Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 89: Chương 89




Sáng hôm sau.

Khi Thanh Thanh bước xuống xe, Cố Minh cũng vừa bước xuống theo.

Thân mật ôm lấy cô.

"Thanh Thanh ".

Một giọng nói chứa đầy sự tức giận vang lên.

Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, cô thấy một bóng dáng đã có tuổi những vẫn oai hùng.

"Ba".

Cố Minh cũng nhìn theo, nhưng dường như anh đã gặp người đàn ông này ở đâu đó rồi thì phải, hình như từng rất lâu về trước khi anh còn bé.

Ba Lãnh đã rời đi ngay trong đêm đó, ông càng không ngờ là khi vừa đến trường nơi cô học thì khi đó Thanh Thanh vừa bước xuống xe cùng với Cố Minh.

"Con nói hôm qua ở ký túc xá? Vậy tại sao sáng hôm nay con lại từ trong xe này bước xuống?".

Ba Lãnh vừa đi lại vừa nói.

Đêm qua ông vô cùng lo lắng cho con gái mình, cho nên ông đã tức tốc đón xe đến thành phố này để xem con mình ra sao.

Tuy tin tức đã được dẹp sạch sẽ, nhưng niềm lo lắng của ông vẫn còn ở đó.

"Con...".

Thanh Thanh không biết nói sao với ba mình nữa.

Cảm giác bị bắt quả tang là một niềm khó nói.

"Bác à".

Cố Minh lên tiếng.

"Thanh Thanh đêm qua ở cùng cháu, cháu là bạn trai của em ấy.

Có gì thì chú cứ mắng cháu đi ạ".

"Cậu à".

Ba Lãnh cười nhạt.

Thằng nhóc nhỏ năm nào trong trí nhớ của ông nay đã rất lớn khôn, thậm chí còn rất chững chạc không còn loi choi như khi xưa khiến ông phải đau đầu.

Hai người đàn ông nhìn nhau, có lẽ Cố Minh đã quên nhưng ông ta lại không hề quên.

Đứa trẻ ở quân khu khi đó chỉ có bốn người mà thôi nhưng Cố Minh là hay quậy phá nhất và luôn khiến cho ông phải dùng bạo lực với nó.

"Con thi xong chưa".

Ba Lãnh hôm nay muốn đón Thanh Thanh về nhà.

"Chưa ạ, con còn ba môn".

Thanh Thanh nắm chặt lấy gấu váy mình.

Cô sợ ba mình giận.

"Lên ký túc xá đi, mọi chuyện đừng lo".

Ba Lãnh thở dài, xoa đầu con gái mình.

"Chuyện như vậy sao con không nói với ba".

"Con cũng đâu có biết đâu? Hôm qua con đang ngủ mà".

"Ừm! Lên ký túc xá đi con".

Nhưng mà Thanh Thanh lại không nghe, cô sợ ba lại gây khó dễ cho Cố Minh.

Thậm chí ba cô mà ra tay Cố Minh có thể nằm mấy tháng không xuống được giường rồi.

"Ba sẽ không đánh cậu ta".

Cái con nhỏ này! Hết nghe lời ông rồi đúng không? Chưa gì mà đã bênh tên nhãi này chằm chằm rồi.

Đúng là con gái như hủ mắm treo trên gác bếp, sơ hở một chút là bị con cóc ghẻ bưng đem đi mất, đã vậy con cóc này khi xưa không chịu nổi một đòn của ông.

Giờ đây ba Lãnh cảm thấy Cố Minh rất chướng mắt thậm chí còn rất vô dụng.

Ông mà biết trước sẽ cướp con gái thân yêu quý giá của ông đi thì khi xưa ông đã đánh gãy chân chó của tên nhóc con này luôn rồi.

Rồi vứt nó vào rừng cây để cho nó tự sinh tự diệt, vài ba năm thậm chí cho nó thành người rừng luôn.

Để khỏi chướng mắt ông như thế này!!!

Đương nhiên là không hài lòng rồi.

