Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 7: Chương 7




An Hinh hiện lên sự vui mừng , liền nói :

- " Cậu chủ ! Chỉ cần thi lần này hơn kì thi lần trước một bực là được !"

Khuôn mặt của Mạc Thiên Mộc đầy sự thắc mắc , hỏi :

- " Vậy kì thi lần trước tôi đứng hạng mấy ?"

An Hình từ khuôn mặt vui vẻ trở nên buồn và lo lắng , nói :

- " Dạ!.

.

Nhất từ dưới đếm lên.

"

Khi nghe câu trả lời , cậu như bị một hòn đá đè lên đầu , lấy tay chê mặt , nói :

- " Cậu xác định mẹ tôi nói chỉ cần tôi tăng một hạng.

"

An Hinh úp hai tay lại , khuôn mặt thẩn thờ , nói :

- " Đúng ! Bà chủ nói chỉ cần cậu thi được thứ hai từ nhất đếm lên bà sẽ thưởng ! "

Tay cậu nắm thành đấm nhưng trong lòng cậu như muốn khóc , nói :

" Đúng là mẹ ruột ! Không như cậu kiếp trước 10 tuổi đã bắt học hết chương trình đại học rồi !"

" Không những thế thành tích không tốt còn bị đánh nữa !"

! ! !.

.

Bước đến hành lang đến lớp , tay Mạc Thiên Mộc chìa lên vai để sau sách cặp trước đi đến lớp , không thể che đâu đi sự đẹp trai , soái ca của cậu.

Những tiếng ồn ào sau lưng cậu nhưng bây giờ đã có phần thay đổi.

" Các cậu có thấy Mạc Thiên Mộc đã thay đổi không giống trước đây !"

" Cứ thấy cậu ấy!.

.

"

" Rất đẹp trai "

Khi trước đến cửa lớp tay cậu còn đang mở cửa , nhưng cậu vẫn quay người ra cửa cười tươi , nói :

- " Cảm ơn ! Các cậu cũng rất xinh đẹp !"

Chính vì nụ cười và câu nói của cậu đã làm cho các bạn nữ đang ồn ào sau lưng đỏ mặt hết

Á! á! a!.

.

Có những bạn không che nỗi sự xấu hổ liền chê mặt lại

Oa! oa! !

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

Vào lớp , chúng em chào thầy ạ !

Mạc Thiên Mộc đang ghi chép bài trên lớp thì Vĩnh Hạo ngồi trên cậu , cùng với cô gái ngồi bên cậu ta dật sách cậu , nói :

- " Trời mưa hay sao mà Mạc Thiên Mộc học thế mày !"

Cô gái bên cạnh là Lộ Minh Thi cũng cười cợt theo làm cho cậu càng không thể vui cười như trước mà kèm theo đó chỉ là sự lạnh lùng.

Mạc Thiên Mộc dơ tay lên nói , không ngại chỉ thẳng tay hai người :

- " Thầy ! Hai bạn này làm mất trật tự !

Mạc Thiên Mộc vừa nói thầy liền tức giận nhìn Vĩnh Hạo và Lộ Minh Thi , nói :

- " Hai đứa ra đứng 15 phút cho tôi ! "

Khi bước ra ngoài Vĩnh Hạo vẫn không ngại nói lời hâm doạ cậu :

- " Để đó , cậu chết chắc ! "

Nhưng Mạc Thiên Mộc vẫn nở lên một nụ cười ma mị , nói :

- " Cậu thử xem "

Vĩnh Hạo không còn gì để nói chỉ có thể ngẹn họng , nói :

- " Cậuuuuuuuu "

____________________________

Về đến nhà

Mạc Thiên Mộc vừa đi đến cầu thang liền thấy một người phụ nữ kì lạ nói chuyện với mẹ cô Liễu Như Thu.

Mạc Thiên Mộc đã nhìn rõ hơn người phụ nữ đó , bà ta có khuôn mặt hình như đã có tuổi nhưng vẫn không không thể phai nơ nét xinh đẹp trên khuôn mặt , bà ăn mặc một bộ váy rất quý phải thể hiện sự quý tộc của bà không khác gì mẹ cậu ở kiếp trước cả , nhưng hình như rất quên thì phải.

Cô liền thắc mắc , đi xuống lại phòng khách , cô hỏi mẹ :

- " Mẹ ! Quý bà xinh đẹp này là ai vậy ạ ?"

Người phụ nữ kì lạ đó liền nói :

- " Đứa bé này thật là dẻo miệng ! Ta chừng tuổi này rồi đẹp gì nữa !"

Mạc Thiên Mộc cười tươi , lắc đầu phản bác lại :

- " Quý bà đây thật sự rất xinh đẹp mà nhưng không đẹp bằng mẹ con đâu nha !"

Hahaaaaaaaa

Tiếng cười vang lên khắp phòng khách làm tăng thêm sự vui vẻ , bây giờ Liễu Như Thu mới chỉ tay về phía người phụ nữ kì lạ nói :

- " Người này là Chu Mạc Di - mẹ của Âu Dương Doãn Thần , chủ tịch tập đoàn Âu Dương thị nổi tiếng đó.

