tái đi, dường như không dám tin đây là sự thật.

"Tôi cảm ơn cậu".

Rồi anh tắt máy.

Anh cảm thấy quá nghẹt thở, anh cởi cà vạt của mình ra.

"Thầy....Từ".

Giản Ái nhìn anh.

"Kết quả thế nào ạ".

Có đúng không vậy thầy ơi, Giản Ái muốn hỏi câu này nhưng cuối cùng lại vẫn không? Vì cô không dám nói.

Giản Ái tính tình ngay thẳng nhưng giờ phút này cô ấy lại thấy hoảng sợ vì hành động của mình.

Cô lén lấy tóc của họ để đi kiểm tra DNA, Giản Ái thấy mình thật xấu xa, thà cô không kiểm tra thì sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra.

Hệ luỵ rất lớn lại khó nói.

Vì liên quan đến hai gia đình.

Giản Ái nhìn Từ Khiêm chỉ mong anh nói không phải, kết quả kiểm tra DNA lúc ban đầu không phải thì hay biết mấy.

Từ Khiêm cũng khó lòng chấp nhận chuyện này, anh vốn không quan trọng tiền bạc, vì anh nhận định Lục Nghi An thì chính là cô không ai thay đổi được chuyện này.

Nhưng nếu mà Nghi An biết được thì em ấy có còn muốn ở bên cạnh anh nữa hay không? Hay cô sẽ rời xa anh, vì khi họ quen nhau cả hai vốn môn đăng hộ đối.

Giờ đây cô từ một thiên kim tiểu thư cao quý bỗng nhiên trở thành một người nghèo.

Anh thì không sao nhưng anh rất sợ Nghi An biết được thì sẽ rời khỏi anh.

Anh .....phải làm sao đây! Làm sao để có thể giữ Nghi An bên cạnh anh đây.!!!

Từ Khiêm đa mưu túc trí nhưng hiện tại lại không biết phải làm thế nào cho phải.

Anh bận suy nghĩ cách đối phó chuyện này với em ấy nên không bận tâm đến lời kêu gọi của Giản Ái.

Anh mong Thanh Thanh là con của thiếu tướng Lãnh, như vậy mọi chuyện mới dễ tính toán hơn.

Và anh còn mong chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Nếu mà không phải thì lại phải làm thêm một bước kiểm tra DNA của Thanh Thanh và ông Lục mới được.

Nghi An là con của thiếu tướng Lãnh? Vậy tại sao cô lại ở nhà họ Lục được cơ chứ.

Chuyện này do ai làm? Và người này có mục đích gì đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.