Con rể ông ta làm sao có thể là một người không chịu được đánh đấm cơ chứ.

Thấy ba mình cam đoan sẽ không đánh Cố Minh, Thanh Thanh mới yên tâm đi vào.

Được biết ba cô sẽ lại đây đên khi cô thi xong thì hai cha con cùng về.

Đợi Thanh Thanh đi vào trường rồi.

"Thiếu tướng Lãnh".

Cố Minh chào theo quân đội.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra người đàn ông đứng trước mặt mình là ai rồi.

Năm xưa bốn người họ là Lục Nghiên Trung, Từ Khiêm, Trần Cảnh Hoài và anh ta bị ném vào quân đội để được huấn luyện thì người đích thân huấn luyện bọn họ chính là Thiếu tướng Lãnh cao cao tại thượng này đây.

Khi đó Cố Minh rất cứng đầu, dường như thường xuyên bị phạt đều do một tay thiếu tướng này đây.

Cố Minh có chút rén, nhưng vì sự nghiệp tương lai để có được vợ nên anh không hề sợ hãi gì cả.

Có lẽ Thanh Thanh không hề biết thân phận của ông, cho nên khi nãy Cố Minh mới không nói ra.

Nếu ông đã muốn giấu thì anh sẽ cùng giấu với ông vậy, mặc dù Cố Minh không hiểu lý do là gì.

"Đã không còn ở quân đội, tôi cũng không còn là Thiếu tướng, giờ đây chỉ là một võ sư quèn".

Ba Lãnh giọng vẫn nghiêm nghị nói với anh.

"Gọi tên tôi cũng được Lãnh Khúc".

"Một ngày làm thầy cả đời là thầy.

Huống chi giờ đây con đang theo đuổi Thanh Thanh ".

Cố Minh nói.

"...con cóc ghẻ nhà cậu? Lấy con gái của tôi".

Ba Lãnh cười nhạt.

Nhìn anh từ trên xuống dưới.

"Cậu nhắm bản thân cậu chịu được mấy cú đấm từ tôi".

"....".

Cố Minh không trả lời.

Đương nhiên là anh ta không chịu được rồi.

Lúc bé bị đánh gãy mất mấy cái răng cũng là do ông ban cho anh ta.

Lúc đó Cố Minh còn thầm nói nếu mà ông có con trai sẽ có ngày Cố Minh đánh cho tơi bời.

Nhưng có con gái thì anh sẽ bắt nạt lại.

Thật ra khi gặp Thanh Thanh anh không ngờ cô chính là con gái của một vị thiếu tướng oai hùng khi xưa.

"Vô dụng? Cậu đánh lại con gái tôi không".

"....".

Cố Minh cũng im lặng.

Hừ! Ba Lãnh bỏ đi.

Cố Minh liền đuổi theo lấy lòng ông.

-------------

Sáng khi dậy thì Lục Nghi An vội vàng thay quần áo để chuẩn bị về ký túc xá.

Vì chuyện này có lẽ Thanh Thanh sẽ rất buồn, cho nên các cô phải an ủi cậu ấy mới được.

Mới vừa mặc xong áo lót thì cô bị Từ Khiêm ôm từ phía sau.

"Em đi à".

Từ Khiêm hôn lên tấm lưng trắng nõn của cô, hôn từ trên xuống dưới.

"Ưm....em về ạ".

Lục Nghi An nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác anh mang lại.

"Làm một lần rồi về nhé em, anh thèm".

Từ Khiêm luồn tay xuống khoá váy của cô, anh kéo ra.

Kéo theo quần lót cô xuống.

Giọng nói Từ Khiêm khàn khàn quyến rũ, ở nơi yên tĩnh như mê hoặc lòng người, Nghi An nghe thôi đã thấy trong lòng tê dại.

Lục Nghi An đương nhiên sẽ không từ chối.

Thân mật với anh cô rất thích.

Cô gật đầu, ôm lấy cổ anh.

Đón nhận sự hoan ái mà anh mang lại cho cô.

