Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 128: 128: Ứng Cứu 2




Nghi An ngủ rất ngon, mới hơn tám giờ sáng cô đã tỉnh dậy.

Cũng không thấy Từ bên mình.

Cô thay quần áo xong thì mới bước xuống nhà.

Chỉ thấy ba cô ngồi ở phòng khách đọc báo mà thôi.

“Ủa ba! Từ Khiêm đâu ạ”.

“Nó mới ra ngoài rồi con, cuối năm nên Từ thị có việc nên nó mới đến công ty xem sao rồi thưởng cuối năm nữa.” Đương nhiên là đến để giải quyết chuyện của Lạc Nhân rồi, anh cũng đến công ty nhưng là đến bên Lạc thì từ sớm.

Mới hơn ba giờ sáng anh vẫn còn giải quyết đống rắc rối do mẹ anh để lại.

Xong sáng chưa được bảy giờ anh lại phải đi sớm để tìm Lạc Nhân nói cho ra lẽ.

“Con ăn đi”.

Ông lấy đồ ăn sáng mà anh đa chuẩn bị sẵn cho cô.

“Đang mang thai, đừng nhịn đói”.

“Dạ”.

Nghi An muốn lấy điện thoại của mình, nhưng ba Lãnh lại không cho.

“Tạm thời, khi con mang thai đừng xem điện thoại.

Ảnh hưởng đến em bé”.

Cũng là một mục đích của ông, để Nghi An nhìn thấy những tin tức đó lại không hay.

“…vâng”.

Nghi An biễu môi muốn phản đối nhưng cũng không dám.

Chỉ lặng lẽ ăn rồi xem tivi mà thôi.

Nghi An ăn xong thì có hai người nữ đến nói là chuyên gia điều dưỡng cho cô lúc mang thai được Từ Khiêm đặc biệt tìm đến họ.

Thật ra Nghi An cũng rất ngạc nhiên, vì Từ Khiêm vốn không nói gì với cô cả mà?

“Chúng tôi được anh Từ tìm đến để điều dưỡng cho phu nhân đây một số kiến thức khi mang thai ạ”.

Cô gái đó tươi cười nói.

“Nhưng…Từ Khiêm không nói gì với tôi cả”.

Nghi An nói.

“Ừm cũng có thể do anh Từ quên mất, anh ấy nói phu nhân sức khỏe cũng ổn định, nhưng vẫn phòng ngừa ạ”.

Cô gái khác lên tiếng.

“Vậy sao”.

Nghi An tuy nghi ngờ nhưng vẫn mời họ vào nhà vì đây là phép lịch sự.

Họ bước vào như không có gì, Nghi An rót nước thì họ mỉm cười dịu dàng ngồi uống nước, nói vài câu chuyện phiếm với Nghi An.

Nhưng mà ba Lãnh vẫn cẩn thận gọi cho Từ Khiêm xác nhận xem đúng không.

Ông vẫn thấy họ có gì đó không đúng, có lẽ do đặc thù nghề nghiệp trước đây nên ông vẫn thấy họ có chút nghi hoặc.

Ông đi ra một góc ngồi nói chuyện, nếu Từ Khiêm cho người đến thì đã nói với ông rồi chứ không cần đợi ông gọi xác nhận, mà cũng có thể là Từ Khiêm lại quên mất, mấy hôm nay công việc của anh rất nhiều lại vô cùng bận rộn.

Dù sao thì cẩn thận vẫn trên hết, nhưng không ngờ chuông điện thoại vừa mới reo lên thì một trong hai cô gái đó đã dùng súng khống chế Nghi An.

Pằng!

Khiến cho ông giật mình, không ngờ lại như ông dự đoán.

Nhưng Nghi An đã có đề phòng, khi họ chuẩn bị khống chế cô thì cô đã lấy con dao gọt trái cây trên bàn phóng ra về phía họ.

Sau đó cô ấy lăn một vòng để trốn tránh họ.

Nghi An chỉ tin những người thân thiết bên cạnh mình mà thôi, còn những xa lạ trước đây cô ấy luôn đề phòng.

Đây là sự bảo vệ mạng sống của cô ấy, tuy mang thai nhưng động tác hết sức cẩn thận.

“Nghi An.” Ba Lãnh buông bỏ điện thoại.

Ông chạy về phía cô ấy, nhưng một cô gái khác lại tách hai người họ ra.

Hai người họ có súng như Nghi An và ông thì lại không có, họ chỉ biết tránh né những viên đạn được bắn ra mà thôi.

Đoàng!

Đoàng!

“Alo alo”.

