Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 63: Chương 63




Lãnh Thanh Thanh dìu Cố Hân về ký túc xá .

"Cậu quen anh trai của Nghi An hả".

"Hả! Không đâu chỉ vô tình gặp nhau thôi".

"Ừm".

Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều, đây là chuyện riêng của Cố Hân nên cô ấy cũng không xen vào đâu.

Về đến phòng thì Cố Hân nằm xuống nghỉ ngơi, không biết ngủ quên lúc nào luôn.

Đêm nay Nghi An và Giản Ái cũng không về ktx nên phòng có chút buồn, nhưng chịu thôi ai bảo họ là chó độc thân, không có bạn trai hay người thì cam chịu số phận thôi.

Lãnh Thanh Thanh thì lại không ngủ được, hôm nay Cố Minh lại đến tìm cô, mặc dù đã nói rất rõ nhưng anh ta vẫn đến tìm cô.

Lãnh Thanh Thanh cũng hết cách rồi.

Cố Minh bình thường hay nhây nhây nhưng vào làm việc thì lại đâu ra đó.

Nhưng mà....cậu ấm nhà giàu Lãnh Thanh Thanh lại không thích.

Cho nên cô ấy đã từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng mà Cố Minh lại vẫn bám riết lấy cô.

-----------------

Sáng hôm sau.

Đêm qua ân ái với cô, nên giờ đây cả hai thân thể trần truồng lại ôm nhau mà nằm trên giường.

Từ Khiêm vuốt ve ngực cô, luyến tiếc nơi đầy đặn đó.

Cô gái nhỏ vẫn ngủ rất say.

Dường như đêm qua cô rất mệt, Từ Khiêm trước kia rất tiết chế nhưng nay lại không thể, đứng trước cô những tiết chế đó của anh dường như đã bay sạch đi tất cả.

Cô như có một sức mạnh vô hình nào đó, khiến anh không thể rời mắt được, càng không thể rời xa.

Vốn dĩ buổi sáng là lúc tinh lực của đàn ông nhiều nhất, vuốt ve cô một hồi anh lại rất thèm, nhưng cô đang ngủ rất ngon nên anh không thể làm phiền cô, tự mình nhịn lấy vậy.

Cô không phải là trò chơi của anh, nên lúc nào ham muốn thì sẽ làm, còn đương nhiên thì anh vẫn sẽ cưng chiều cô.

Vì cô là bảo bối của anh mà.

Lục Nghi An ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, lúc này Từ Khiêm đã dậy từ sớm.

Cô đi tắm rồi chậm rãi xuống nhà, lúc này cô vẫn còn ngáp.

Buồn ngủ quá, lại đói nữa.

Anh đi đâu rồi nhỉ? Sao tìm mãi mà không thấy vậy ta.

"Anh đi mua đồ cho em.

Ở nhà đợi anh nhé".

Cô ngồi ở phòng khách thì thấy lời nhắn anh để lại, cô chỉ cười.

Ra là thế.

Hơn mười lăm phút sau Từ Khiêm xách bốn năm hộp đồ ăn về.

"Em dậy khi nào vậy".

"Mới thôi ạ".

Anh gật đầu, lấy đồ ăn ra cho cô ăn.

Hôm nay anh mua món cô thích tôm xào trứng muối, măng kho, đậu hủ non hấp rau củ, canh gà hầm và một phần trứng chiên hải sản.

Cả hai ngồi ăn đến no cả căng bụng, Lục Nghi An nằm dựa ra sô pha mà xoa bụng.

Ăn no quá đi thôi vậy đó.

Món nào cũng ngon cả.

Từ Khiêm là người dọn dẹp, dọn xong anh rót cho cô một cốc nước.

"Hôm nay em có tiết học lúc hai giờ chiều ạ".

Lục Nghi An nói với anh.

"Ừm! Một lát anh đưa em về trường".

"Vâng".

Cô gối đầu lên đùi anh mà chơi game, dạo này Cố Hân chỉ cho cô rất nhiều bài game mới chơi vui lắm.

Chơi được một hồi thì cô có điện thoại của anh cả.

"Em nghe ạ".

"Ừm! Cuối tuần này anh đón em đi ăn nhé".

