Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 36: Chương 36




Trong cơn suy nghĩ không biết nên làm thế nào cho vẹ cả đôi đường thì một giọng nói cách lên ,

- " Là do em học sinh này gian lận không kì thi !"

Âu Dương Doãn Thần nhíu mày nói như muốn chắc chắn ,

- " Ông chắc không !"

Nghe vậy lão ta liền không cần suy nghĩ mà nói ngay chắc ,

- " Chắc !"

Nghe vậy Âu Dương Doãn Thần liền phất tay về phía sau , một người đàn ông lạ mặt liền đem ra một chiếc máy tính rồi mở ra gì đó sau lại bày ra cho mọi người em .

Lúc này mọi người có mặt đều chăm chú vào cái màn hình máy tính không biết sau bao lâu nhưng khuôn mặt của anh trong đó ngoài trừ ba người anh , cậu và người đàn ông lạ đó ra ai cũng khuôn mặt xanh sao đặc biệt là ông hiệu trưởng mồ hôi không ngừng chạy ra như suối .

Nhưng ông giáo kìa vẫn không chấp nhận kết quả liền nói ,

- " Không thể nào ! Sao cậu học sinh đó có thể vượt qua môn Lý của tôi khi em ấy còn không biết làm bài đơn giản nhất được chứ cậu còn vào tiết của tôi lại toàn ngủ !"

Âu Dương Doãn Thần không vì những lời nói của ông ta mà lo lắng lắm liền phất tay ra sau người đàn ông lạ đó lại ngơ ra một sấp giấy gì đó , nói :

- " Vậy ông nghĩ đây là gì !"

Ông ta cầm lên xem đây là những bài làm tương tự như bài thi nhưng cũng có bài khó hơn nhưng vẫn giải được nhưng ông ta vẫn không tin nói ,

- " Không thể nào chắc chắn là giả ! Ai đó đã giải không phải em Thiên Mộc !"

Nhưng các giáo viên khác lại phản bác đặc biệt là cô giáo dạy văn ,

- " Không thể giả được ! Đây là nét chữ của em ấy !"

Âu Dương Doãn Thần vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhìn về phía hiệu trưởng nói ,

- " Bây giờ , ông nên giải quyết thể nào đây !"

Ông hiệu trưởng sợ sệt lấy tay lâu đi mồ hôi đang chảy trên trán rồi nhìn anh nói ,

- " Dạ...dạ ! Nhất nhiên là kết quả sẽ được nhận và ...và công bố cho các học sinh trong trường !"

Âu Dương Doãn Thần vẫn lạnh lùng nhíu mày hỏi ông ta như đang muốn cảnh báo ,

- " Vậy ông ta thì sao !"

Ông hiểu trưởng không biết nên nói gì nhưng vì địa vị và quyền lực của ông ta hiện tại không thể nào mất đi được dù thầy giáo đó có là em họ của ông ta đi nữa cũng thế ,

- " Thầy giáo đó tất nhiên sẽ bị sa thải !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy vẫn chưa đủ để anh hạ giận về những gì họ đã làm với bảo bối của anh liền nói thêm ,

- " Cấm làm thầy giáo ở tất cả các trường ! "

Thầy giáo đó liền sửng sốt cả người cũng không kìm được mà run sợ , nói :

- " Không ! Tôi...tôi không muốn !"

Ông ta trong cơn tức giận mà không tự chủ được mà chạy tới chổ của cậu định đánh cậu thì một ánh mắt băng lạnh đầy sắc bén của Thiên Mộc như muốn cảnh báo rằng nếu ông giám tiến đến thì kết cục không tốt đẹp đâu .

Âu Dương Doãn Thần cùng với những người có mặt ở đó cũng phải rung rẩy về hành động đó của ông thầy dạy Lý nhưng chưa kịp ngăn cản thì ông ta đã không tự chủ được mà lùi về phía sau .

Ông ta không ngừng lắp bắp nói ,

- " Không thể nào ! Sao mày có thể ...!!"

Âu Dương Doãn Thần định nói gì đó thì cậu liền cắt ngang nói trước ,

- " Tại sao lại không thể ! Không nghĩ những chuyện ông làm không ai biết sao !"

Ông ta vì câu nói của cậu liền cứng dơ lắp bắp nhưng phủ định đi lời nói của mình ,

- " Chuyện...!chuyện gì cơ !"

