Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 53: Chương 53




Ngày hôm sau

Mạc Thiên Mộc thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến những sự việc sung quanh .

Đột nhiên có ai đó ngõ xuống bàn làm cậu phải ngước mặt lên nhìn ,

Hứ

Nhưng khi nhìn thấy người ngõ thì cậu liền mỉm cười hỏi ,

- " Có chuyện gì sao ? Linh Thi !"

Nghe vậy Âu Dương Linh Thi quay đầu xuống hỏi ,

- " Thiên Mộc...cậu...cậu định thi vào trường đại học nào !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi lâu nói ,

- " Có khi tớ sẽ không học Đại học đâu ...!"

" Mình tốt nghiệp đại học lâu rồi học gì nữa...bao nhiêu cái bằng tốt nghiệp mình để trưng chắc !"

Linh Thi nghe vậy lo lắng hỏi,

- " Sao cậu lại không học...cậu bị sao à !"

Nghe vậy cậu liền xoa đầu cô ấy nói ,

- " Tại mình không thích học nữa thôi ! Nhưng nếu cậu muốn mình sẽ học !"

- " Vậy chắc mình sẽ thi Đại học đế đô đi được không ?"

Âu Dương Linh Thi nghe vậy mỉm cười gật đầu .

Ring...ring...ring

Tiếng chuông tan học đột nhiên cách lên làm cho không gian thêm náo nhiệt hơn .

Cậu cũng vác cặp lên vai rời khỏi lớp .

Vừa đi ra khỏi sân trường liền có ai đó gọi cậu liền quay đầu lại ,

- " Cậu chủ...chờ tôi !"

Thiên Mộc nhíu mày khó chịu nhưng vẫn dừng lại ,

- " Có chuyện gì sao ?"

Nghe vậy An Hinh vừa thở vừa nói ,

- " Cậu chủ ! Hôm nay bà chủ xuất hiện...nên bà chủ nói cậu về nhà !"

Cậu chỉ Ừ một tiếng như tỏ vẻ đã hiểu rồi quay đầu đi còn An Hinh vẫn như vậy đi phía sau cậu .

................................................

Ở nhà cậu ,

Tiếng xe hơi đột nhiên dừng lại một thân hình nhỏ nhắn bước ra từ trong xe .

Cậu bước từ từ vào nhà , càng vào nhà thì cậu liền nghe thấy tiếng đổ vỡ từ bên trong .

Đập vào mắt cậu , ông ta Mạc Gia Hưng đang cầu xin mẹ mình ,

- " Như Thu...xin em tha cho thằng Gia Long với con bé Hy đi mà...!chúng nó không có tội ! "

Nghe vậy cậu cười khẩy đi vào nói ,

- " Hai đứa nó không có tội...vậy những người ra lệnh đánh tôi sỉ nhục tôi lăng mạ tôi thì sao HẢ !"

Liễu Như Thu giật mình nhìn về phía cậu bối rối không ngừng nói lắp bắp ,

- " Sao...sao con về sớm thế ...!"

Nhưng chợt một giọng nói lạnh lùng đầy chế nhạo ,

- " Mày...mày hại hai đứa con tao còn chưa đủ nữa hả...!đúng là ĐỒ VÔ ƠN !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy lòng cậu liền nhói đau ,

" Là cảm xúc của em sao Thiên Mộc !"

Cậu cười khẩy lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ông nói ,

- " Tôi là đồ vô ơn đó ! Tôi là đồ súc sinh đó thì sao...còn đỡ hơn hai đứa con ngu ngốc của ông...!Chúng đúng là đồ ngu...!!"

Nghe vậy ông ta liền nghẹn họng mà tức giận .

Chát

Mạc Thiên Mộc bị đánh liền cúi mặt không nói còn mẹ cậu thì liền ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại chuyển sang lo lắng ,

- " Thiên nhi có sao không con ! Đều tại mẹ...!!"

Bà ta vừa xoa vết thương cho cậu vừa căm hạnh nhìn ông ta quát ,

- " Ông điên à ...nó...nó cũng là con ông mà !"

Rầm...

