Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em

Chương 12: Chương 12




Tiếng chế nhiễu những người xung quanh làm Liễu Đinh thêm tức giận , dơ tay định đánh Liễu Như Thu thì Mạc Thiên Mộc đã dơ tay ngăn lại.

Mai giờ cậu vẫn không muốn để tâm đến hai bọn họ , cậu vẫn tiếp tục ăn phần của mình nhưng bà ta vẫn dám ra tay định đánh mẹ cậu.

Mạc Thiên Mộc lạnh lùng với đôi mắt sắc bén như một con mãnh thú , nói :

- " Một con tình nhân mà bà dámmmm !"

CHÁT! ! CHÁT! !.

CHÁT! !

Ba cái tát khiến bà ta choáng váng ngã xuống đất khuôn mặt Đinh Liễu đã rỉ máu từ bao giờ , nhìn thật thảm hại.

Con gái bà ta Mạc Hi chảy tới đở bà tao lên , nói :

- " Sao mày đám đánh mẹ tao !"

Những người đang nghe ngóng chuyện thì tiếng cảnh này thì đều sợ đến khiến , nhìn khuôn mặt của nà ta cũng biết ba cái tát đó mạnh chừng nào.

Đinh Liễu tức giận , một tay ôm lấy một bên má đang rỉ máu của mình.

- " Mày đám đánh tao !"

Cậu liền tiến tới gần bà ta , nụ cười quỷ dị nở trên môi cùng với sự lạnh lùng.

- " Đây là cái giá bà phải trả khi đám định đánh mẹ tôi !"

- " Nếu bà dám hãm hại mẹ tôi , bà cũng biết rồi đó bà! phải! chếtttt ! "

Nói xong cậu không ngại kèm theo đó một nụ cười kinh dị.

Cậu liền kéo Liễu Như Thu trả tiền rồi rời khỏi đó.

Bây giờ hai mẹ con Đinh Liễu đã ngồi trệt xuống đất từ bao giờ , lời cảnh báo của cậu làm hai mẹ con bà thấy lạnh sống lưng đến không thể đứng vững , Liễu Đinh tức giận

- " Mày đám !.

.

tao!.

sẽ!.

khiến cho hai mẹ con mày đều phải! trả! giá !"

--------------------------------------------

Về nhà

Cơ thể đầy sự mệt mỏi , đau nhức khắp toàn thân vì chiều này.

- " Mẹ ! Con lên phòng trước !"

- " Con nghĩ ngơi đi !"

- " Dạ ! "

Bước vào phòng , cậu ngã thẳng lên giường , vì quá mệt nên cậu cũng đã ngủ thiết đi không còn sức để đi theo dõi Lộ gia nữa.

____________________________

Sáng hôm sau

Mạc Thiên Mộc nằm dài trên sofa xem tivi vì hôm này là này chủ nhật nên cậu không cầm phải đi học.

Mẹ cậu thì đã đi chuận bị thêm trang phục để dự tiệc , vì đây là tiệc Âu Dương gia nên không thể có sơ sót gì được.

! !

Buổi Tối , tại khách sạn V

Mạc Thiên Mộc cùng Liễu Như Thu đang từ cổng khách sạn đi vào , hai bên cổng đều có hai hàng người bảo vệ , họ chào hỏi và nhận lại thiệp mời.

Bước vào trong còn xa hoa hơn nữa , Mạc Thiên Mộc đi theo mẹ cậu vào trong thì một giọng nói vang lên :

- " Bà đến rồi à ! Tôi chờ bà mãi ! "

Cậu quay đầu lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói , thì thấy một quý bà mặc nho nhã mà vẫn thể hiện được sự quý phải , bà còn mang theo một chiếc vòng cổ chân châu vô cùng quý giá người đó mẹ của Âu Dương Doãn Thần.

Liễu Như Thu gương mặt vui vẻ đi đến bên Chu Mạc Di.

- " Chúc mừng nha !"

- " Tôi chờ bà nảy giờ ! , nụ cười trên môi làm tô thêm sự quý phái sang trọng của bà.

! !.

Chu Mạc Hi và mẹ cậu nói chuyện một hồi thì , Chu Mạc Hi phải đi tiếp khách nên phải dừng cuộc nói chuyện lại.

Mạc Thiên Mộc cùng mẹ cậu đến làm quên các nhà đầu tư mới bên nước ngoài để hợp tác với công ty ta , để phát hiện công ty nhiều hơn.

Liễu Như Thu bước đến một người đàn ông người Pháp , chào hỏi :

- " Chào mọi người ! Tôi tên là Liễu Như Thu - Chủ tịch tập đoàn HCG.

"

- " Hân Hạnh được gặp mặt !"

Những người khi nghe câu hỏi đều quay mặt lại hình , nhưng khi nhìn thấy Bà và Mạc Thiên Mộc thì chỉ thờ ơ , " hừ" một tiếng để

Những người xung quanh chỉ chỏ nói này nói nọ :

- " Bà ta không phải Liễu tổng sao ?"

- " Thằng sau bà ta , chắc là thằng gay vô dụng đó nhỉ !"

- " Hahaaaaaa "

Những lời cười cợt , chế nhiễu.

Những biểu hiện đó đều thu vào tầm mắt Mạc Thiên Mộc , làm cho không khi trong phòng lúc đó càng lạnh lẽo như ở địa ngục.

Những người vừa nói cười cợt , đùa dỡn lại trở nên lạnh sống lưng , không ngừng rung rẫy.

- " Sao lạnh thế này ! "

- " Lạnh thật đó !"

- " Không phải 30 độ thôi sao ! Sao lạnh thế !"

Mạc Thiên Mộc đi tới chỗ của người đàn ông người Pháp mà mẹ cậu đã chào hỏi , cậu đưa tay về phía trước như có ý chào hỏi :

- " Chào ông ! Tôi tên là Mạc Thiên Mộc ! " tiếng pháp , giọng nói của cậu vừa kiêu ngạo , vừa lạnh lùng vừa tôn lên vẻ phong độ của một người đàn ông.

Mẹ cậu Liễu Như Thu cũng phải ngạc nhiên , nghĩ thầm :

" Mộc nhi học tiếng Pháp từ khi nào vậy ?" Không những bà mà ai cũng đều ngạc nhiên , không nhưng thể một ánh mắt sắc bén cùng nụ cười tà mi :

- " Cuối cùng cũng tìm được em !".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.