Cảm giác của cô đoán không sai , Chu phu nhân này luôn đến chơi với cậu và coi cậu như con ruột vậy.

Chu phu nhân cười ,kéo tay cô ngồi bền cạnh bà , nói :

- " Dạo này con có khoẻ hơn chưa ?"

Khuôn mặt của bà từ vui cười trở thành buồn và có chút lo lắng , nói tiếp :

- " Lúc con ở viện ta đang ở nước ngoài không thể thăm con được.

"

Mạc Thiên Mộc cười tươi , lấy tay cô sờ lên tay bà nói :

- " Cháu đã không sao rồi mà ! Bác không cần lo lắng ! Sẽ có nết nhăn không đẹp đâu bác "

Chu Mạc Di lấy tay đặt lên đầu cô vướt ve , nói :

- " Cái đứa này "

Bây giờ , Liễu Như Thu vui vẻ mới lên tiếng :

- " Con đừng chọc Chu phu nhân nữa "

Bất chợt Chu Mạc Di hình như nhớ ra điều gì có vui vẻ , nói :

- " Ngày chủ nhật tuần nay là sinh nhật của thằng Doãn Thần ! Hai người tới dự đó ! Thiệp mời sẽ được nhà tôi gửi đến sau.

"

Cô bất ngờ nhưng trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ , nói :

- " Mẹ và cháu nhất định sẽ đến thăm dự !"

Nhưng mẹ cô Liễu Như Thu lại có biểu cảm khác ,nói :

- " Nhưng mà! !.

"

Chu Mạc Di liền cắt ngang lời , nói :

- " Không nhưng nhị gì hết , hai người đều phải đến chung vui đó nha.

"

Mạc Thiên Mộc cũng muốn gặp người chú mà em gái mình đã đem lòng yêu hơn 10 năm đó.

Cô liền vui vẻ nhưng kèm theo sư nguy hiểm nào đó , cô trả lời :

- " Dạ ! Hai mẹ con con sẽ đến thăm dự ạ !"

Ba người cười nói vui vẻ ăn cơm tối xong thì Chu phu nhân phải về nhà , nên Mẹ cô Liễu phu nhân đã ra tiễn bà về , cô cũng lên phòng mình.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

30 phút sau

Mạc Thiên Mộc cảm thấy thật buồn chán vì cô muốn mình học để nâng cao được vị thế của mình ở trường.

Càng học Mạc Thiên Mộc lại càng thấy buồn chán hơn , tay chân của cô lại muốn đánh nhau nữa , cô liền nói :

- " Thôi vậy ! Đi xong rồi về đánh tiếp !"

Cô liền thay một bộ đồ đen rồi , đội mũ và đeo khẩu trang cận thận rồi nhảy cửa sổ ra khỏi nhà trong đêm.

Mạc Thiên Mộc đang đi trên đường liền thấy một người đàn ông kì lạ liền đi theo , đi được một lúc gì đó liền thấy bọn họ giao dịch gì đó với Lộ gia thì phải.

Thấy vậy , cô liền lấy máy điện thoại ra chụp lại để làm chứng cứ.

Nhưng đang trong lúc chụp thì một đoàn người chạy tới bao vây hai người bọn họ , Mạc Thiên Mộc thấy vậy liền núp vào một bên.

Trong đoàn người vừa chạy đến có một người đàn ông kì là đang đứng sau bọn họ hình như là lão đại của bọn họ.

Lão đại đó liền từ sau đoàn đi đến trước khuôn mặt luôn để lộ sự lạnh lùng khó tả , nói :

- " Các người dám giao dịch ở địa bàn của tao ! "

Lão đại đó liền biến sắc khuôn mặt thể hiện sự tức giận nhưng vẫn lạnh lùng kèm , nói tiếp :

- " Các người dám buôn bán ở địa bàn của tao thì đều phải chết !"

Nói xong hàng loạt người đứng dưới tướng của Người Lão đại đó liền xong lên giết hết hai người đó.

Khuôn mặt của anh ta lạnh lùng nhưng mai giờ chưa có chuyện gì xảy ra nói tiếp :

- " Dọn sạch sẽ "

Bọn người đi dưới tướng anh đồng thân trả lời :

- " Rõ "

Mạc Thiên Mộc từ nảy đến giờ theo dõi nhưng gì xảy ra nhưng cô hơi bất giờ rằng người đứng đầu của bọn họ lạ Âu Dương Doãn Thần người chú mà em gái mình đã từng yêu.

Đang theo đuổi thì đột nhiên một giọng nói vang lên :

- " Ra đây ! Xem mãi vậy sao !

Mạc Thiên Mộc biết thân phận mình đã bị lộ liền chạy trốn , nhưng kì lạ là tốc độ của Âu Dương Doãn Thần lại còn nhanh hơn cậu tóm cổ áo cậu bắt lại.

Âu Dương Doãn Thần , chỉ lanh lùng nói :

- " Sao không chạy nữa đi !"

Mạc Thiên Mộc có chút tức giận nhưng lại trở nên một nụ cười trên môi , nói :

- " Anh bắt tôi làm gì ? Thích tôi à ! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.