Lục Nghiên Trung đang ở văn phòng bày mưu tính kế thì nói với cô.

"Vâng".

Lục Nghi An cũng không hỏi nhiều, anh em đi ăn với nhau thì có gì đâu.

"Nhưng em đưa bạn cùng phòng đi theo được không anh cả".

"Được chứ".

Lục Nghiên Trung cười, cũng vào vấn đề rồi, anh còn chưa nhắc mà cô em gái ngốc nghếch này nói trước anh rồi, đỡ phải dòng vo ghê.

Nói nó ngốc ngu ngơ thì đâu có sai đâu, bởi vậy tấn công từ em gái mình trước là đúng vô cùng mà.

Ai đâu mà nghi ngờ.

"Vâng thế để em hỏi bạn em rồi nói lại với anh nhé".

Lục Nghiên Trung ừm một tiếng rồi hai anh em nói thêm vài câu nữa thì Lục Nghi An tắt máy.

Thật ra lúc anh cả gọi đến cô cũng sợ bị anh cả mắng vì ở chung với Từ Khiêm lắm, nhưng xem ra anh cả không hề hay biết nên cô cũng không có lo lắng gì cả

Từ Khiêm nghe rất rõ câu chuyện này.

Nhưng mà anh hơi nhíu mày.

Lục Nghiên Trung có ý gì vậy? Không phải anh nghĩ không đúng nhưng mà tự nhiên lại đưa cô em gái đi ăn, anh em đi ăn với nhau thì không sai nhưng sao anh có cảm giác như đang có bẫy nào đợi Lục Nghi An nhảy vào vậy nhỉ?

Đã vậy còn đồng ý mời bạn của bé yêu đi ăn nữa? Tên này có thời gian khi nào vậy? Trước đây khi anh em hẹn nhau gặp mặt thì Lục Nghiên Trung là người không có thời gian nhất mà.

Sao nay tốt lành rủ bé yêu đi ăn thế.

Đáng nghi quá mà!

Hay cậu ta có ý định gì với bạn của bé yêu hả nhưng là ai nhỉ? Hoàng Giản Ái thì không được rồi vì cô bé đó đang mặn nồng với Trần Cảnh Hoài nên sẽ không xen vào được, mất tình anh em cả.

Còn lại hai cô bạn chung ký túc xá mà thôi.

Cố Hân và Lãnh Thanh Thanh?

Nhưng mà Cố Hân là em gái của Cố Minh, không lẽ Lục Nghiên Trung lại muốn quen cô bé đó sao? Cũng không được, em gái của bạn thân mình mà, Lục Nghiên Trung sẽ không như thế đâu.

Trước đây anh chưa từng gặp Lục Nghi An vì cô bé này trước đây không thích ra ngoài, càng không thích tiếp xúc với người lạ nên mãi đến khi ở trung tâm thương mại mới bị cô làm hớp hồn đi.

Nên anh mới tấn công theo đuổi.

Còn Lục Nghiên Trung và Cố Hân đã quen biết nhau từ còn rất lâu, lâu đến mức có thể làm anh em thân thiết rồi, nếu có yêu nhau thì có lẽ đã yêu lâu rồi chứ không phải đợi đến hôm nay.

Cho nên cũng bỏ qua cô bé này.

Như vậy chỉ còn lại Lãnh Thanh Thanh mà thôi! Nhưng mà cô bé này lại đang là đối tượng của Cố Minh mà? Nếu như thế thì Lục Nghiên Trung định tranh giành với Cố Minh sao hả trời? Coi bộ tình huống căng dữ vậy.

Bất chấp cả tình anh em để cướp đối tượng luôn hả! Nhưng cũng không đúng, Cố Minh và Lục Nghiên Trung rất thân nhau, nên nếu làm như thế thì anh không tin Lục Nghiên Trung có thể làm được.

Vậy thì cũng đâu còn ai đâu! Chỉ còn lại bé cưng của anh mà thôi.

Nhưng hai người họ là anh em với nhau cơ mà! Từ Khiêm lúc này lòng đã dậy sóng rồi.

Anh suy nghĩ về rất nhiều thứ nhưng cách nào cũng bị anh bỏ qua cả, vì không thực thi.

