Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 87: Chương 87




Sáng hôm sau ,

Tại ngôi trường Đại học đúng đầu đất nước là Đế đô.

Những sinh viên đi lại nói chuyện động đúc.

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa miệng còn đang gậm cây kẹo mút ăn mặc sinh viên đi vào.

Cô gái nhìn xung quanh ánh mắt chán chường đi vào một lớp rồi đi xuống bàn cuối cùng ngồi xuống nghịch điện thoại.

Những người có mặt đều bàn tán không nguôi,

- " Cậu ta là ai thế ?"

- " Không biết nữa chắc là sinh viên mới! chắc sắp hay ho lắm đây !"

Ring! ring! ring

Chiếc chuông vào tiết bắt đầu nhưng cô vẫn không hề quan tâm mà cắm mặt vào chiếc điện thoại.

- " Nghe nói hôm hay có sinh viên mới ! Em ấy đâu rồi! lên chào hỏi với lớp nào ?"

Đến khi một giáo viên gọi tên cô chỉ liếc mắt lên nhìn giáo viên không có ý đứng dậy nói ,

- " Ngọc Ánh ! Không cần giúp đỡ !"

Nhìn phong thái của cô mọi người trong lớp nhìn cô mà bàn tán ,

- " Cô ta là ai thế! tưởng mình là ai mà giám nói thế !"

- " Đúng đó ! mà tôi hình như đã thấy cô ta ở đâu rồi thì phải ! "

Giáo viên cũng không biết nói gì chỉ dành vào tiết nhưng cô không hề để ý đến bài học trên lớp mà cắm mình vào điện thoại chơi.

Ring! ring! ring

Chuông hết tiết cuối cùng cũng vang lên giáo viên bước ra khỏi lớp còn cô thì ngủ trên bàn.

Nhưng đột nhiên một đám người từ nhiều phía của lớp bước lại đi đến chổ cô nằm mà trêu chọc ,

- " Chúng mày coi ai này ! hahaaa! con mồi mới nè "

Ngọc Ánh khuôn mặt khó chịu mà tỉnh dậy nhìn khuôn mặt của những người bước lại nhìn cô trêu chọc ,

- " Chứ tưởng con Tiểu Vy đó nghĩ học rồi thì không có ai chơi! "

- " Ai ngờ có thế con mồi mới !"

Nhưng bọn chúng vẫn chưa kịp phát hiện rõ mối hoạ sắp đến mà bước đến định đánh vào đầu cô nhưng lại bị Ánh đánh ngay vào đầu ngã lăn quay ra phía sau.

Rầm

Những người có mặt ở đó đều bàng hoàng không tin vào mắt mình.

Nhưng cô lại thảm nhiên đứng dậy nhìn về phía những sinh viên còn bên trong nói ,

- " Những ai không phận sự thì ra ngoài !.

nếu không đừng trách tôi! "

Những sinh viên khiếp sợ chạy hết ra ngoài đóng cửa lại chỉ còn cô và bọn chúng ở trong.

Bọn chúng nhìn cô mà nở ra nụ cười trêu chọc tiến lại vỗ vỗ vào mặt cô ,

- " Đúng là không tự lượng sức! "

Áaaaaaaa

Nhưng cánh tay vừa vỗ vỗ vào mặt cô liền bị cô đánh gãy mà hét lớn.

Những người còn lại trong số bọn chúng thấy bạn mình bị đánh liền song lên đánh trả nhưng đều bị cô đánh nằm la liệt dưới sàn.

Hahaaaaa

Ngọc Ánh mở điện thoại ra quay lại video cười như điên đi lại quay những đứa nằm dưới đất chân không ngừng đất vào bọn họ ,

- " Chúng mày không phải giỏi lắm sao ! sao không đánh tiếp đi ! "

Cô cúi xuống vỗ vào mặt đứa cầm đầu nói vọng vào tay chúng ,

- " Sao phải mày có gan lắm sao! lúc đánh em gái tao chúng mày ngon lắm mà ! "

Nhưng chưa kịp nói xong những giáo viên liền xong vô đưa những đứa nằm la liệt xuống đất ra còn cô đi thẳng lên phòng giáo viên cùng họ.

Ngọc Ánh tiến lại ngồi vào ghế chân bỏ lên bàn mở điện thoại ra coi không quan tâm đến xung quanh.

Đến khi những phụ huynh của những đứa trẻ bị đánh đó đi đến.

Những sinh viên cũng đồng loạt bước vào trên người đều bị băng bó.

