Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 63: 63: Chương 62




Bầu trời dần dần tối đi kiếm bao nhiêu người phải nuối tiếc không khí cũng vì thế mà lặng xuống những ánh đèn lại sáng bừng lên khắp mọi nơi .

Ánh trăng sáng lại một lần nữa xuất hiện nhưng lại không thể nhìn thấy những ngôi sao sáng lấp lánh nữa có lẻ con người ngày ngày chạy đua với thời gian các toà nhà ngày càng cao đã che đi những vì sao sáng chăng .

Cũng giống như cậu vì hoàn cảnh mà che dấu đi cảm xúc của mình trong thế giới này chăng .

Mạc Thiên Mộc mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây liền trở lại là một nam thần hottboy như trước.

Cậu mặc mủ bảo hiểm rồi chạy xe mô tô đi đến điểm hẹn .

15 phút sau cậu đã có mặt tại một quán ăn không mấy sang trọng nhưng lại rất náo nhiệt.

Bao quanh quán là những bóng đèn điện cùng với đèn nháy làm bừng sáng lên không khí nhộn nhịp khi về đêm.

Mạc Thiên Mộc khi vào bên trong quán thì bị một ai đó phía sau đánh mạnh lên vai ,

- " Mày tới rồi à !"

Cậu quay lại nhìn thì phát hiện người đánh mình là Vĩnh Hạo đi cùng còn có Âu Dương Linh Thi.

Cậu nhìn Vĩnh Hạo nhíu mày khó hiểu hỏi,

- " Bấy bọn còn lại đâu !"

Vĩnh Hạo vui vẻ đưa tay lên chỉ ,

- " Ở bên kia kìa !"

Nhìn thấy bấy bọn trong lớp cậu không nói gì mà tiến lại gần bọn họ ,

- " Các cậu tới lâu chưa ?"

Nghe vậy mấy bọn nữ trong lớp cậu vui vẻ ,

- " Bọn mình cũng mới đến thôi !"

- " Đúng...!đúng vậy...cậu mau ngồi đi !"

Mạc Thiên Mộc ngồi xuống nhưng vẫn không quen quay lại phía sau nhìn Linh Thi và Vĩnh Hạo,

- " Các cậu cũng mau tới ngồi đi !"

Linh Thi tiến lại ngồi vào ghế gần cậu thì liền bị một bạn nữ khác cướp mất Linh Thi chỉ biết hầm hực trong lòng rồi tìm ghế khác Vĩnh Hạo thấy vậy liền đi lại chiếc ghế gần Linh Thi ngồi xuống.

Mạc Thiên Mộc nhìn bàn đầy toàn bia rượu thì nhíu mày ,

- " Xin lỗi...mình không biết uống...!"

Các bạn trong lớp nghe vậy nhưng cố ý không nghe mà ù nhau nói ,

- " Dù sao hôm nay là ngày vui mà...chỉ uống một ly thôi chắc không sao đâu ?"

Các bạn nam nhanh tay lấy một ly rượu ép cậu uống cũng vì không thể từ chối được cậu dành uống.

Rồi dần dần nhiều người khác lại ép Mạc Thiên Mộc uống tiếp không ngừng nhưng vì tửu lượng cậu rất thấp nên rất dễ say khi say vào là không kiềm chế được bản thân làm chuyện gì mà kể cả cậu cũng không biết.

Nhưng chưa được bao lâu cơ thể của Thiên Mộc dần dần nóng lên đầu như búa bổ .

Cảm nhận được điều không hay cậu liền đứng lên đi ra khỏi quán nhưng không biết tình cờ hay cố ý cậu vừa ra khỏi quán lại gặp Tiền Phong Vũ .

Trong cơ thể còn lưu lại một chút ý thức...cậu cố gắng không cho phép mình gặp hắn trong tình trạng thế này nếu không mọi kế hoạch của cậu coi như đổ sông đổ biển hết.

Nhưng ông trời lại trêu ý người cậu cố gắng né hắn ,hắn lại càng tiến lại bắt chuyện với cậu ,

- " Tiểu Thiên ...em sao lại ở đâu !"

Nhưng cậu không trả lời cố gắng khống chế bản thân nhưng càng khống chế hắn lại càng tiến lại giữ chặn lấy vai cậu hỏi ,

- " Em có sao không ? "

Thiên Mộc cố gắng hất tay hắn ra lùi về phía sau vì cậu biết nếu lúc này mà cậu mất đi ý thức thì chắc chắn sẽ xong đời.

Cậu lấy tay đập vào đầu mình để cố gắng giữ sự tỉnh táo nhưng lại dành mất đi ý thức cơn say lại một lần nữa chiếm lấy cậu .

