Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 37: Chương 37




Khi ngủ một giấc thật ngon, thật thoải mái.

Lục Nghi An đi ra một góc khác để tránh cho mọi người thức giấc.

Cô quyết định gọi về cho ba mẹ mình trước.

Rồi thời gian còn lại để nói chuyện với anh nhiều hơn, mặc dù gọi sau cùng nhưng nói chuyện với anh rất lâu.

Nhưng gọi mãi cho 2 người họ đều không được, cô gọi sang máy bàn ở nhà.

"Alo! Ai thế nhà họ Lục xin nghe".

Cô giúp việc nói.

"Là tôi! Nghi An đây ạ.

Có ba mẹ em ở nhà không chị Lý ơi".

"Á! Tiểu thư sao! Để tôi gọi ông bà ra ngay, học đang trong bếp ạ".

Chị Lý nói.

"Ông bà chủ ơi! Tiểu thư gọi về đây ạ".

"Đâu đâu..." mẹ Lục vội lau tay rồi chạy ra.

Ba Lục trên tay đang cầm cái giá để chiên cá cũng đi ra.

Đưa nó cho chị Lý.

"Alo! Con gái yêu đó sao con".

Mẹ Lục cầm điện thoại bàn lại ghế sô pha ngồi, ba Lục cũng kê lỗ tai mà nghe.

"Dạ! Ba mẹ đang làm gì vậy ạ, sao con gọi mãi mà không ai nghe ạ".

"Con gái ơi! Ba đây con".

"Ba mẹ đang nấu ăn! Hôm nay anh 2 con về nhà".

Mẹ Lục vui vẻ nói.

"Con học quân đội thế nào vậy con".

"Dạ! Con ổn ạ? Ba mẹ đừng lo cho con.

Ba mẹ khoẻ không ạ".

"Khoẻ khoẻ! ".

Mẹ Lục vội vàng gật đầu.

"Mà con gái! Sao con gọi về cho be mẹ được vậy? ".

Theo ba Lục biết là trong quân đội không được sử dụng các thiết bị thông tin liên lạc mà!!!

Hay con gái bà lại gây ra chuyện gì rồi hả??? Nên mới gọi về để thông báo cho bà biết để vào đó mang nó ra!!!!

Không được như vậy thì bà phải nói ngay với thằng cả để nói nó giúp em mới được.

"Dạ! Hôm nay con mới đi làm nhiệm vụ về ạ".

Cô trả lời.

"Nhóm con được hạng nhất ạ.."rồi cô kể lại cho ba mẹ mình nghe.

Nói chuyện hơn 2 tiếng cô mới tạm biệt họ rồi tắt máy

Rồi cô gọi cho anh cả xong đến anh 2.

Nói chuyện một lúc rồi cô mới gọi cho Từ Khiêm!!

Nhưng lúc cô đang gọi đến anh đang giảng dạy các sinh viên trên lớp.

Nghe điện thoại reo lên, anh khẽ nhíu mày!!! Bình thường anh không để chuông điện thoại, hôm nay anh quên mất.

"Các em làm bài số 3 đi".

Rồi anh xem điện thoại! Thấy số điện thoại của cô gọi đến anh giật mình.

"Hêy! Babe ơi".

Cô kéo dài giọng.

"Nhớ em không anh ơi".

Cô nụng nịu gọi anh.

"Em...".

Tim anh đập liên hồi.

"Các em làm bài đi".

Rồi anh ra ngoài.

"Nhớ!!! Nhớ bé yêu vô cùng ".

Nhớ em đến nơi đó của anh trướng đến phát đau.

Nhưng câu đó anh lại không dám nói với cô!!! Anh sẽ nói với cô khi ở trên giường vậy! Ừm!! Quá là hay mà!

"...".

Các sinh viên !!! Họ nghe được gì vậy??? Nhớ!!! Bé yêu?? Thầy Từ của họ độc thân mà??? Có người yêu khi nào vậy??? Bé yêu.

Thầy Từ mà cũng có mặt này nữa à!???? Gọi bé yêu.

