Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 14: Chương 14




Sáng hôm sau

Cốc! cốc! cốc

- " Cậu chủ ! Đây đi học thôi cậu chủ ơi ! "

- " Dạ !"

Bên trong phòng , Mạc Thiên Mộc đã ngồi dậy , lấy tay che đi cơn buồn ngủ của mình , lấy tay chạm vào môi mình liền nở lên một nụ cười nhẹ , nói :

- " Đúng là một tên điên !"

Rồi cậu qua đi vào nhà vệ sinh cái nhân rồi ăn sáng.

Hôm nay , cậu lựa chọn đi bộ vì còn nhiều thời gian mới vô học , nhưng phần lớn là cậu muốn ngắm cảnh mà thôi.

Mạc Thiên Mộc đang đi thì có một con mèo lông trắng chạm phải con mèo rất bận.

- " Mèo con , em bị lạc à !"

Mèo! mèo! mèo

Tiếng mèo thảm thiết , cậu không những không chê nó bẩn mà tránh xa mà còn bế nó lên , xoa đầu nó cười nhẹ :

- " Mày đói bụng sao ! "

Mèo! mèo! mèo

Thấy tiếng kêu của nó nhưng vậy cậu đoán chắc là nó chưa ăn nên đã lấy phần cơm trưa cậu đã bới để trưa ăn đưa cho nó.

Cậu nhẹ nhàng đưa phần cơm trước mặt nó , nói :

- " Mày ăn đi ! "

Nó ăn rất nhanh làm lòng cậu cảm thấy bớ đi phần nào lo lắng , cậu không muốn nó như cậu bây giờ phải bơ vơ một mình.

- " Về nhà ! Chị ở được không mèo con !"

Mạc Thiên Mộc môi không biết đã cong lên từ lúc nào , nụ cười nhẹ nhàng càng tô lên nét đẹp của cậu vừa cổ điển vừa hiện đại.

Cậu bế chú mèo đặt chú mèo xuống , gãi dưới cằm chú mèo làm nó chứ kêu vừa quấn quýt cậu.

Mèo! mèo! mèo!

- " Em ngồi dậy tí học xong chị đón em hi ! "

- " Bây giờ chị không thể dẫn em đi được ! "

Mạc Thiên Mộc khuôn mặt đầy buồn bã , đứng dậy định rời đi nhưng cậu không nở để nó một mình , cậu nói với nó :

- " Chờ chị nha ! Chờ chị đón mày nha !"

Nói xong Mạc Thiên Mộc dù không nở để nó một mình nhưng không thể nào làm khác được.

Nhưng cậu lại không thể nào ngờ được rằng mọi hành động của cậu đều bị một đôi mặt nhìn thấy không chỉ một mà là hai , người đó nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng không thể nào che đi được sự dịu dàng trong lời nói :

- " Mèo hoang nhỏ ! Sao em không đối với tôi như con mèo đó , dù một phần thôi cũng được mà !"

___________________________

Buổi trưa , ở Cantin

Mạc Thiên Mộc đang ngồi ăn thì Âu Dương Linh Thi liền bước tới ngồi bên chổ cậu , nói :

- " Lâu rồi không gặp !"

Khuôn mặt mặt lúc này thật khó chịu bực tức không nói nên lời vì có người cố tiếp cận mình , nhưng khi cậu ngước mặt lên nhìn người đang ngồi cận cậu thì khuôn mặt bỗng thay đổi trở nên vui vẻ , nói :

" Là cậu sao ? Tớ còn tưởng là ai ?"

Âu Dương Linh Thi không biết tâm trạng lúc vừa nảy của cậu , nên rất vui vẻ ngồi ăn và nói chuyện cùng cậu rất vui vẻ.

Nhưng một âm thanh đã làm phá vỡ đi sự vui vẻ đó.

- " Mình! mình!.

"

Cô gái mặc bộ đồng phục của trường cùng với những bạn nữ khác nhưng vẫn không làm chìm chính mình trong đó , mà còn làm mình trở nên toả sáng như viên ngọc trong đó.

Những tiếng cổ vũ ở phía sau và người đẩy cô ấy bước tới.

- " Cẩm Ly ! Cậu làm được mà !"

- " Hoa khôi cố lên ! "

Cẩm Ly lấy hết can đảm của mình , lấy hộp quà đang dấu ở phía sau đưa về phía cậu , nói :

- " Thiên Mộc ! Tớ thích cậu !"

Những đám người tụ tập ngày càng nhiều tiếng ồn ào cũng càng to :

- " Đó không phải Hoa Khôi của trường chúng ta sao !"

- " Hoa Khôi tỏ tình kìa !"

- " Hâm mộ cậu ta quá ! "

- " Mình cũng muốn hoa khôi tỏ tình !"

Thiên Mộc vẫn ngồi cúi đầu xuống như đang ăn nhưng không ai biết đôi mặt của cậu đã trở nên sắc bén và nguy hiểm từ bao giờ.

" Phiền phức !"

" Đúng là loại người không biết liêm sỉ ! "

" Cả cái trường này cũng vậy !"

" Nếu không phải vì trả thù cho chị gái tôi thì tôi cũng không muốn giả cái mặt hiền lành vui vẻ thế này đâu !"

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu nở một nụ cười cố ý ngượng ngạo bối rối không biết trả lời thế nào , đi về phía Cẩm Ly nói :

- " Xin lỗi ! Mình xin từ chối tình cảm của cậu ! "

Cẩm Ly nghe cậu trả lời của cậu thì khuôn mặt như muốn khóc nhưng vẫn cố ngựng cho không khóc , nói :

- " Cậu có thể cho mình lý do được không ?"

Thiên Mộc liền ngậm ngừng rồi nói :

- "Xin lỗi ! Mình! mình! mình có người mình thích rồi !"

Cẩm Ly nghe đến đây thì nước mắt không ngừng rơi xuống , rồi chảy đi.

Nhưng người quanh đó bây giờ cũng đã giản ra , cũng không còn tiếng ồn ào nữa.

Mạc Thiên Mộc liền đi về lớp luôn nhưng Linh Thi liền chạy tới hỏi :

- " Thiên Mộc ! Cậu! cậu thích ai rồi à !"

Thiên Mộc nghe cậu hỏi của cô liền không ngại mà đặt tay lên đầu cô xoa và cười , nói :

- " Ngốc quá !"

Linh Thi liền đỏ mặt ngay lập tức vì câu nói của cậu liền tức giận , nói :

- " Tớ không có ngốc ! Cậu mới ngốc á ! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.