Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 42: Chương 42




Không còn âm thanh nhộn nhịp cũng không còn âm thanh của tiếng chim nữa mà thay đó là âm thanh của tiếng ve kêu ban đêm.

Trong căn phòng tối tăm chỉ có một ánh sáng nhỏ nhoi của đèn ngủ phản phất xuống nền nhà rất mập mờ nhưng vẫn đủ để nhìn thấy một bóng dáng ai đó đang nằm trên chiếc giường ngủ ấm áp rất ngon lành.

Đột nhiên phất thình lình người đó lại bật dậy với đôi mắt lờ mờ như chưa tỉnh hẳn tay không ngừng xoa đôi mắt của mình nhưng lại rất đáng yêu.

Nhưng tay cậu lại không ngừng xoa bụng kèm theo với đôi mắt đáng thương vẫn không chịu mở ,

- " Đói quá !"

Vì cơn đói cồn cào trong bụng mà cậu Thiên Mộc mới chịu mở mặt nhìn xung quanh ,

- " Đây là đâu ? Sao mình lại ở đây nhỉ !"

Trong cơn suy nghĩ cùng sự tò mò nên Thiên Mộc phải cố gắng vươn người đứng dậy sỏ dép đi lại gần cửa sổ kéo rèm ra ,

- " Trời tối rồi sao !"

Cậu nhìn ra cửa sổ với bầu trời đầy sao thật đẹp biết bao nhưng thì sao chứ nó cũng đâu thể nào lắp đầy cái dạ dày đang kêu của cậu đâu.

Nhưng chỉ những ngôi sao đó nhìn như cũng có cái gì đó giống cậu của lúc trước vậy vẫn lẽ loi cô đơn một mình không có ai ở bên cạnh.

Nhưng cậu chỉ biết thở dài rồi mở cửa phòng đi ra bên ngoài tất nhiên bây giờ việc quan trọng cô đặt lên hàng đầu chỉ có một đó là kiếm đồ ăn để lắp đầy cái dạ dày đang kêu âm ỉ của cậu bây giờ ,

- " Nhưng đây là chổ nào ? Còn phòng bếp ở đâu ta ?"

- " Đói quá ! Tìm đồ ăn cái đã !"

Thiên Mộc bước xuống cầu thang liền ngửi thấy mùi thức ăn lan toả sắp không gian làm cậu không ngăn được mà đi theo mùi hương đó thì thấy trên bàn đã bày ra rất nhiều đồ ăn.

Mạc Thiên Mộc không gần ngại mà đi lại bàn ăn trên bàn bây giờ bày rất rất nhiều đồ ăn làm cho tâm trạng của cậu càng trở nên vui vẻ hơn ,

- " Đồ ăn kìa ! Mà đồ ai nấu thể nhỉ !"

- " Em dậy rồi à ! Bảo bối !"

Một giọng nói đầy ấm áp cũng đầy quen thuộc bên tay làm tim cậu cứ đập thình thịch thình thịnh quay lại nhìn chổ phát ra tiếng động nhưng người đó không ai khác lại là Âu Dương Doãn Thần.

Nhưng Thiên Mộc cũng không bất ngờ là bao thì chỉ có một người có gan mới gọi cậu bằng hai từ bảo bối mà thôi.

- " Ừ ! Mà mấy món này anh nấu sao !"

Âu Dương Doãn Thần nghe một tiếng anh phát ra từ miệng nhỏ của cậu làm cho trái tim anh cứ đập thình thịch thình thịnh ,

" Sao tim mình cứ lạ thế không biết ! "

" Sao cứ đập mãi thế không biết ! Chắc mai phải thăm bệnh viện một chuyến mới được !"

Dù không lòng thì nghĩ như vậy nhưng anh vẫn vui vẻ cười nhẹ xoa đầu cậu nói ,

- " Anh nấu đó ! Em ăn xem hơn khẩu vị không !"

Mạc Thiên Mộc bị xoa đầu thì không muốn mà lấy tay ngăn tay anh lại bỉu môi nói ,

- " Anh! anh không xoa tóc em ! Tóc em thành ổ rơm chừ ! "

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu đó của cậu Doãn Thần liền bật cười thần tiếng nhưng vẫn không quen kéo ghế ra cho cậu ,

- " Được! được anh không xoa nữa ! Em ngồi vào ăn thử đi !"

Thiên Mộc cũng không chần chừ chạy lại ghế ngồi vào rồi lấy đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng rồi từ lại gắp miếng khác cậu cũng không quen dơ ngón tay cái lên nói ,

- " Anh nấu ăn ngon quá ! Hơn cả đầu bếp 5 sao luôn !"

Doãn Thần nghe vậy liền nhẹ nhàng nói ,

- " Em thích ! Tôi liền nấu cho em cả đời !"

Thiên Mộc nghe vậy ngạc nhiên sau lại chuyển thành buồn ,

- " Sao lại cả đời ! Nhưng sau này anh lấy vợ cũng đâu thể nấu được nữa đâu !

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền phản bác ngay nói ,

- " Nếu anh có lấy vợ cũng sẽ lấy em thôi ! Bảo bối !"

Cậu nghe vậy cũng phản bác lại không hè thua thế gì ,

- " Con trai ai mà chẳng vậy ! Hứa hẹn thì nhiều thất hứa cũng ! !"

Cậu chưa kịp nói kết đã bị anh ôm vào lòng nói ,

- " Anh không có như vậy ! Chỉ có em mới có thể là vợ anh thôiiiiiiii !"

Nghe vậy Thiên Mộc không ngừng cười lớn miếng thịt đang chuận bị gắp cũng bị rơi xuống ,

- " Nếu! nếu ai mà thấy anh! thế này thì còn hình tượng bá đạo tổng tài đâu nữa !"

Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cậu càng làm cho lòng anh thêm ấm áp mà trả lời ,

- " Em không cần lo trời tối không ai làm phiền chúng ta đâu ! Còn hình tượng gì đó mất rồi! từ khi em xuất hiện !"

Cậu nghe vậy liền mở một nụ cười nhẹ không còn giả tạo như trước khi ở bên anh nữa lớp lá lắn phòng bị cũng không biết từ lúc nào mà biến mất ,

- " Anh bị rớt liêm sỉ rồi kìa ! Nhặt lại đi chứ !"

Doãn Thần nghe vậy liền không quen mà trêu chọc cậu ,

- " Liêm sỉ gì tầm này ! Nếu có liêm sỉ thì làm sao có được vợ chứ ! Đúng không bảo bối !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.