Sến quá đó rồi thầy ơi!!! Bọn họ vô cùng tò mò không biết cô gái phương nào đã cưa được thầy Từ mặt lạnh của họ đây ta..!!!!

"Em cũng nhớ babe lắm luôn á! ".

Cô nhỏ giọng nói.

Lâu rồi chưa được anh hôn? Cô liếm môi mình! Nhớ mùi anh quá!!! Cô muốn được anh hôn, nhớ tất cả khoái cảm mà anh mang lại cho cô.!!!

"Ừm! Nhớ em muốn điên rồi ".

Anh cười !! Nhớ cô sao không.

Hơn 3 tuần rồi họ chưa được gặp nhau mà! Bình thường cô đi học , cô đều qua văn phòng của anh.

"....".

Họ nghe được gì đây??? Nhớ đến điên rồi.

Má nó thầy Từ có bạn gái rồi!!! Có thật rồi sao!!! Nhớ đến điên là nhớ đến cỡ nào đây??? Trời đất ư à! Bọn họ gặp ma rồi! Đây chắc chắn là thầy Từ giả luôn!!

Từ Khiêm không biết lúc này các sinh viên đang bàn tán rộn ràng vì chuyện anh có bạn gái!!! Xem như là một tin tức động trời mà!!

"Mà sao cục cưng gọi cho anh được vậy??? Có ai bắt nạt em sao".

Anh vẫn lo cho cô bị bắt nạt hơn!!! Cái thằng nhãi Hoàng Giản Thế này!! Anh đã nhờ hắn ta chăm sóc cô rồi mà.

Đúng là muốn ăn đập nữa!!!

"Không ạ! Em mới làm nhiệm vụ về chiến thắng nên bọn em được sử dụng điện thoại gọi về cho gia đình ạ." Ai mà dám bắt nạt được cô.

"Giỏi quá!" Anh đi xa hơn.

"Hôm em về anh đến đón em được không bé yêu".

"Em có gọi về cho ba mẹ, bọn họ đón em ạ.

Hay hôm đó anh đến nhà em ăn cơm nha anh".

"Ừm.

Vậy cũng được! ".

Tiếc quá.

Anh muốn tranh thủ lúc đón cô, đè cô ra ân ái một lúc.

Đành để hôm khác vậy.

Kế hoạch của anh đã bị thất bại rồi à!!!

"Bé ơi! Em đi quân sự về có muốn đi đâu không? Anh đưa bé đi chơi nhé".

"Hả!!! Em muốn đi Nhật.

Mình đi nha anh".

Cô trả lời anh.

"Ừm! Vậy anh chuẩn bị nhé".

"Dạ! A..

em tập hợp rồi ạ.

Tạm biệt anh nhé...!moaaa".

Cô tặng cho anh một nụ hôn dài qua điện thoại.

"Ừm! Tạm biệt cục cưng".

Cô hôn qua điện thoại như vậy mà anh cũng muốn cứng lên!!

Sau khi tắt máy, anh bước vào lớp, nhưng anh không tập trung nữa, nên anh cho cả lớp hôm nay tan học sớm.

Còn anh thì vào văn phòng của anh, anh chuẩn bị một số thông tin để cho cô đi chơi.

Chuẩn bị tất cả chứ!!

Đây là chuyến đi du lịch đầu tiên của họ sau khi đã xác định yêu nhau, mặc dù chưa công khai nhưng như vậy cũng tốt rồi!

Đêm đó...có lẽ anh và cô sẽ phát sinh quan hệ.

Anh phải chuẩn bị cho cô thật tốt mới được.

Ừm! Kèm theo một số biện pháp phòng hộ cho anh mới được! Cô còn trẻ như thế, nếu mang thai thì lại không tốt cho cô! Nhưng mà lại tốt cho anh vô cùng! Khi đó anh sẽ đón cô về nhà mình ở!! Cho cô một hôn lễ hoành tráng!

Bên kia cô phải tập hợp vì có lệnh của Hoàng Giản Thế!

Sau khi nhóm cô tập hợp đủ anh mới lên tiếng.