Mạc Gia Hưng nghe vậy liền tức giận mà đập vỡ những gì ở xung quanh quát vào thẳng mặt cậu và mẹ cậu ,

- " Con gì chứ ! Tao chưa từng có đứa con trai đáng kinh tởm như nó !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền cười lớn ngẩng mặt lên ,

- " Con trai...hahaa....con trai gì chứ...hahahaaa !"

Cậu nhìn thẳng vào mắt ông ta lạnh lùng nói ,

- " Bao nhiêu năm rồi mà ông vẫn chưa nhận ra sao !"

Mạc Gia Hưng nghi hoặc nhìn cậu , hỏi :

- " Nhận ra...nhận ra cái gì cơ ...!!"

Liễu Như Thu nghe vậy mặt biến sắc quát cậu ,

- " CON IM NGAY !"

Hahahaaaa

Cậu nhìn bà rồi lại nhìn ông ta khuôn mặt vô cảm nhưng ẩn chứa chút gì đó đau thương ,

- " Mẹ định giấu ông ta đến khi nào ? Dù gì bí mật này cũng giấu 18 năm rồi còn gì !"

Ông ta khó hiểu nhìn về phía bà hỏi ,

- " Thật ra cô giấu tôi điều gì mà không giám cho nó nói HẢ !"

Nhưng nhận lại ông ta chỉ là sự im lặng từ bà nên ông chỉ biết nhìn về phía cậu ,

- " Thật ra ...thật ra các người giấu tao điều gì HẢ !"

Mạc Thiên Mộc đẩy bà ra rồi lại nhìn ông rồi lại nhìn bà không nói gì chỉ biết cúi đầu đứng đó .

Còn Mạc Gia Hưng ông lại bối rối đi lại phía mẹ cậu Liễu Như Thu mất kiên nhẫn mà ngằn giọng nói ,

- " Thật ra là bà giấu tôi chuyện gì ? "

Nghe vậy Liễu Như Thu lo sợ không biết nói gì , bà không thể không thể để bí mật này lộ được .

Chồng bà Mạc Gia Hưng đã ở với tình nhân còn có một đứa con trai rồi nếu...nếu biết Thiên nhi không phải con trai thì...thì bà sẽ mất tất cả .

Bà lúng túng nói ,

- " Làm gì có bí mật gì đâu...chắc...chắc thằng Thiên nói nhầm thôi !"

Ông ta nhìn cử chỉ lúng túng của bà thì biết ngay bà đang nói dối nhưng lại không biết đó là chỉ .

Nhưng khi không bà ông trả lời được đáp án củ thể ông liền tức giận mà tát bà .

Chát

Vì cú tát quá bất ngờ bà liền mất thăng bằng mà ngã xuống nền đất lạnh lẽo cũng vì thế mà Thiên Mộc cũng dần ý thức lại .

Cậu chạy tới chổ mẹ cậu , vừa nhìn vết thương trên khuôn mặt bà cậu lại vừa hỏi,

- " Mẹ...mẹ có sao không ? Môi...môi mẹ chảy máu rồi !"

Nhưng ông ta vẫn cứ vậy khuôn mặt lạnh lùng nhìn người vợ của mình ngã xuống không một chút biến sắc chửi ,

- " Địt c*n m* mày ! Chúng mày hại con gái đáng thương của tao còn chưa đủ hay sao mà giám nói dối tao nữa HẢ !"

Mạc Thiên Mộc bây giờ không còn chịu được nữa , những dòng nước mắt thống khổ chảy xuống vô tri vô giác có lẽ đây cũng chính là cảm xúc của em cô chăng .

Cậu cố gắng ngăn nước mắt cậu chảy xuống nhưng nó vẫn không được càng ngày nó càng chảy xuống nhiều hơn giống như những uẩn ức của em gái cậu vậy .

Hahahaaaa

Cậu nhìn ông cười lớn nhưng nước mắt cứ chảy ,

- " Con gái đáng thương....hahaaaa...cái gì cũng là con gái ông...vậy tôi thì sao...có bao giờ ông để ý đến ĐỨA CON GÁI NÀY CHƯA HẢ !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.