Từ Khiêm trực tiếp xoay người cô lại, để cô nằm bò lên một cái bàn gần ngay cửa sổ nhất.

Anh tách đôi chân của cô ra rộng một chút.

Đôi tay to lớn của anh vuốt ve khắp cơ thể của cô, từ đôi gò bồng đảo căng tròn cho đến tấm lưng trắng nõn của cô, ngón tay anh từ từ lướt qua.

"Ưm".

"Từ Khiêm....em muốn.

Nhanh lên được không anh".

Anh thật biết cách trêu chọc cô mà!!!

Từ Khiêm không trả lời cô, anh hôn lên bờ mông của cô, cô bị anh kích thích cho nên rên rĩ liên tục.

Thậm chí cô còn vươn tay cởi khoá quần của anh.

Sau đó, ** *** nóng hổi để ở trên mông cô.

Từ Khiêm biết cô cũng muốn cho nên khi anh chạm vào *** ***** thì đã ướt anh liền đút vào.

"Sướng ngay thôi bé An An ".

Từ Khiêm vừa nói ra, ** *** thô dài lập tức hung hăng đâm vào trong.

"Aaa....ưm".

Đúng là thoải mái thật.

Từ Khiêm nắm lấy eo Nghi An, dùng sức đâm vào rút ra khiến cho tiếng khóc nức nở của Nghi An dần dần hiện rõ.

"Từ Khiêm ơi.....anh ơi".

Cô hơi xoay đầu lại, muốn hôn anh, Từ Khiêm hiểu ý, hơi rút ra rồi xoay người lại mới hôn lên môi cô, thân dưới anh vẫn chuyển động tiếp tục.

Đôi chân của cô được anh để lên hông mình.

Cô nằm lên bàn tận hưởng kh0ái cảm mà Từ Khiêm mang lại.

Lục Nghi ngờ nằm trên bàn bị anh làm một hồi lâu, sau đó anh lại bế cô lên, để hai chân cô quấn chặt lấy eo mình, ôm cô ngồi trên ghế mà lại.

Tư thế này yêu cầu Nghi An phải phối hợp dùng sức, nhưng cô động một cái đã đủ mệt, Từ Khiêm dứt khoát ôm người đứng dậy, đi lại trong phòng ngủ.

Vừa đi anh vừa vỗ mông cô liên tục, khiến cho Nghi An sợ ngã ôm lấy cổ anh chặt hơn, nơi tư mật đó cũng vì vậy mà siết chặt lại.

Theo thời gian, mật dịch trơn trượt ngày càng nhiều, theo nơi hai người kết hợp chảy ra, từng giọt rơi xuống mặt đất.

Mới sáng sớm mà đã có một cuộc vận động, cho nên Từ Khiêm rất thoả mãn vì được ăn cô.

Khi bắn ra xong, anh rất có lương tâm giúp cô tắm rửa, sau đó đưa cô đi ăn sáng rồi mới đến trường.

-------------

Thời điểm Nghi An đến trường cũng đã hơn chín giờ sáng.

Cô biết đêm qua Cố Minh đã giải quyết triệt để chuyện Thanh Thanh bị bôi nhọ.

Bản thân cô cũng từng bị như thế nên rất rõ.

Cảm giác bị người khác soi mói, chỉ trỏ rất khó chịu.

Khi đi vào trường rất nhiều người bàn luận chuyện khi tối đó.

Vì được đăng lên lúc mười một giờ đêm hơn, giờ đó là cuộc sống về đêm của sinh viên.

Mọi người ngủ rất trễ cho nên hóng được chuyện dưa bở lớn thế cơ mà.

Nghi An không quan tâm bọn họ, cô chỉ lo cho Thanh Thanh mà thôi.

Khi cô vào phòng thì mọi người đã có đông đủ.

Cô còn nghe được giọng oanh oanh của Cố Hân.

"Cậu nói đi! Cậu với anh trai khó ưa nhà tớ là như thế nào?" Cố Hân ngủ dậy sáng sớm mới biết.