Cuối cùng anh cũng thôi suy nghĩ đi, cái tên này đang làm cái gì vậy.

Anh phải để ý mới được.

Nhưng mà anh cũng nghĩ lại, chắc không phải là đối tượng bạn cùng phòng của cô bé đâu.

Anh em đơn thuần đi ăn với nhau mà thôi, dẫn thêm bạn đi nữa cũng không có gì là sai cả.

Lục Nghi An ở với anh đến gần một giờ thì anh đưa về trường, hôm nay cô đi học mà.

Anh dặn dò cô đủ điều, cô gái nhỏ nghe ông cụ già này nói mãi cũng mệt chán.

"Em đó".

Từ Khiêm bế cô ngồi lên đùi anh, xoa đầu cô.

"Ở trường mà có vấn đề gì thì phải nói với anh không được giấu đó.

Biết không".

"Dạ".

Cô hôn anh một cái rồi xuống xe đi vào trường, Từ Khiêm ngồi trong xe đợi dáng cô khuất sau hàng cây xanh của trường rồi mới quay đầu xe ra về.

Cô cũng có tự do, nên chỉ cần cô muốn đi với bạn mình, anh cũng sẽ để cô đi.

Ai cũng cần có không gian riêng, nếu gò bó cô quá cô sẽ không vui, nếu như thế thì cuộc tình này sẽ sớm tan vỡ mà thôi.

Nên vẫn để cô thoải mái thì hơn.

Cô còn trẻ lại mê chơi, nên tự do vẫn là cách tốt nhất thôi.

-----------

Chớp mắt đã đến cuối tuần

Vì các bạn cô đã đồng ý đi ăn nên Lục Nghiên Trung cảm thấy kế hoạch của mình thành công được một nữa.

Nhưng thật không ngờ phút 90 lại có thay đổi.

Sau Nghiên Trung lái xe đến trường đón em gái mình và các bạn thì anh hào hứng hớn hở vô cùng.

Anh bỏ hết các lịch trình ngày hôm nay chỉ vì để gặp Cố Hân, nên đương nhiên phải bảnh trai hơn mọi ngày rồi.

Lục Nghiên Trung thật ra cũng không xấu, dáng người anh rất được, nhưng khi đứng trước hoa đào của mình thì anh lại rất tự ti.

Ừm! Thì anh cũng không còn là thanh niên trai tráng nữa nên cũng không như bọn nhóc mới lớn.

Nên nhìn rất chững chạc.

Dù sao anh cũng gần 30 tuổi rồi mà.

"Anh cả".

Lục Nghi An vẫy tay gọi anh mình.

Lục Nghiên Trung cười, nhưng mà...!anh nhìn sao thấy có ba người vậy?

Hoàng Giản Ái? Lãnh Thanh Thanh và em gái anh.

Ủa??? Vậy còn Cố Hân đâu?

"Tới đủ hết chưa em.

Còn Cố Hân đâu sao anh không thấy vậy".

Lục Nghiên Trung vô cùng bình tĩnh không để lộ ra sơ hở nào.

"À mới đây Cố Hân có hẹn với bạn mình nên không đi được ạ.

Cậu ấy hẹn anh em mình khi khác ạ".

Nói rồi cô mở cửa xe lên mà ngồi, đi ăn mà ai mà từ chối bao giờ đâu.

Lãnh Thanh Thanh liếc nhìn anh ta, thấy mặt anh ta có chút thất vọng khi nghe thấy không có Cố Hân.

Lục Nghiên Trung bị nhìn mà sững người lại, nhưng Lãnh Thanh Thanh lại cười bí hiểm rồi lên xe ngồi vào ghế sau với Giản Ái.

Tự nhiên anh muốn đi về quá đi.

Người muốn gặp thì không được gặp thì đi làm gì nữa.

Cái con nhỏ này.

Đúng là vô dụng mà! Có vậy thôi mà cũng làm không được nữa, chẳng nhờ vả được cái gì hết mà.

Hừ! Lục Nghiên Trung cũng bước lên xe, cố tỏ ra mình ổn nhưng trong lòng anh lại không yên chút nào..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.