Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 81: Chương 81




Ba ngày sau

Từ ngày Mạc Thiên Mộc nhìn thấy anh ở bệnh viện cùng cô gái đó trực giác của cô liền vô cùng nhảy bén.

Cô luôn đề phòng mọi người thứ không còn tin tưởng bất kì ai !

Âu Dương Doãn Thần cuối cùng cũng đã trở về nhà.

Thiên Mộc cố gắng giữ bình tĩnh không hỏi , cô rán hết sức nở ra nụ cười chào đón anh về -" Anh có mệt không ? Ăn đói chưa ? Em vừa nấu xong hay! "

Nhưng trả lời cô chỉ là một câu nói lạnh lùng đầy mệt mỏi,

- " Anh ăn rồi! bây giờ anh còn phải làm báo cáo ! nên có lẽ sẽ ngủ muộn có gì em ngủ trước đi !"

Mạc Thiên Mộc nhìn anh đi lên lầu đến thư phòng không hề hỏi hang gì !

Nhưng cô vẫn cố nhịn cô đi lại bàn ăn ! nhìn những món ăn lạnh lẽo mà cô đã mất công sức mấy tiếng đồng hồ để nấu.

Dù cô đang trong thời kỳ ốm nghén không thể ngửi thấy vui tân như cô vẫn cố gắng nhịn nấu những món mà anh thích dù biết rằng mình không thể ăn được.

Nhưng cô vẫn cố nấu cố gắng níu kéo mối quan hệ này vậy !

Vì người làm trong nhà được điều đến nhà chính rồi nên bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cô và anh.

Nhưng vì không nở đổ cô cố gắng ngồi xuống gắp từng miếng cá miếng thịt cho vào miệng.

Nhưng chưa kịp nuốt thì một thức ăn liền trào lên.

Thiên Mộc cố gắng chạy vào nhà vệ sinh ói ra.

Cô mở vòi nước rửa mặt trong bất lực mà bật khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng bịp lại miệng không cố gắng phát tiếng động.

Sợ rằng anh sẽ nghe thấy.

Đi ra bên ngoài , cô đổ hết thức ăn mọi công sức của cô vào thùng rác rồi dọn dẹp mọi thứ nhưng vẫn không quên pha một ly cafe cho anh.

Cô đi lên lầu đưa cafe cho anh !

Cô mở cửa bước vào bên trong đặt ly cafe trên bàn.

Thiên Mộc nhìn khuôn mặt khó chịu của anh liền không biết nói gì thì đã nghe câu chấn động,

- " Sao em lại vào đây mà không ngỏ cửa ! Xong rồi thì ra ngoài đi !"

Nhưng cô vẫn cố gắng dữ bình tĩnh bước ra bên ngoài rồi đi thẳng vào phòng cô.

Cô bước vào bên trong căn phòng ngủ của hai người.

Căn phòng hôm này lại tối tăm đến lạ cô bước lại nằm lên giường hứng mặt vào bên trong.

Lúc này cô vừa xoa bụng mình vừa khóc nước mắt lăn dài lên gò má.

" Mẹ phải làm sao đây ! ba con hình như! không còn như trước nữa rồi !"

________________________________

Sáng hôm sau ,

Trong căn phòng rộng lớn không có một tiếng nói tiếng cười lạnh lẽo đến lạ.

Mạc Thiên Mộc thức dậy theo thói quen mà rờ bên cạnh.

Nhưng lạnh đến lạ giống như người kia chưa từng ngủ lại ở đây vậy.

Cô bước vào vệ sinh cái nhân rồi bước xuống làm bữa sáng thì thấy tờ giấy đặt trên bàn ,

" Anh có việc nên đi làm trước !"

Thiên Mộc nhìn vào tờ giấy không biết phải nói gì ,

Chỉ dành vào bên trong làm vài món đơn sơ và ly sữa mình có thể ăn được.

Cô ngồi một mình ăn trong căn nhà lạ lẽo không biết tại sao căn nhà rộn ràng tiếng cười bây giờ lại lạ lẫm đến lạ.

Không biết phải làm gì !

Nhưng vì cuộc hẹn với em cô Tiểu Vy nên cô cố gắng nòng mình lên không để con bé biết.

Tưởng chừng như chuyến đi này cô sẽ khoẻ khoắn vui vẻ thì lại gặp anh cùng cô ta đang nắm tay nhau chơi cùng công viên.

Tiểu Vy cũng nhìn theo hướng của cô thì tức giận không kìm được lòng mà muốn chạy tới tán vào mắt cô ta nhưng lại bị cô kéo tay lại.

- " Sao anh ta giám! chị đang mang thai mà anh ta giám ngoại tình sau lưng chị sao ! đúng là đồ đàn ông tồi !"

Cô vẫn cố giữ trạng thái bình tỉnh lấy máy ra rồi bấm vào số anh lên gọi.

Một lúc sau thì bên đầu dây bên kia liền bật máy ,

" Em gọi anh có việc gì sao ! "

Nhưng chưa kịp để anh nói hết cô liền hỏi -" Anh đang ở đâu ?"

Đầu dây bên chia chỉ đáp lại - " Anh đang ở công ty! anh bận rồi! anh cúp máy đây có gì anh điện lại !"

Không từ bao giờ lớp phòng bị duy nhất của cô đã dần dần vỡ tan từng mảnh.

Đôi mắt cũng vì thế mà sưng đỏ , Tiểu Vy đứng bên cạnh cô chứng kiến toàn bộ cũng không biết nói gì.

Có tức giận ! Có phẩn nổ ! Cũng có sự đau thương !

Người đời không biết lại ngưỡng mộ Thiên Mộc vì cưới được người mình yêu vừa giàu lại đẹp trai.

Nhưng bên trong là sự chịu đựng đầy đáng thương !

Mạc Thiên Mộc không thể nào có thể đứng vững được nữa chỉ có thể dựa vào người của Tiểu Vy.

Tiểu Vy thấy vậy cũng dìu cô lại ghế gần đứng vừa hỏi ,

- " Chị có sao không ? Sao chị không hỏi anh rễ ? Rõ ràng anh ấy nói dối mà ! "

Chưa kịp trả lời thì một bóng dáng quen thuộc dần dần đi lại phía cô ,

- " Thì ra là Âu Dương phu nhân !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.