Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 67: 67: Chương 66




Nhìn anh từ phía sau bước lại gần cô bao quanh là những người áo đen khiến cô sợ hãi ,

- " Không...!không phải...em chỉ...chỉ muốn...!"

Doãn Thần nhìn cô tiến lại tay bóp lấy miệng cậu khuôn mặt đầy giận dữ ,

- " Em là người chạy trốn bây giờ lại nói không....em muốn lừa ai HẢ !"

Mạc Thiên Mộc sợ hãi không giám nhìn thẳng vào mắt anh , cậu thật không biết giải thích thể nào .

Đột nhiên Doãn Thần bế thóc cô lên vai đi thẳng ra xe .

Cô hoảng hốt đấm vào lưng anh ,

- " Anh làm gì vậy...thả em xuống...thả...!"

Chưa nói hết câu Doãn Thần đánh vào mông cô vài cái nói ,

- " Em yên ngay !"

Bị đánh cô chỉ biết uấn ức không nói vì sợ lại bị đánh ...thật quá xấu hổ mà .

Anh bế cô vào trong xe đóng cửa lại , anh ngồi bên cạnh cô .

Xe chạy băng băng trên đường bao quanh xe anh là những chiếc xe ô tô đang nối đuôi nhau chạy theo xe anh.

Khí tức lạnh lẽo nhanh chóng lan trong khắp xe khiến cho tài xế xe là thuộc hạ trung thành nhất của anh cũng phải lạnh sống lưng mà phù hộ ,

- " Phu nhân lần này coi như xong !"

Anh kéo tay cô khiến cô ngồi lên đùi mình , anh lau đi nước mắt còn đọng lại trên má ,

- " Ai làm !"

Đôi mắt vì khóc mà bây giờ đã sưng lên từ lúc nào Mạc Thiên Mộc ôm eo dụi vào ngực anh ,

- " Không có ai làm cả...!chỉ là bụi bay vào mắt thôi !"

Dù tức giận nhưng anh vẫn cho cô ôm mình ,

- " Em giám lừa tôi !"

Nhưng không gian lại trở nên im lặng không ai trả lời khiến cho A tam ở phía trên lạnh sống lưng nói thầm ,

" Lần này coi như xong !"

Nhưng khi anh định nói cô cho ra lẽ thì nghe tiếng thở đều đặn trong lòng mình thì mới biết cô đã ngủ.

Chẳng vì cô đã quá mệt mỏi vì một ngày chơi đuổi bắt chạy trốn anh .

Ánh mắt dịu dàng nhìn cô đang ngủ ngon trong lòng anh méo mũi cô đầy bất lực ,

- " Chờ em ngủ dậy coi anh xử em thế nào !"

Doãn Thần chỉ biết thở dài ôm cô vào lòng không để cô thức .

A Tam thấy thế thì thở vào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên chuông điện thoại kêu .

Reng...reng...reng

A Tam cố gắng lấy điện thoại ra tắt chuông gấp thì A Tam cố thể một lần nữa cảm nhận được một đôi mặt chết chóc đang nhìn anh từ phía sau chằm chằm .

Doãn Thần nhìn A Tam khuôn mặt đầy khó chịu như một trái bom nổ chậm bất kì lúc nào tính mạng của cậu đều nguy hiểm .

Nhưng đột nhiên cậu ta lại quay về phía sau nói ,

- " Lão Đại...đã bắt được kẻ nội gián !"

Âu Dương Doãn Thần nhìn vào cô chằm chằm rồi lại hôn vào tóc cô ,

- " Tới đó đi !"

A Tam nhìn Thiên Mộc nói , - " Vậy phu nhân...!!"

Anh nhìn cô nói -" Không sao !"

Chiếc xe ôtô màu đen chuyển hướng các xe phía sau cũng dần dần chuyển hướng theo .

Chiếc xe lao trên đường cao tốc đi ra ngoại ô của thành phố , một nơi hẻo lánh không một bóng người.