Những phụ huynh nhìn về phía cô mà chửi mắng lăng mạ ,

- " Đồ mất dạy! sao mày giám đánh con tao ! "

- " Mày không có ba mẹ dạy sao! đồ thứ nghèo hèn ! sao mày giám đánh con tao "

Như bị đánh vào trọng tâm cô ngẩng mặt lên đôi mắt tức giận nhìn về phía những người lăng mạ chửi mắng ba mẹ cô ,

- " Các người nghĩ! các người là ai mà giám sỉ nhục ba mẹ tôi !"

Chát

Nhưng đột nhiên một trong số đó liền tiến lại tát thẳng vào mắt cô ,

- " Đồ con điên này! mày giám chửi tao "

Hahahaaaa

Ngọc Ánh cười lớn đi về phía bà khiến ai ai có mặt đều phải rung sợ ,

- " Hay! các người hay lắm thì ra con chúng mày mất dạy như thế là những người là ba mẹ như chúng mày giám !"

Các đứa sinh viên đó vẫn không trừ mà nhìn cô cười hả hê nhìn cô bị đánh ,

- " Mày có tin chúng ta cho gia đình mày biến mất khỏi đây không hả ! "

Nhưng Ngọc Ánh chỉ nhìn bọn họ mà nở ra một nụ cười kinh dị khiến ai có mặt cũng phải trùng mình ,

- " Nếu các người có bản lĩnh thì mời! nhưng trước tiên tôi sẽ cho các người xuống dưới cái đáy xã hội cái đã nhỉ !"

Cô lấy máy điện thoại gọi ai đó - " Tôi muốn những người có mặt ở đây phá sản hết cho tôi !"

Nhưng phụ huynh và học sinh có mặt ở đây vẫn chưa nắm bắt được vấn đề mà nhìn về phía cô châm chọc ,

- " Cái gì! phá sản sao! mày nghĩ mày là ai ?"

Nhưng chưa kịp để họ cười lâu hàng loạt những phụ huynh đều bị gọi đến ngay.

Vừa bắt máy tâm trạng nụ cười đó liền bị dập tắt thay vào đó ai ai cũng nhìn cô với khuôn mặt sợ hãi đến tột độ.

Một phụ huynh trong số đó còn chạy đến quỳ xuống van xin cô ,

- " Xin cô! tôi sai rồi! xin cô tha cho chúng tôi! "

Nhưng chúng vẫn chưa phát hiện ra hiểm hoạ đang dần dần ập đến mà một trong đó nhìn mẹ mình đang quỳ dưới chân cô nói ,

- " Sao mẹ lại quỳ dưới nó chứ! mẹ đứng lên đi !"

Chát

Nhưng liền bị mẹ cô tát thẳng vào mặt hét thắng vào mặt ,

- " Đồ con ngu ! tại mày mà nhà mình phá sản rồi đó ! mày biết không hả !"

Nhưng sinh viên lúc này mới cảm thấy sợ hãi nhìn về phía ba mẹ mình hỏi ,

- " Không phải đúng không ba ?"

- " Chắc không phải đâu ! đúng không mẹ !"

Nhưng nhận lại họ chỉ là sự im lặng đến đáng sợ những bậc phụ huynh không còn kìm được mà đánh chúng một trận.

Còn những phụ huynh khác thì tiến lại xin lỗi cô mong có được một lối thoát,

- " Tôi cầu xin cô tha cho chúng tôi một mạng !"

Nhưng bên trong đó vẫn có một phụ huynh không chấp nhận sự thật tiến lại kéo cổ áo cô lên.

Nhưng cô nhìn lên mặt ông mà vô cảm như nhìn vào hư không nói ,

- " Bỏ ra !"

Nhưng ông ta lại không nghe lời cảnh báo của cô mà càng túm chặt lấy nó.

Ánh mắt nhìn thẳng vào ông ta trên môi không biết từ bao giờ liền nở là một nụ cười quái dị.

Rầm

Cô dùng tay đánh váo gáy ông ta rồi đạp thẳng ông ta vào tường khiến ông ta văng thằng tường rồi tiếp đất một cách đau đớn.

Miệng ông ta chạy máu rồi ngất đi khiến cho bọn chúng không còn đứng vững được nữa mà ngã quỵ xuống đất.

Ngọc Ánh cuối cùng không còn thú vị được nữa mà bước ra bên ngoài bỏ lại họ đang sợ sệt trên nền đất.

Cô lấy máy ra nhắn cho ai đó một dòng tin nhắn rồi nhanh chân bước ra khỏi đó ,

/ Chị dọn đường cho em rồi! đi học lại đi !/

Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc nhưng khi vừa bước ra thì một bóng dáng quên thuộc tiến lại ôm cô vào lòng ,

- " Thiên Mộc cậu về rồi! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.