Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 47: Chương 47




Lần đầu tiên...lần đầu tiên cô chịu quỳ xuống cầu xin ai đó ngoài ba mình vì từ nhỏ cô sinh ra trong một gia đình giàu có nên rất kiêu ngạo .

Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ để trở thành một người thừa nên không được yếu đuối cầu sinh bất kì ai , cô bắt buộc phải che đi sự yếu đuối vô có để trở thành một kẻ tàn độc và đầy máu lạnh không rung sợ trước bất kì ai .

Vậy mà bây giờ cô lại chịu vất đi sự tôn nghiệm , kiêu ngạo của mình vì một người phụ nữ mới gặp được vài tháng nhưng chính bà...chính bà đã cho cô biết thế nào là tình thương thế mà là sự bao bọc , chẻ chở của một người mẹ .

Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng đưa mẹ cậu đến bệnh viện Trung Tâm cậu dù có mạnh mẽ đến đâu thì trong lúc này cậu cũng không thể mạnh mẽ nỗi được nữa nước mắt đã chảy từ bao giờ ,

- " Mẹ ơi...!hức...mẹ đừng bỏ con...!hức ...!"

Chiếc giường đẩy nhanh chóng vào phòng cấp cứu chỉ còn lại mình cậu mình cậu ở ngoài chờ trong lo lắng sợ sệt cái chết ù về nhưng lòng lại rất tham lam một người mẹ dù bà không phải...mẹ ruột .

Thiên Mộc gục xuống nước mắt không biết từ khi nào không còn chạy nữa thay vào đó là khuôn mặt vô hồn vô cảm không hề xuất hiện một cảm xúc dư thừa nào xuất hiện .

Một bóng người chạy nhanh đến bên cô .

Người đó nói rất nhiều nhưng cô không thể nghe thấy được mắt cô cũng dần dần mờ đi rồi ngất lịm nhưng trong vô thức vẫn nghe văng vẳng một người nào đó đang gọi cô ,

- " Mộc nhi...mộc nhi em sao thế...!MỘC nhi...!!"

................................................

Không biết cậu ngất bao lâu chỉ biết khi cô tỉnh lại trời đã tối đen như mực , tiếng nhỏ giọt của một thứ gì đó văng vẳng bên tai .

Khi cậu mở choàng mắt để ngồi dậy thì một người đàn ông bước vào đở người cô ngồi dậy , nói :

- " Em có sao không...!lúc nảy em làm anh lo lắm đó !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền nhớ ra được gì đó đứng dậy bước ra khỏi giường bệnh định rút luôn bình truyền dịch nhưng bị Doãn Thần ngăn lại ,

- " Em định đi đâu !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy không che dấu được sự lo lắng của mình hỏi ,

- " Mẹ...mẹ em...!"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền nhẹ nhàng rồi như muốn an ủi cậu ,

- " Mẹ em còn đang cấp cứu...!nhưng mẹ anh đang ở đó rồi...!với lại sức khoẻ của em bây giờ đang yếu ...!!"

- " Nhưng...mẹ em...bà ấy...!!"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền có chút tức giận nhưng cũng rất lo lắng nói ,

- " Em có thể đừng coi anh là người ngoài được không..anh ...anh chỉ muốn làm điểm dựa cho em !"

Thiên Mộc nghe những lời dịu dàng trong cơn tức giận kìm nén của anh như cậu không còn quan tâm chuyện đó cậu bây giờ chỉ muốn một điểm tựa một điểm có thể dựa vào .

HỨC...!Hức...!hức

Cậu ngã vào người anh , hai tay ôm eo anh đầu dụi dụi vào ngực anh mà bật khóc nức nở không biết qua bao lâu nhưng cậu không ngừng tự trách bản thân mình tự trách là mình là một đứa xui xẻo đã làm bà ra nông nổi này ,

- " Là em...!hức...là em hại mẹ...!hức...tất cả là tại...!hức !"

Dần dần cậu càng ngày càng như điên như dại cậu không khóc nữa mà thay vào đó cậu lại bỏ tay ra khỏi anh lùi nhanh về một góc từng ôm đầu cậu cứ điên điên như dại ,

- " Là mình...là mình hại mẹ...mình là...là đồ xui xẻo...tại mình lại được sinh ra trên đời này...!!"

Chưa kịp nói hết cậu Âu Dương Doãn Thần đã tiến đến ôm cậu vào lòng mà an ủi ,

- " Không phải...em không hề xui xẻo...sự xuất hiện của em là một sự may mắn giống như anh vậy...đó không xui xẻo ...!!"

Anh nói rất rất nhiều cũng không biết cậu có nghe rõ không chỉ thấy tiếng động dần dần im bậc anh liền nhìn lên thấy cậu đã ngủ thiếp từ bao giờ liền bế cậu từ dưới đặt lên giường không ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu .

Khuôn mặt của anh bây giờ cũng không còn dịu dàng như lúc anh ở bên cạnh Thiên Mộc được nữa anh trở lại với con người tàn nhẫn máu độc lúc trước ánh mắt sắc lạnh khuôn mặt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ đã gây ra điều này ,

- " Những người đã làm em ra nông nỗi này...tất cả...!đều phải TRẢ MỘT CÁI GIÁ ĐẮT !"

_____________________________

Không biết Thiên Mộc đã ngủ đi từ lúc nhưng cậu liền triền miên mơ một ác mộng dài bao quanh là bóng tối mà mình đã phải trải qua từ khi cậu còn một cô bé nhỏ nhắn dễ thương được cả ba lẫn mẹ yêu chiều như một gia đình thật sự nhưng giấc mơ dần dần mờ dần bóng tối càng ngày càng bao phủ người ba bỏ lại cậu và mẹ cậu một mình bây giờ...

Bây giờ người mẹ cũng bỏ cậu mà đi cậu lẽ loi một mình trong bóng tối không thể di chuyện cũng không thể cầu cứu người cậu càng ngày càng lún sâu xuống đất không thể nhẩy nhụa thoát ra ngoài .

Thiên Mộc chỉ biết cầu cứu trong cô vọng ,

- " Có ai...!có ai cứu tôi với...ba ơi...mẹ ơi...!cứu con...!!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.