Chiếc xe leo lên dóc đi lên đỉnh ngọn núi một căn cứ vững chắc dần dần hiện ra trước mắt.

Bên ngoài căn cứ được xây dựng như một toà tháp khổng lồ bao quanh là những con đường gập ghềnh đầy đá và cây cối che lấp .

Một chiếc cổng sắt dần dần mở ra những chiếc xe hàng loạt chạy vào trong dừng lại trước sảnh lớn .

Hàng loạt những người áo đen đứng từng hàng cúi chào anh .

Âu Dương Doãn Thần từ trong xe bước ra trên tay còn bế cô .

Một người đàn ông bước ra đặt tay lên vai anh ,

- " Mày làm gì lâu thế !"

Mạc Thiên Mộc nghe tiếng động khó chịu dụi vào lòng anh hư một tiếng khiến cho ai đó bị một ánh nhìn cảnh báo .

Người đàn ông đó không ai khác chính là Vĩnh Hiên - Đại thiếu gia của Vĩnh gia và là anh trai của Vĩnh Hạo.

Bây giờ Vĩnh Hiên mới để ý trong vòng tay của anh có một nữ nhân xinh đẹp đang nằm .

Doãn Thần bước vào bên trong để lại sự ngơ ngác ,

- " Cậu ta không phải không thích phụ nữ sao...sao bây giờ lại bế phụ nữ thế kìa !"

Nhưng A Tam từ sau bước vào , - " Là thật đó...!người trên tay lão đại chính là phu nhân vợ của lão đại đó chứ !"

Vĩnh Hiên nhìn cậu ta hai tay dữ chặt vào hai bên vai cậu ta hỏi ,

- " Vợ gì chứ ! Hắn ta lấy vợ khi nào mà tôi không biết !"

A Tam hất tay hắn ra nói - " Lão Đại yêu đương với phu nhân hơn nữa năm rồi mà anh ko biết à !"

Nói xong A Tam bước vào để lại sự ngạc nhiên của ai đó ở lại .

Doãn Thần bế cô đi đến một căn phòng ngập tràn màu đen u ám .

Căn phòng rất rộng được trang trí theo kiểu châu âu đầy sang trong và không kém phần quyền lực.

Anh bế cô đi lại chiếc giường lớn ấp ấm , nhẹ nhàng đặt cô xuống giường khi nghe tiếng thở đều của cô anh mới tiếp tục ngỡ đôi giày thể thao của cô xuống rồi đắp chăn rồi đóng cửa đi ra ngoài .

...........

Trong cơn mơ Thiên Mộc đột nhiên tỉnh giấc , vừa tỉnh dậy đập vào cô là một căn phòng toàn ngập màu đen đầy u án nhưng vẫn rất đẹp và sang trọng .

Cô kéo mềm ra bước chân xuống mềm đất lạnh lẽo mà rùng mình liền xỏ giày mặc vào chân đi đến gần cửa sổ kéo rèm cửa ra .

Đập vào mắt cô là cảnh nước hùng vĩ toàn ngập cây cối .

Cô nhìn ra bên ngoài mà sững sờ không biết mình đang ở đâu và ai đã đưa mình đến ,

- " Đây là đâu thế này ! "

Thiên Mộc quay người nhìn xung quanh một lúc sau lại đi đến gần cửa thăm dò tình hình .

Cô mở hé cửa ra vừa đủ để cô nhìn thấy cảnh vật xung quanh nhưng đột nhiên cánh cửa mở to ra A Tam từ đến ngoài nhìn vào khiến cho Thiên Mộc muốn rớt tim mà lùi lại phía sau .

Áaaaaaa

Sau một hồi bình tĩnh Thiên Mộc nhìn A Tam mà than thở,

- " Lần sau...đừng bất thình lình xuất hiện như thế nữa...!!"

A Tam nghe thể cũng gật đầu Thiên Mộc nhìn xung quanh định hỏi gì đó thì cậu ta hiểu ý trả lời ngay ,

- " Ở đây là căn cứ của bang thưa Phu nhân !"