Từ Khiêm lo lắng cô có chuyện cho nên vội đi về ngay vì anh mới vừa nghe tiếng súng nổ.

Điện thoại mới vừa được kết nối thì lại mất tính hiệu, anh gọi lại nhưng không ai nghe máy, trái tim anh dường như lệch đi mất một nhịp.

“Tôi sẽ đính chính lại chuyện này”.

Rồi anh bỏ đi ngay.

Lạc Nhân nhìn theo anh rời đi, mở một nụ cười bí hiểm.

Chỉ sợ anh về thì cô ta đã chết rồi! Chỉ mong anh về kịp mà thôi.

Từ Khiêm à.

Ha ha! Lạc Nhân cười sảng khoái đi làm việc.

********

Nghi An lộn một vòng, cô bắt lấy khẩu súng mà ba Lãnh ném về cho mình.

Ông chạy vào phòng sách nơi mà Từ Khiêm cất giấu thứ này.

"Pằng ".

Mặc dù không trúng mục tiêu nhưng cũng đủ cho cô chạy đi.

“Con đi trước đi”.

Ba Lãnh giữ lấy một khẩu súng lục khác.

“Có đi thì chúng ta cùng đi”.

Họ đã nhận lại nhau, không lý nào cô lại bỏ ông lại một mình.

Năm lần bảy lượt đều có người muốn dồn Nghi An vào chổ chết.

Tuy cô bắn súng không giỏi, nhưng cô phóng dao rất chuẩn.

Nhưng không là gì so với hai cô gái này, họ có chuẩn bị mà đến đương nhiên sẽ không dễ dàng đối phó.

Hiện tại Nghi An cũng không thể nào nhân nhượng được với đám người muốn lấy mạng của mình được.

Cô cũng không giỏi bằng cô gái lạ mặt kia, mọi thứ trên tay của cô được cô gái đó phóng ra điều khiến cho đối phương bị thương.

Tuy nhiên Nghi An cũng không thua kém.

“Con đang mang thai.

Nghi An… nghe lời ba.

Đi ngay đi”.

Nếu không thì một xác hai mạng, cái thai trong bụng cô quá nhỏ lại quá yếu.

Ông sợ khó giữ được lúc đó ông lại ân hận.

“Sẽ không sao”.

Nghi An nói.

Một tay cô ôm bụng mình, thầm nói con ngoan một chút .

Một tay cô cầm chắc lấy khẩu súng.

Bây giờ họ đang trốn vào một góc trong nhà, hai người đó vẫn đi tìm họ khắp nơi.

“Cho người đến thêm đi, bọn họ phòng thân rất giỏi chỉ có hai người e là dễ thất bại và còn không bắt được cô ta”.

Cô gái đó nói trong điện thoại.

“Được”.

Người đó nói.

Thấy người của mình đến ứng phó với Nghi An thì hai người bọn họ mới đỡ lo.

Lúc này ông Lãnh đã bị trúng một phát đạn ngay cánh tay, ông chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nghi An cũng vội giúp ông cầm máu lại.

Nhưng họ đơn phương độc mã chiến đấu, e không phải là cách.

Nhưng không chỉ có hai người họ thôi, rất nhanh sau đó lại có thêm một đám người khác, ai nấy điều trang bị vũ khí.

“Bắt sống lấy cô ta”.

Một tên nói.

“Rõ”.

Cuối cùng, ông Lãnh không khuyên được Nghi An, ông lấy chiếc vòng tay mà ông đang đeo bên người bao lâu nay, ông thở dài một hơi, môi hơi mím lại rồi sau đó lấy bật lửa đốt cháy thứ đó.

Cuối cùng lại ném nó ra bên ngoài cửa sổ.

Nghi An không hiểu ông muốn làm gì? “Ba làm gì vậy ba”.

“Thứ này sẽ đến cứu con”.

Ông nhìn ra cửa sổ.

Cuối cùng cũng đến ngày này rồi.

Ngay khi vừa cháy hết, thì nó phát sáng lên, chiếu thẳng lên trên bầu trời.

Bùm!!! Một nguồn sáng đỏ được lan rộng ra trên bầu trời.

Pháo hiệu khẩn cấp! Đây là lệnh triệu tập quân đội thuộc đặc quyền của ông.

Nếu một mình ông thì không sao, bây giờ Nghi An đang là mục tiêu của họ, ông không thể để cho con bé có chuyện gì được.

Ở một nơi khác, ở phòng truyền tin của quân khu, họ thấy được tín hiệu khẩn cấp của thiếu tướng Lãnh được phóng ra.

Thứ đó được báo động một cách in ỏi.

