Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 62: Chương 62




Không biết vì sao nhưng hôm nay lại là ngày cô vui nhất từ khi sinh ra có lẽ vì cô chưa bao giờ có được sự quan tâm của ba mẹ chăng .

Dù không phải lần đầu tiên nhưng đây lại là lần đầu tiên Vô Ngọc thấy ấm cúm như vậy .

Lúc trước cô chưa từng được trải qua cảm giác đi chơi cùng gia đình là như thế nào...thật trớ trêu .

Dù cô được nhiều người ngưỡng mộ và ao ước được trở nhanh nhưng họ làm sao biết được mặt trái của sự giàu có chứ .

Từ nhỏ vì là con một mà bị ép phải trở nên hoàn hảo không có một nhược điểm mà điên cuồng học tập ngày đêm nhưng những người khác lại coi đó là tất nhiên vì Vô Ngọc có gia đình giàu có như vậy mà không lại đàm tiếu tôi mua điểm...thật nực cười.

Cô ngày ngày cố gắng phấn đấu mà không một ai công nhận nó ...ngày ngày Vô Ngọc còn phải nhìn bộ mặt giả tạo của những người xung quanh.

Lớn lên Vô Ngọc nắm trong tay quyền lực tối cao...!và tiền tài nhưng cô chưa bao giờ biết thế nào là tình thương thế nào là mẫu tử.

Thật nực cười đúng không ?

Ba mẹ cô ngày ngày đều phù đầu vào công việc không quan tâm đến cô .

Một năm ba mẹ cô chỉ về nhà ba lần mỗi lần chỉ ở lại 2 ngày .

Cũng vì vậy mà cô dần dần quen với sự cô đơn lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình .

Ngày qua ngày cô dần mất đi mục đích sống...cô đã từng muốn hỏi chính mình sống vì điều gì ...cô cũng không biết !

Dần dần cô lại sợ bóng tối sợ sự cô đơn lạnh lẽo trong chính ngôi nhà của chính mình ...!không ai quan tâm cô không ai cầm cô nữa...nhiều đêm vì quá uấn ức cô bật khóc nức nở nhưng cố gắng không phát ra tiếng động.

Nhìn ba mẹ của những bạn bè khác được ba mẹ đưa đón được đi họp cô thật ghen tị với họ còn ba mẹ cô thì lại chưa bao giờ đưa đón hay họp cho cô dù một lần .

Mỗi lần đi họp đều là quản gia đi thay cô ...cô buồn chứ !

Nhưng cô không bỏ cuộc vẫn ngày ngày cấm đầu vào sách vở chỉ mong một ngày ba mẹ cô chịu quay lại nhìn cô chỉ là một lần .

Nhưng điều đó chỉ có thể là ảo tưởng là giấc mơ của cô mà thôi !

Cô ngày ngày cố gắng cắm mình vào sách vở chỉ mong ba mẹ để ý cô dù chỉ là một chút thôi cô cũng vui rồi...vì vậy cô dặn mình phải cố gắng hơn nữa đến cả khi bị bệnh cũng phải đi học .

Nhưng họ không biết họ không công nhận sự cố gắng của cô !

Có lúc cô giáo gọi điện cho ba cô vì cô không đi học ba cô liền bay từ nước ngoài về đánh tôi nhừ tử còn phải nhập viện trong đêm...nhưng sao ông ấy chưa từng hỏi tại sao tôi lại không đi học chứ ...!

Ông ấy chưa từng hỏi tại sao...dù sao cô cũng là con ông mà...tại sao chứ...cô thật sự đã sai sao ...

Cô cố gắng không ngừng là vì ai chứ...tại sao ông ta lại đối sử với cô như vậy ...!ông ta có biết cô vì kiệt sức mà mà ngất đi không ? Ông có biết cô phải một mình lẽ lõi nằm ở bệnh viện truyền nước mấy tiếng không ? Ông có biết cô vì ông mà đã mấy ngày không ngủ không ? Hay là ông chưa từng quan tâm cô !

Cô chỉ muốn nghe ông hỏi "- Con có sao không ? Tại sao con không đi học ?" thật khó như thế sao .

Có lẽ cũng nhờ trận đánh đó mà cô dần bỏ cuộc cô không còn muốn sự chú ý từ họ nữa không cần sự quan tâm nhỏ nhoi mà họ dành cho vô của .

Cô dành sống khép kính hơn không còn dáng vẻ vui đùa của những bạn bè cùng trang lứa nữa cô trầm tính và hứng nội hơn không còn muốn tiếp xúc ai nữa.

Đến khi cô trùng sinh vào cơ thể của em gái cô , Vô Ngọc cứ nghĩ nó giống cô sống trong một gia đình tan vỡ bị bỏ rơi không ai quan tâm nhưng cô đã sai ...dù ba mẹ em ấy li thân nhưng em ấy vẫn có tình thương của mẹ còn cô thì không.

Cô thật sự ngưỡng mộ nó ...sao nó lại có được thứ tình cảm mà cô mãi mãi không có được còn nó lại có chứ ...tại sao thứ cô dùng cả tuổi thơ để ao ước nó chỉ cần quay đầu lại mà thôi .

Tại sao chứ...tại sao...

Hay cô đã bỏ quen gì chăng .

Cô thật sự ngưỡng mộ nó có tình thương của mẹ sau lại có thêm thương của ba còn cô ...lại không có gì ...thật là nực cười đúng không.

Bây giờ co mới hiểu tại sao lần đầu tiền hai người gặp nhau nó lại nói ,

" Em sẽ cho chị thứ chị muốn !"

Thì ra là thứ này nhưng cô vẫn sợ ...sợ rằng họ sẽ phát hiện ra cô không phải Thiên Mộc có phải họ sẽ hận cô ...sẽ đuổi cô đi rồi mắng chửi cô...

Nhưng cô không muốn nói dối cô thật sự không muốn...!nhưng lòng tham của người thiếu tình thương như cô không cho phép mình nói ra ...có phải cô tệ lắm không ?

Cô có tất cả nhưng thứ gọi là tình thương cô lại chưa bao giờ được cảm nhận .

Cô không hận họ tại sao lại không công nhận sự cố gắng của cô...cô cũng không hận họ sao lại không quan tâm cô ...!nhưng cô chỉ hận bản thân mình ...

Sao không giữ được họ .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.