Cô liền tức tốc hỏi Lục Nghiên Trung nhưng anh lại đè cô ra mà ấy ấy một hồi vì cô lo chuyện của thiên hạ hơn anh.

Được anh buông tha, anh mới giải thích tường tận cho cô hiểu.

Thế nên mới gấp rút về trường.

"Chỉ mới bắt đầu từ hôm qua thôi".

Thanh Thanh thành thật khai báo.

"Mới hôm qua?" Nghi An nhìn Thanh Thanh cười nhẹ.

"Xem ra Cố Minh cũng không phải tầm thường, đè cậu ra hôn như thế cơ à".

"....".

Thanh Thanh im lặng.

"....".

Cố Minh và Giản Ái bật cười.

"Thật ra, tớ với anh cậu không bắt đầu bao lâu cả.

Mới đây thôi.

Tớ cũng không rõ tại sao Cố Minh lại rời nhà đi nữa".

"Chắc cãi nhau với mẹ tớ." Cố Hân uống một ly nước.

"Mẹ tớ với anh trai không hợp nhau, gặp mặt cũng rất khó nói chuyện".

"Nhưng mà mẹ cậu làm như thế thì không đúng rồi".

Giản Ái lên tiếng.

Lấy danh dự nhân phẩm của con gái nhà người ta ra bôi nhọ như thế đây không phải là việc làm tốt.

"Tớ sẽ nói lại với ba tớ.

Xin lỗi cậu nhé Thanh Thanh ".

"Không sao".

Thanh Thanh xua tay, cô cũng không để ý chuyện đó.

Cố Minh đã giải quyết rồi, dù sao cô cũng mong anh về nhà hơn.

Hoà thuận với mẹ anh ấy vẫn tốt hơn.

Đoàn Gia Nam có gửi tin nhắn hỏi thăm cho cô, hôm trước khi xác định quan hệ với Cố Minh cô đã từ chối Đoàn Gia Nam, làm bạn vẫn tốt hơn

Đoàn Gia Nam biết trong lòng Thanh Thanh không có cậu ấy, cho nên khi bị từ chối cậu có chút hụt hẫng nhưng như vậy cậu cũng sẽ thoải mái hơn vì mong Thanh Thanh được vui vẻ.

-------------

Tại Bộ tư lệnh.

Mấy ngày hôm nay Trần Cảnh Hoài có một kế hoạch giải cứu con tin đang bị kẻ địch nước C bắt giữ, nhưng nơi con tin bị giam cầm là một nơi nguy hiểm, là một khu rừng rậm nhiệt đới.

Với muôn loài côn trùng có độc và nguy hiểm cần kề.

Dường như vấn đề này sẽ không được giải quyết thì ngay lúc này Trung tướng Thường Sơn bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.

"Không tìm được cách sao".

Trung tướng Thường Sơn hỏi anh.

"Không! Nơi này qua nguy hiểm, chưa một ai đi đến được nơi này cả.

Cho nên cháu mới muốn nghiên cứu kỹ lại, rồi đưa ra kế sách cuối cùng ạ".

Trần Cảnh Hoài lên tiếng.

"Nơi này e là chỉ có mình Thiếu tướng Lãnh biết mà thôi...nhưng đáng tiếc người đã rời khỏi quân đội ".

Ông Thường Sơn cảm thán và tiếc nuối.

"Thiếu Tướng Lãnh sao".

Trần Cảnh Hoài ngạc nhiên.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ hình bóng dáng của người thiếu tướng đó.

Nhưng họ Lãnh? Mắt anh sáng lên.

Không trùng hợp cơ chứ.

"Nhưng không ai biết thiếu tướng Lãnh giờ ở nơi nào cả".

Người đã quy ẩn, hành tung bí ẩn.

"Có thể cháu biết".

Trần Cảnh Hoài lấy điện thoại gọi cho Giản Ái.

"Vì bạn học của bạn gái cháu cũng họ Lãnh".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.