"Sở dĩ các đồng chí hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, nên cấp trên quyết định cho các đồng chí về nhà sớm hơn thời gian đã quy định".

Hoàng Giản Thế nói.

"Á..".

Mọi người hét lên trong sự vui vẻ !!!

Được về nhà rồi!!! Được sĩ quan Hoàng Giản Thế nói ra , ai nấy đều vui vẻ.

Cô vội gửi tin nhắn cho Từ Khiêm bảo hôm ấy đến đón cô!

Anh nhanh chóng trả lời đồng ý! Đón bạn gái mình học quân sự về anh vui vô cùng! Sau bao ngày xa cô, vài hôm nữa đã được gặp cô.

Kế hoạch của anh cuối cùng lại không thất bại rồi! Hừ !!! Đến giờ anh mới cảm thấy tên Hoàng Giản Thế này tốt một chút!!

Hôm đó anh sẽ đè cô ra mà hôn một lúc cho đỡ nỗi nhớ hơn 3 tuần nay!

Đêm đó 6 cô gái ngủ cùng với nhau!! Mọi người hào hứng kể chuyện cho nhau nghe.

--------------

Sáng hôm sau.

Các cô vẫn dậy rất sớm! Sau khi tập thể dục xong, bọn họ chia nhau mỗi người một khu vực để luyện tập!

Đến hơn 10 giờ trưa thì nhóm 2 đội 2 về, hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc thấy bọn cô ở đây họ cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi hỏi ra mới biết bọn cô đã về từ hôm qua nên còn ngạc nhiên hơn.

Nhóm 2 đội 2 không may mắn trong việc tìm cờ cho lắm, với lại có một bạn bị thương trong lúc đi xiên cá, không may rơi xuống nước!

Bọn họ cũng rất may mắn là đã hoàn thành được nhiệm vụ.

Đến tầm giờ chiều thì tất cả các đội về hết.

Có đội rất vui, nhưng có đội thì không.

Nhóm 1 đội 1 và nhóm 2 đội 1 về sau cùng, cờ cũng không đủ.

Bọn họ xem là kẻ thua cuộc nên không có mấy ai vui vẻ.

Với lại tuy thất bại nhưng không ai lựa chọn từ bỏ.

Có thể nó vô cùng đoàn kết.

Cuối cùng Hoàng Giản Thế quyết định cho tất cả đều được sử dụng điện thoại gọi về cho gia đình.

Duy nhất chỉ có Dương Lâm Hà không phục và cô ta tố cáo nhóm trưởng của cô ta là Vũ Nam Thiên.

Rồi mắng chửi Lục Nghi An vì có cô nên cô ta mới bị Vũ Nam Thiên đuổi ra khỏi nhóm.

Mấy người trong nhóm biết tính cách của cô ta vô cùng hung dữ, thích ăn nhưng biếng làm, đã vậy khi được nhóm 3 đội 2 giúp đỡ mà cô ta còn chửi lại họ.

Không chỉ riêng nhóm 2 đội 2 mà còn những nhóm khác từng được nhóm của Lục Nghi An giúp đỡ, ai nấy đều bênh Lục Nghi An, vì cô đã giúp đỡ họ vô cùng tân tâm, hết lòng.

Nhóm 2 đội 2 cũng kể lại việc sau khi cô chia đồ ăn cho họ nhưng lại bị từ chối nhận cờ.

Nhưng cô đã thi đấu với 2 nhóm khác để lấy cờ về cho nhóm.

Các nhóm khác cảm thấy Lục Nghi An kỹ năng sống vô cùng tốt, cô hướng dẫn cho họ cách xiên cá, cách bắt thỏ, đặc biệt là bắt rắn.

Có một số nhóm vốn sợ rắn nhưng khi thấy cô bắt được nên vô cùng ngưỡng mộ sự giỏi giang của cô.

Có thể nói nhóm 2 đội 2 là một nhóm ai ai cũng xuất sắc, mỗi một người đều có thế mạnh riêng, thiếu ai cũng không được, và nhóm cô ai cũng đoàn kết, không hề tranh công việc cũng không gây chuyện với ai.