Mạc Thiên Mộc liền cười rồi ngác chân lên bàn nói ,

- " Thì là chuyện....!ông lợi dụng mình là em họ của hiệu trưởng mà lợi dụng điểm số mà quan hệ với các học sinh ! "

Ông thầy giáo đó nghe vậy liền cố ý phản bác lại nhưng lại chợt ngừng lại khi thấy đoạn video mà mình đã uy hiếp các học sinh .......!và trong đó còn có một vụ càng làm nỗi bật lên tất cả là video cuối cùng Mạc Hi đã mua điểm của ông thầy giáo để nâng điểm .

- " Thế này ! Ông còn giám chối !"

Âu Dương Doãn Thần chứng kiến toàn bộ không nghĩ rằng cậu lại có thể tìm được bằng chứng nhanh như vậy , anh chỉ cười nhẹ nghĩ :

- " Em ấy còn có tài này nữa sao !"

Nhưng ai có mặt ở đó cũng hoang mang nhìn về phía Âu Dương Doãn Thần nhìn như anh là một kẻ lập nhị ,

" Đó là ai thế ! Chắc chắn ông phải Âu tổng cao cao tại thượng đâu !"

" Ngài ấy trên thương trường là một kẻ máu lạnh chưa bao giờ cười vậy mà...!!"

" Quan hệ của hai người này chắc chắn không bình thường !"

Dù bọn họ nghĩ như vậy nhưng vẫn không giám nói ra vì người trước mặt bọn họ là ai chứ là Âu Dương Doãn Thần đó người quyền lực nhất không chỉ thành phố này mà cả thế giới luôn đó chứ , ai mà chẳng sợ .

Đột nhiên Âu Dương Doãn Thần liền lên tiếng lạnh lùng nói :

- " Bằng chứng đầy đủ ! Cứ như cũ mà làm ! Còn những người đã mua điểm không biết hình thức là gì đều bị bỏ !"

Thầy giáo bây giờ không còn trụ nổi nữa chỉ biết theo phản xạ mà quỳ xuống đất hai tay ôm đầu ,

- " Hết...!hết thật rồi !"

Âu Dương Doãn Thần nói xong liền trở lại với khuôn mặt dịu dàng nhìn về phía của cậu nói ,

- " Đừng nghịch nữa ! Đi thôi !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy liền đứng lên lẽo đẽo theo anh như một cái đuôi .

Âu Dương Doãn Thần vẫn bước đi không nói gì lạnh lùng bỏ tay vào túi bước ra , bên ngoài bây giờ hàng trăm học sinh nữ đang bao quanh anh như những người mê trai .

Mạc Thiên Mộc thì không bất ngờ gì cậu liền nhìn người đàn ông lạ mặt hỏi ,

- " Anh là ai thế ! Tôi chưa thấy anh sao giờ !"

Người đàn ông lạ mặt đó liền mỉm cười nhìn về phía Doãn Thần nhưng không thấy động tĩnh nên quay lại cậu trả lời ,

- " Tôi tên A Tam ! Thưa phu nhân !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy chỉ ờ một tiếng sau nghe gì đó không hợp lý liền đỏ mặt quay lại nhìn A Tam nói ,

- " Ai là phu nhân cơ ! Chắc tai tôi bị lãng rồi không !"

Âu Dương Doãn Thần nghe vậy liền quay mặt đi về phía cậu hỏi nhỏ vào tay cậu nói ,

- " Không nghe nhầm đâu ! Trước sau gì em cũng là vợ tôi ! Cũng là thiếu phu nhân của bọn họ thôi !"

- " Gọi trước cho quen !"

Mạc Thiên Mộc nghe vậy đỏ mặt như cái ớt thoát khỏi người anh rồi chạy ra xe trước còn Doãn Thần đằng sau chỉ biết cười nhẹ khiến cho những cô gái bao quanh đó cũng phải rốn tim vì nụ cười của anh nhưng ai ai cũng để ý biết rằng nụ cười đó không dần cho cậu mà dần cho Thiên Mộc .

Âu Dương Doãn Thần từ dịu dàng lại chuyển sang lạnh lùng như lúc ban đầu hình như anh đã nhớ chuyện gì đó liền dùng ánh mặt như muốn giết người nhìn A Tam .

" Tại sao em ấy lại gọi hắn là anh mà lại gọi mình là chú chứ !"

" Quá bất công rồi !"

A Tam cũng để ý thấy ánh mắt khác lạ đó của cậu mà lạnh sống lưng , nghĩ :

- " Mình có làm sai gì à !".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.