Bíp

Bíp

Bíp!!! Bíp! Bíp!!

Cấp dưới vội thông báo lên trên, khi nghe tin thì họ lập tức tìm toạ độ của pháo hiệu đó.

Thường Tân lau nước mắt, ông đã đợi được đến ngày thiếu tướng Lãnh trở lại quân đội.

Trần Cảnh Hoài cũng nhận được thông báo và toạ độ đó, là nơi ở của Từ Khiêm mà!!

Xem ra họ đã có chuyện rồi.

Trần Cảnh Hoài vội trang bị vũ khí rồi hôn Giản Ái anh đi ngay.

“Anh…cẩn thận”.

Giản Ái biết anh vẫn còn nhiệm vụ bên mình.

Cũng chỉ có thể giúp anh chuẩn bị mà thôi.

“Anh biết…đừng lo cho anh”.

Trần Cảnh Hoài nói.

“Đợi anh về, qua tết anh sẽ rời khỏi quân đội”.

Sẽ không để em lo lắng nữa.

Anh đã có vợ và con, nhưng sứ mệnh của một quân nhân khiến anh không thể quên được.

Thân là quân nhân, một khi có lệnh anh bắt buộc phải có mặt để là gương cho cấp dưới.

“Mẹ con em ở nhà đợi anh”.

Giản Ái cười, vẫn không che giấu được nỗi lo lắng.

Trần Cảnh Hoài đi ngay, anh vẫn không quên quay đầu lại.

Hôn cô thật sâu sau đó xe quân đội đến anh đi ngay.

Giản Ái nhìn anh đi, không kìm được nước mắt nữa, chỉ có thể bật khóc.

Anh là quân nhân, mặc trên người bộ quân phục mà người dân tự hào nhất.

Bảo vệ người, trừ đi kẻ xấu.

Nhưng không biết anh vẫn còn có gia đình, còn có con mà họ đang đợi ra đời.

Giản Ái muốn ích kỷ một lần, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra được.

Chỉ nhìn theo xe đã dần khuất xa.

Chỉ mong anh được bình an mà thôi.

Người ta nói phụ nữ mang thai không nên khóc, nhưng sau Giản Ái vẫn không kìm được nước mắt đang rơi của mình.

Cô không muốn anh làm anh hùng của cả nước, chỉ cần anh bình an, con của cô vẫn cần có cha nó.

“Đi vào nhà thôi”.

Lão tướng quân bước đến.

“Cháu đừng khóc”.

Ông cũng nhận được tin, cho nên lo lắng cho đứa cháu gái của mình.

Cháu trai đã đi giúp thiếu tướng Lãnh, ông phải đến xem cháu gái của mình.

“Ông nội.” Hu hu!!! Là con nhà tướng, Giản Ái biết mình không được yếu đuối, nhưng mà họ không biết cô cũng là con người, là bằng xương bằng thịt.

“Cháu không muốn anh ấy đi”.

Nhưng vì nhiệm vụ anh vẫn phải đi.!

“Ông biết”.

Khi ông đi làm nhiệm vụ, vợ ông cũng khóc như vậy.

Nhưng vẫn không thay đổi được.

Nhà nước, quân đội vẫn cần họ bảo vệ để được bình an.

Thân là tướng lĩnh không cho phép ông lùi bước, chỉ có thể tiến lên mà thôi.

Bọn họ phải đứng ra phía trước, tiến về trước thì mới noi gương cho các binh sĩ khác.

Đất nước bình yên họ mới trở về với gia đình được, nếu may mắn còn sống thì sẽ được đoàn tụ với gia đình, nếu không may…chỉ có thể chôn vùi thân mình dưới lòng đất sâu thẩm mà thôi.

Cũng không kịp từ biệt với người thân hay người yêu.

Khi hoà bình rồi, mấy ai còn nhớ đến những người quân nhân đã hi sinh vì đất nước, vinh quanh chỉ còn lại một tấm bia mộ hay một lời khen danh dự mà thôi.

Mấy ai hiểu được nỗi đau cho những người ở lại, khi mất đi người thân, người yêu, mất đi chồng hay con.

Điều là những nỗi đau rất lớn đối với họ.

Những người ở lại đôi khi còn đau khổ hơn những người đã đi trước.

Giản Ái bật khóc trên vai ông mình, ông khẽ vỗ vai cháu mình, khoé mắt ông cũng ửng hồng theo.

Nếu anh mà có chuyện gì…Giản Ái cả đời này cũng không thể nào thoát được bóng tối in sâu trong tim cô ấy vì ngày hôm nay..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.