Nhóm 2 đội 2 về đích đầu tiên cũng không có gì phải ngạc nhiên cả, ngay từ đầu nhóm cô đã biểu hiện tốt vô cùng, đi dã ngoại thực hiện nhiệm vụ trong rừng mà với nhóm họ ai nấy đều ăn ngon lành, cơm ngày 3 bữa thì không có được nhưng thức ăn lúc nào cũng có, có khi bọn họ là nhóm không có hôm nào đói cả!!!

Ai đói các nhóm khác không biết nhưng nếu biết nhóm nào ăn no nhất thì bọn họ rõ vô cùng!!! Các động vật trong rừng nếu bọn họ ở một tháng chắc bị bắt hết luôn quá!

Thấy ai cũng bênh Lục Nghi An, nên Dương Lâm Hà vô cùng tức tối, cô ta quay sang mắng chửi Vũ Nam Thiên, còn quay sang tấn công đánh anh ta.

Nhưng Vũ Nam Thiên lại nhường nhịn cô ta, khi anh tránh ra thì vô tình làm Nguyễn Minh Nguyệt bị đánh trúng.

"Dương Lâm Hà! ".

Hoàng Giản Thế tức giận nói.

"Về việc của đồng chí trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã được quay lại cách đồng chí cư xử với các bạn của mình trong nhóm ra sao? Mắng họ như thế nào đồng chí có cần tôi cho mọi người ở đây biết không! Đồng chí không biết lỗi sao ? Dám ở trước mặt tôi mắng chửi bạn mình, còn ra tay đánh người !!! Xem quân khi này là nơi nào? Nhà đồng chí đúng không".

"...tôi.." bị la rầy nên Dương Lâm Hà có chút sợ hãi.

"Đem cô ta nhốt vào phòng tối 3 ngày sao thả ra".

Hoàng Giản Thế nói.

"Đây là bài học của các đồng chí! Khinh thường mọi người???".

"Rõ".

2 anh lính hậu cần đem cô ta đi, trên đường đi cô ta la í ới nhưng không ai quan tâm! Đây là cá giá mà cô ta phải trả!!!

"Vũ Nam Thiên!!! Ba tôi sẽ không tha cho anh".

Cô ta gào lên.

Còn vung tay đấm lại 2 người lính hậu cần đó nữa.

Cuối cùng bị một anh đánh ngất đi, như thế là hết ồn ào.

Nhức cả cái đầu mà!!!

Vũ Nam Thiên không nói gì cũng không nhìn cô ta! Hoàn toàn xem cô ta như không khí.

Đây là lỗi cô ta đã gây nên! Nên phải nhận lấy.

Cho dù hôm nay ba cô ta có đứng đây anh cũng sẽ làm thế.

Cùng lắm thì anh sẽ nói với ba mẹ kiếm công việc khác, nếu không được thì anh sẽ đi tìm việc làm.

Việc học này sẽ tạm gác lại vậy.

Gia đình anh vẫn là trên hết.

"Cậu có sao không ".

Anh hỏi Nguyễn Minh Nguyệt.

"Không sao.

Cảm ơn cậu."

Anh chỉ cậu đầu.

Anh chỉ không ngờ sau này gặp lại cô , cô lại là nhân viên của anh.

Chỉ là cô đi làm xem như một niềm tự hào.

Khi đó anh mới biết cô bỏ nhà ra đi vì ba mẹ bắt cô lấy chồng để liên hôn.

Khi đó anh đã lập tức chuẩn bị đến nhà cô cầu hôn cô gái nhỏ năm nào đã đứng ra giúp đỡ anh.

Nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra anh, khi anh nhắc lại cô mới bỏ chạy thì bị anh tóm lại và đem vào lễ đường.

Thì ra nếu duyên chưa tới cho dù bạn có muốn thì cũng sẽ không có.

Còn nếu duyên mà đã đến thì có chạy đằng trời cũng không thoát được!!!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.