Cậu ngước mắt lên nhìn hắn mỉm cười,

- " Phong Vũ ...sao anh lại ở đây ! "

Tiền Phong Vũ chết lặng khuôn mặt đó nụ cười đó cả cách gọi đó hình như hắn đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra hắn cố gắng trách an bản thân ,

" Em ấy gọi mày như vậy bao nhiêu lần rồi mà bây giờ lại ...!"

Mạc Thiên Mộc tiến lại gần anh ôm anh vào lòng ,

- " Anh đến đón em sao ?"

Phong Vũ nhìn cậu khuôn mặt đỏ tía đã say xỉn từ lúc nào ,

- " Ừ...em hình như say rồi ...!để anh đưa em về !"

Cậu nghiêng đầu qua một bên nhìn hắn vui vẻ mỉm cười ,

- " Dạ !"

Hắn nghe cậu đồng ý định đỡ cậu ra xe đưa cậu về nhà vì hắn biết chỉ cần làm nó cậu sẽ có được thiện cảm của cậu và thẩm chí là cả ba mẹ cậu ...thì con đường thâu tóm Mạc thị và thậm chí kể cả Liễu thị cũng nắm trong lòng bàn tay .

Mạc Thiên Mộc nhìn hắn rất lâu rồi tiến lại hôn má hắn trong sự ngỡ ngàng hắn đứng bất động lấy tay rờ má mình .

Nhưng chưa được bao lâu hắn bị một lực rất mạnh đánh vào bụng khiến hắn phải ngã nhào xuống đất .

Tiền Phong Vũ bị đánh ngã nhào xuống mặt đất lạnh lẽo tay ôm bụng không thể đứng dậy được.

Mạc Thiên Mộc vẫn đứng đó nhìn bóng người vừa đánh Phong Vũ cảm thán ,

- " Đẹp quá đi...!"

Cậu tiến lại gần người đó ,

- " Anh đẹp trai...anh đẹp trai anh có người yêu chưa ...? "

Vì câu hỏi của cậu người đó đen mặt quay sang nhìn cậu ,

- " Anh còn chưa sử tội của em...mà em lại giám !"

Nhưng cậu vẫn tiến lại gần ôm eo Doãn Thần ,

- " Em đâu có tội gì đâu...chỉ có tội yêu anh thôi !"

Anh lấy tay kéo cậu ra hỏi,

- " Vậy anh là ai ?"

Mạc Thiên Mộc nhìn anh chằm chằm lắc đầu ,

- " Sao em biết anh là ai được chứ...!nhưng dù anh là ai thì cũng phải làm bạn trai em !"

Vừa mới bình tĩnh được không lâu thì Doãn Thần lại không giữ được bình tĩnh nữa mà đen mặt tức giận ,

- " Mộc nhi...em hay lắm ...!"

Anh không còn giữ được bình tĩnh nữa lật tức bế cậu trên vai xéc đi nhưng anh vẫn không quên đưa hắn ta về bang mà tra tấn .

Mạc Thiên Mộc không chịu mà dẫy dũa trên vai anh ,

- " Thả em xuống !"

Anh lấy tay đánh vào mông cậu ,

- " Em yên ngay !"

Bị đánh cậu không còn dãy dũa nữa mà mếu máo khóc ,

- " Anh...!hức...!không được...!hức...!đánh !"

Quay lại vài tiếng trước

Âu Dương Doãn Thần đang bận kí hợp đồng với đối tác ở nhà hàng thì điện thoại kêu lên .

Là Linh Thi em gái anh nhắn " Anh ơi...anh ra đây được không ? Hình như Thiên Mộc say rồi !"

Nhận được tin báo anh hớt hãi bỏ công việc cho thư kí rồi rơi đi .

Trên đường tới anh không ngừng lo lắng sợ cậu sảy ra chuyện mà chạy nhanh tới nhưng chưa kịp tới nơi điện thoại anh một lần nữa rung lên .

Nhưng lần này là một tin nhắn nặc danh bên trong nội dung là một tấm ảnh .

Ánh mắt tức giận nhìn vào tấm ảnh bên trong là hình Thiên Mộc ôm hôn Phong Vũ.

Doãn Thần đen mặt tức giận tăng tốc đi đến chổ cậu nhanh nhất có thể .

Khi tới nơi anh định chạy vào thì thấy khuôn mặt thân quen cố gắng tiến lại gần thì cậu lại đồng ý để người lạ đưa cậu về .

Không những thế còn nói không quen anh coi anh là người lạ nhưng điều làm Doãn Thần tức giận nhất là cậu giám khen người lạ dùng đó là anh còn muốn anh là bạn trai cậu dùng cậu không biết anh là ai ,

- " Em hay lắm ...!Mộc nhi !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.