Mạc Thiên Mộc cũng hiểu được đôi phần nhưng đột nhiên một tiếng động khiến cô phải đừng lại .

Ộc ...ộc ...ộc

Nhìn bụng mình mà xấu hổ A Tam nghe thấy không biết nói gì ,

- " Phu nhân ...ở đây có một căn tin hay người xuống....!!"

Chưa kịp nói kết câu Thiên Mộc vì xấu hổ mà không cho cậu ta nói tiếp mà nói ,

- " Đi tới đó thôi !"

Nghe vậy A Tam đi trước dẫn đường cho cô tới .

Thiên Mộc đi rất lâu đi qua nhất nhiều căn phòng khác nhau thì mới đến căn tin .

Bước vào bên trong cô đã phải choáng ngợp với không gian rộng rãi của căn phòng và hương thơm của thức ăn .

Cô định đi đến lấy thức ăn thì A Tam đã nhanh tay hỏi,

- " Phu nhân ngồi đi...để em đi lấy thức ăn !"

Nghe vậy cô kiếm một chổ ngồi xuống vì bây giờ sắp tới giờ ăn nên đồ ăn đã chuẩn bị xong nhưng chưa có người nên cô rất nhanh đã có thể chọn một chổ góc khuất không nhiều người để ý .

Một lúc sau A Tam đưa một khay cơm đến cho cô ,

- " Cậu không ăn sao ?"

A Tam thật thà nói ,

- " Tôi không đói hay người ăn trước đi !"

Mạc Thiên Mộc nhíu mày nói ,

- " Sao có thể được chứ ...hay cậu cũng lấy một khay cơm ăn với tôi luôn đi !"

Cậu ta nhìn cô ấp úng không biết nói gì ,

- " Nhưng lão đại ..."

Cô nghe vậy đập tay vào ngực nói một cách chắc chắn ,

- " Tôi sẽ bảo kê cho cậu !"

Nghe câu chắc nịt từ cô cậu ta mới đi lại lấy khay cơm ngồi bên cạnh cậu .

Thì đồng hồ liền điểm giờ hàng ngàn người bước vào lấy cơm một lúc sau nhà ăn liền chật kín .

Nhà ăn lúc này trai có gái cũng có phần lớn trên áo quần của ai ai cũng đều chảy mồ hôi với bị lấm bẩn cả .

Họ ăn rất nhanh như chưa từng được ăn vậy nhưng cũng có người ngồi lại vừa nói vừa ăn .

Vì cô ngồi ở một góc khuất gần đó nên cũng có thể nghe được họ đang nói gì ,

- " Nghe nói Lão Đại hôm này đến bang đó mấy cô có biết không ? "

- " Tôi cũng thấy ...mà tôi còn nghe lão đại bế ai đó đến nữa đó !"

- " Không thể nào...tôi chưa từng lão đại bế ai chắc họ nhìn nhầm thôi !"

Một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp ngồi kế bên liền phản bác ,

- " Không thể nào ...!tôi với anh ấy có quen biết...!nhưng chưa từng nghe có chuyện này !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền đánh mắt qua nhìn A Tam nói ,

- " Cô ta là ai ?"

A Tam nhìn về phía cô ta rồi nói ,

- " Cô ta là Kely - đội trưởng của cánh quân thiện xạ ...cô ấy được coi là một thiên tài về súng ..."

Cô nhìn cô ta ánh mắt đầy ảnh ý nhìn vào ánh mắt của cô ta khi nói về anh cô biết rằng cô ta thích anh .

Nhưng cô vẫn không nói gì mà định đứng dậy đi ra khỏi căn tin thì một tiếng đổ vỡ đã thu hút tầm mắt của cô .

Cô nhìn về phía thân ảnh đang bị cô gái tên Kely đổ cả khay cơm lên đầu thân ảnh đó Kely cười trêu chọc ,

- " Một con vịt xấu xí như cô mà đòi thích lão đại sao ...đồ con điếm !"

Hahahaaaa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.